Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7. Bệnh


Ả mặt nạ vàng đặt tay lên trán Lan Khuê hơi lâu để nghiêm túc thăm dò nhiệt độ lần nữa, đôi chân mày sắp dính chặt vào nhau. Cô không quá gay gắt với cái đụng chạm này, căn bản cũng không có sức lực chóng đối, chỉ nhắm hờ mắt nghỉ ngơi, hoặc chẳng muốn nhìn mặt người mình ghét.

Nếu ả nhất quyết muốn làm thì dù cô từ chối ả cũng sẽ làm, ả không muốn làm cô có gọi ả cũng không làm, ít nhất sau hai lần tiếp xúc cô cũng lờ mờ nhận ra đó là người như vậy.

Ả đứng lên rời đi trong sự ngơ ngác của Lan Khuê, cô vốn nghĩ mỗi lần người đó xuất hiện điều gây bất lợi cho mình, không phải sẽ chiếm lấy thể xác cô như mọi lần vẫn xuất hiện sao? Làm gì nhân từ thế kia? Lan Khuê cố nhướn mắt lên nhìn theo, chỉ là hơi bất ngờ chứ không có ý gì khác? Chẳng lẽ cô lại "muốn" ả... Nhảm nhí!

Lan Khuê không có thời gian nghĩ nhiều, người vừa rời đi đã trở lại, tay cầm theo chiếc áo khoác, lần nữa ngồi xuống bên cô, thở hắt ra.

- Em đã ăn gì chưa?

- ...

Cô nhíu mày im lặng không trả lời, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi chẳng màn đến sự có mặt của ai đó ở đây. Thực tế ả đến hay đi, cô không đủ khả năng xen vào hoặc đòi hỏi, mỗi lần ả đến đều vô hiệu hoá cô, chán thì rời đi. Giống như căn nhà của cô là của ả, công ty của cô bây giờ cũng là của ả... Và chính bản thân cô dường như cũng của ả nốt!

Nhìn khuôn mặt phờ phạc bất cần của Lan Khuê, cái bụng phẳng lì lõm cả vào trong là biết, ả có thể tự đưa ra câu trả lời.

Thở dài trước cô gái bướng bĩnh trước mặt, đắp chiếc áo dày cộp lên người cô vì thấy ai kia co ro, không còn cách nào khác liền khom xuống, vồng tay bế gọn cô vào lòng đứng thẳng, sau đó bước đi, khoai thai thong thả như không hề dùng nhiều sức lực, giống hệt bê một món đồ mình sở hữu, hiên ngang rời công ty của chính cô.

Lan Khuê ngơ ngác mở mắt khi cảm giác mình bị nhấc bổng, ả đưa cô hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, chỉ muốn ngủ một chút thôi mà.

- Chị làm gì vậy? Buông tôi ra. - Lan Khuê dụng chút sức tàn đánh vào lòng ngực mình đang bị áp chặt vào.

- Được, buông nha. - Giọng ả lơn lơn nhưng cáu kỉnh, vòng tay nới lỏng tựa sắp đánh rơi cô.

Lan Khuê chới với liền sợ té, tức khắc bá cổ ả, vội vàng ôm lại thật chặt, cơ thể cô càng vùi sâu vào ả hơn. Dù vậy, ánh mắt vẫn căm phẫn trừng trừng liếc liếc con người đó, không hỏi thêm. Người cô vừa khó chịu vừa mệt vừa lạnh... Hơn nữa biết thừa có hỏi thì ả cũng chẳng nói, cô phản đối ả càng tự làm theo ý mình, thôi thì mặc kệ, muốn làm gì làm. Cô bám chặt, không té là được.

Ả đến và đi như một cơn gió, thông thuộc địa hình khắp nơi, tay bế cô, sải những bước vững chắc vào thang máy cho lãnh đạo cấp cao, bấm thẳng xuống garage, không nói không rằng đặt cô vào một con xe đen láng cóng, rồi vòng qua ghế lái chạy đi. Gương mặt ả bây giờ cương nghị vô cùng, Lan Khuê liếc nhìn qua, muốn nói gì đó cũng không dám, bình thường ả hay trêu chọc đùa cợt cô, sao giờ cứng rắn lạnh lùng thế?

Ở gốc độ từ dưới lòng ngực ả ngước mắt ngẩng lên, khuôn mặt ả trở nên thanh tú. Khuôn cằm thon gọn sắc cạnh, sống mũi dù qua lớp mặt nạ vẫn có thể thấy rõ là cao vút, ánh mắt cương nghị chính trức. Nếu Lan Khuê không trải qua những gì ả đã làm bậy với mình, nếu chỉ nhìn vào ánh mắt ấy hiện tại, chắc chắn không thể tin được ả là người biến thái.

Lan Khuê đưỡ đặt vào trong ghê phụ lái, mệt mỏi dựa lưng, không thể kiềm nổi bản thân, không thể tiếp tục phòng thủ vì cơn đau đầu ập đến càng lúc càng dữ dội, người lạnh toát. Cô thả lỏng bản thân. Dù sao, cái gì cần thấy chị ta đã thấy, cần làm đã làm, ăn sạch sẽ cô rồi, sợ gì nữa đây? Phòng bị làm gì?

Người đang tập trung lái xe, dừng đèn đỏ, lẳng lặng hướng mắt sang cô. Lặng người nhìn thấy ai đó đang thiêm thiếp, gương mặt nhợt nhạt, tim nhói lên một cái. Dịu dàng chồm người sang hạ lưng ghế, nhẹ sửa đầu cô lại cho ngủ thoải mái một chút, chiếc áo khoác đang mặc cũng cởi ra đắp lên người cô.

Một chiếc xe phía sau bóp còi, giật mình chạy đi vì đã là đèn xanh, nhưng giữa đôi chân mày liền hằn đường nét khó chịu, chíu về chiếc xe vừa vượt qua mặt mình ánh nhìn lốc xoáy. Là đang bận thôi, nếu không tên tài xế sất sượt đó chắc chắn không yên. Hắn làm ồn như vậy lỡ em tỉnh giấc thì sao? Có biết khó khăn lắm em mới chợp mắt không? Đồ mất dạy!

Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà ngoại ô thành phố, nhỏ nhắn xinh xinh, sơn màu trắng, bên ngoài là một vườn hoa đủ rộng, có hồ cá koi bao quanh, có con thác nhân tạo nhỏ ngày đêm róc rách, vài cây to rợp bóng, mát mẻ êm đềm, mơ màng nép mình một góc bờ sông Sài Gòn.

Chỗ này vốn thiết kế để cho em nghĩ dưỡng sau này, còn có thể làm một tổ ấm nhỏ trong tương lai, nhưng tình hình này bắt buộc phải đưa em đến đây sớm hơn rồi.

...

Lan Khuê giật mình sau giấc ngủ chập chờn nặng nhọc, uể oải nhìn quanh, ngoài trời đã sẫm tối, một nơi xa lạ, cô được đặt nằm trên một cái sofa cỡ lớn rất êm, còn êm hơn cái giường ở công ty. Căn nhà không rộng, ấm cúng, bày trí đơn giản, không nhiều đồ đạc, có vẻ ít người lui tới. Tấm kính lớn có thể nhìn ra khu vườn, không gian xanh thoáng đãng. Một giây, sự trong lành làm lòng cô tĩnh lại, nhẹ nhàng bình yên.

Tiếng lách cách vọng tới kéo Lan Khuê khỏi mong lung, âm thanh không quá lớn nhưng đủ đánh động không gian yên tĩnh, cô nhìn chung quanh, ở góc bếp nhỏ có người cặm cụi nấu ăn. Bóng dáng cao lớn, bờ vai rộng sừng sững phảng chíu giữa con ngươi nâu sẫm của Lan Khuê... Ả ta... Nhẹ nhàng tận tuỵ, chuyên tâm hệt đầu bếp, sử dụng từng loại đồ làm bếp một cách nhuần nhuyễn, ôn nhu tự tại giống như ca sĩ biểu diễn trên sân khấu, không hấp tấp vội vàng, không vụng về, hẳn nấu ăn rất ngon. Hình ảnh chợt đẹp quá, thoáng vài giây cô bỗng thấy mình càng bình yên hơn...

Không! Cô lắc đầu cố xoá mấy cảm giác ấm áp vừa dâng lên, lấy lại phong thái lãnh đạm, đóng băng không gian trước mắt, gượng ngồi dậy.

Tiếng động làm người đó ngẩng lên, giọng nói ôn hoà.

- Em dậy rồi sao? Nghỉ ngơi thêm một chút đi, cháo sắp xong rồi.

- Không cần, tôi về công ty. - Cô loạng choạng cố trụ vững, nhưng chân chỉ muốn ngã khuỵ, giọng nói tuy yếu ớt nhưng đủ lạnh lùng.

- Được, ra ngoài đón taxi về đi.

Ả vẫn thong thả tiếp tục những việc đang làm, ném về cô một câu không chút cảm xúc, vừa như ủng hộ vừa như thách thức. Không một chút khẩn trương cũng không hề có ý định ngăn cản, một chút cũng không.

Lan Khuê sững người, trong vài giây ngỡ ngàng trước lời nói lạnh nhạt của ả. Cô căn bản không đủ sức rời khỏi, cứ nghĩ ả sẽ giữ mình lại, đã cất công đưa cô đến đây, nấu cháo, rồi hờ hững để cô đi trong khi cơn bệnh hoành hành sao?

Cô lấy lại tĩnh tâm, sực nhận ra trong người không mang tiền, không điện thoại, không có xe, không có bất cứ thứ gì ngoài cơ thể bệnh hoạn yếu đuối.

Ôi trời, ả đến bắt đi như thế thì có mang theo cái gì được? Cô do dự ngẫm nghĩ, giờ mới thấy thực hoang mang, càng không thể mở miệng nhờ vã ả bất cứ điều gì. Giây phút này, mùi thức ăn thơm phức còn vô tình xộc đến làm cồn cào cơn đói, đói quá mà, đến nỗi "giun thúc cuốn mật" đau nhói.

- Sao vậy? - Con người đó thấy cô đứng khựng thất thần liền hơi chậm tay, nhếch môi một nét cười giễu cợt.. - Nếu không tự về được thì đến đây ăn đi. - Em cứng hơn tôi chắc? Đồ ngốc!

Ngẫm đi ngẫm lại, cách nào Lan Khuê cũng nằm "kèo dưới", có lựa chọn nào khác cho cô sao? Đành chịu nhục một chút, cố nhấc từng bước nặng nhọc đến chiếc bàn gần ả, ngồi ngay ngắn. Đôi mắt bất lực khổ sở cụp xuống, xấu hổ quá!

Một tô cháo nóng hổi đặt trước mặt Lan Khuê.

Cô thở dài, tay chân nhũn như nước, trước nay cô thậm chí không ăn bừa bãi bên ngoài hàng quán nữa, huống hồ con người "nguy hiểm" này nấu cho mình.

Liếc liếc nhìn, cháo bí đỏ, trời đất sao lại nấu đúng món cô thích?

- Tự ăn hay tôi đúc?

- Tôi tự ăn được. - Lập tức động tâm lên tiếng, ăn thôi mà, ăn thì ăn, dù gì chị ta muốn hại mình cũng đã hại xong!

Bàn tay run run cầm cái muỗng, khép hờ mi nuốt một hơi thở khó khăn, mắt cô vọng hoả nóng hừng hực, đau muốn nổ tung, họng thì rát bỏng, chưa biết nuốt nổi không?

Lan Khuê nghe một tiếng thở dài, sau đó cái muỗng trong tay cô bị giằng lấy.

- Đừng có cứng đầu nữa nào. - Giọng nói truyền đến tai rất gần.

Cô ngẩng lên đã có người ngồi sát bên cạnh, tô cháo đang trong tay người ta. Rồi một muỗng cháo đã được thổi nguội đưa ngay trước miệng cô, nhiệm vụ bây giờ chỉ há miệng ra ăn.

Rất ngoan ngoãn, một muỗng rồi hai muỗng, chẳng ai nói thêm câu nào. Cô dẫu rất đói, dẫu được đúc, nhưng khi ăn vẫn muôn phần nhã nhặn, nhẹ nhàng như con mèo nhỏ, thuỳ mị yêu kiều động lòng người, ăn thôi cũng đài các vậy sao?

Nếu người nào không biết, hẳn sẽ cho rằng cô là con rùa chậm chạp. Cánh môi người kia cong nhẹ, rất mực kiên nhẫn, hết sức cổ vũ cho sự chậm chạp của cô, động tác từ tốn nương theo tốc độ của cô. Mắt chăm chú, trìu mến nhìn theo từng muỗng cháo đưa vào môi cô, nuốt xuống.

Không phải cháo không ngon, nhưng là miệng Lan Khuê rất đắng, ăn gì đều không thấy ngon, cố gắng nuốt qua cổ họng đau rát.

Người đó cười hài lòng khi tô cháo hết nhẵn, đứng lên tiện tay rửa luôn cái tô úp vào chạng, xem ra người này gọn gàng sạch sẽ chu đáo hơn cô tưởng. 

Tiếp theo là mở tủ lạnh lấy ly nước cam đặt trước mặt cô, mấy viên thuốc vốn nhỏ nhắn cũng đã được bẻ nhỏ hơn, và một ly nước lọc. Đôi tay gầy guộc vươn ra, phải dùng cả hai tay mới nhấc nổi cái ly uống cạn sạch. Chỉ uống cạn sạch nước cam, còn hai cái kia... Không rớ tới.

- Uống thuốc đi.

Ả mặt nạ vàng chau mày, nhắc nhở.

- Không cần, tôi khoẻ rồi. - Kì thực chút đồ ăn trong bụng làm Lan Khuê khoẻ hẳn. - Chị đưa tôi về đi. - Cô mím môi, cúi đầu lí nhí.

- Em uống thuốc rồi ngủ một giấc, sáng mai tôi đưa em về.

- Ơ không! - Cô lập tức ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt không thể đàm phán của ả liền lí nhí, nhỏ nhẹ như nài nỉ bằng một lý do hợp lý - Lạ nhà tôi không ngủ được.

Đúng là không thể đám phán thật.

- Uống thuốc. - Ả bỏ mặc câu nói của cô, rằn hai chữ nhắc lại.

Nhìn biểu cảm khó xử, bắt đầu lúng túng của Lan Khuê, đôi mắt đang kiên cường chợt loé một điểm sáng, môi vẽ nét cười thích thú, thần sắc thư giãn hơn.

- Em sợ uống thuốc?

Lan Khuê nhướn mày một cái, rất muốn cãi nhưng lại không muốn người ta biết mình cãi cố, chút lý sự cùn của cô khó qua đôi mắt tinh tế của ả. Tuy không tiếp xúc nhiều lần nhưng cô thừa biết mình luôn lép vế trước ả. Cụp mi trốn tránh, mặt thoáng phiếm hồng.

- Haha... Đi ngủ. - Ả không tiếp tục truy cứu, sợ rằng con mèo sẽ xấu hổ chết mất, đường đường là gái đẹp lạnh lùng, cao cao tại thượng, em ấy hẳn không muốn bị người ta đem ra trêu đùa mãi.

Cúi thấp người, lần nữa bế cô đặt lên bàn rửa mặt, tự tay làm công việc cuối cùng trước khi đi ngủ bằng chiếc bàn chải mới toanh. Lan Khuê mặt kệ có người đánh răng cho mình, tự cảm thấy bản thân bị người ta biến thành trẻ con mất rồi, nhưng mà... Ả ăn sạch cô từ đầu tới chân, còn chỗ nào nữa mà ngại ngần? Im lặng phong kín tâm tư, để ả thích gì cứ làm. Đến khi ả cảm thấy cô sạch sẽ liền đem cô ra sofa, đắp chăn cẩn thận.

Cô chắc chắn không có cơ hội được về nhà tối này rồi... Haizzz. Mà dù sao, bây giờ ả đối với cô là chăm sóc, ân cần, trân trọng... Không có chút tà tâm, vậy xem chừng có thể ngủ lại.

Nhưng thậm chí cơ hội ngủ yên cô cũng không có hay sao? Vừa lim lim, lập tức phát hiện điếng hồn, môi mình bị bờ môi khác ép chặt bằng đôi môi quen quen... Aaaa... Lại muốn?

Cứ ngỡ mình bị "hành hạ" ngay cả lúc bệnh, mà không! Không có bàn tay càn rỡ, không có chiếc lưỡi hư hỏng, chỉ có một dòng nước từ khuôn miệng người kia chuyền cho cô, không chút phòng bị, nên chất lỏng vừa đắng ngắt vừa lợn cợn vừa khó ngửi trôi nhanh xuống cổ họng Lan Khuê.

Thuốc! Trời ơi, thuốc được cà ra, pha loãng và đưa vào người cô bằng cách này đây! >.<

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro