
Tháp Kiếm Linh
Những ngày sau trận tỷ thí, cuộc sống của Hứa Sinh Hy tưởng như vẫn bình lặng. Nàng cùng nhóm đệ tử được chọn vào danh sách ưu tú tập luyện hằng ngày trong quảng trường Kiếm Vũ, sáng thì rèn thân pháp, chiều thì tu luyện kiếm chiêu, tối đến còn có thêm các trận luận bàn.
Mười người vốn khác nhau về tính cách và hệ linh lực, dần hình thành hai phe rõ rệt: một bên là Sinh Hy, Hồ Tuyết Linh, Thường Vân, Lưu Hạo Tồn; bên kia thì Minh Hiên, Đổng Tư, cùng vài người vốn đã bị lôi kéo. Mộng Dao và Uyển Đình giữ thái độ trung lập, nhưng ánh mắt họ ngày càng ngả dần về phía Sinh Hy, bởi sau trận tỷ thí kia, sự kính nể trong lòng họ không thể che giấu.
Song song với sự nổi danh ấy, Tả Dịch bắt đầu hành động. Hắn không lộ liễu ra tay, mà chỉ khéo léo sắp xếp một số nhiệm vụ "rèn luyện" cho nhóm mười người.
Nơi mọi người phải bước vào tiếp theo là Tháp Kiếm Linh. Mồ chôn tập thể của hàng ngàn kiếm sĩ, với vô vàn ảo cảnh. Tuy nhiên rơi vào tay Chi Vũ Ngọc môn thì hoàn toàn không cướp đi sinh mạng của học viên mà chỉ giúp học viên tăng thêm tu vi.
Tháp Kiếm Linh cao đến ngàn trượng, thân tháp dựng đứng giữa trời, từng lớp bậc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, như ẩn chứa vô số linh hồn chiến bại bị giam cầm. Tương truyền, tháp này do một vị kiếm tu tuyệt thế để lại, bên trong khắc vô số kiếm đạo và ảo cảnh, người bước vào phải đối diện với chính lòng mình.
Khi mười người bọn Sinh Hy được đưa đến, trước cổng tháp đã tụ tập không ít đệ tử khác đến quan sát. Ánh mắt ai nấy đều hiếu kỳ:
 "Nghe nói hôm nay tháp mở là vì nhóm đệ tử ưu tú được chọn. Không biết ai sẽ đi xa nhất
Tả Dịch vẫn giữ vẻ ôn hòa, nụ cười nhã nhặn như thường. Hắn thong thả nói:
"Trong tháp, mỗi tầng có một ảo cảnh. Kiếm lực càng mạnh, tâm cảnh càng vững, thì càng đi xa. Các ngươi hãy nhớ, đây là thử thách, nhưng cũng là cơ hội để bản thân tôi luyện."
Nói xong, hắn phất tay. Cửa tháp mở ra, tỏa ánh sáng trắng như sóng nước.
Đệ tử lần lượt tiến vào.
Đổng Tư đi trước, ánh mắt hằn học như muốn chứng tỏ gì đó sau lần thua trận. Minh Hiên theo sát sau, đầy vẻ tự tin. Lưu Hạo Tồn, Thường Vân, Hồ Tuyết Linh lần lượt vào. Sinh Hy chậm rãi bước, bàn tay khẽ chạm vào chuôi kiếm Lôi Vũ.
Ngay khi chân vừa đặt vào tầng thứ nhất, nàng cảm nhận được không gian xoay chuyển. Xung quanh chỉ còn màn sương dày đặc, ánh sáng yếu ớt lóe lên, và trước mặt đã xuất hiện một bóng người mặc giáp đen, tay cầm kiếm dài.
"Giết!" – tiếng quát vang lên, bóng đen lao tới.
Kiếm của Sinh Hy vung nhẹ, ánh sáng lóe lên. Một chiêu, một nhát, bóng đen liền tan biến thành mảnh vụn.Với ảo cảnh tầng 1 sức tưởng tượng quá dễ dàng so với nàng.
....
Tầng càng cao, ảo cảnh càng tinh vi. Đến tầng mười, Sinh Hy đối diện với mười hai bóng kiếm cùng lúc vây công. Mỗi chiêu thức đều cực kỳ sắc bén, ép nàng phải vận dụng thân pháp đến mức tận cùng.
Nàng lướt đi như gió, mái tóc dài quét ngang ánh kiếm, từng bước chân đều có kình lực nâng đỡ. Một chiêu Vân Tàng, hai chiêu Băng Tỏa, cuối cùng là kiếm ý sắc bén quét ngang – toàn bộ bóng kiếm vỡ vụn.
Sinh Hy khẽ lau mồ hôi, hít sâu một hơi. Mới tầng mười mà đã áp lực như vậy, thử nghĩ tầng cao hơn sẽ thế nào.
Trong khi đó, Đổng Tư đi đến tầng mười bốn thì gục ngã. Hắn bị ảo cảnh biến thành một biển máu, trong đó vô số thi thể hiện ra, từng giọng nói dồn dập vang lên: "Ngươi không xứng! Ngươi chỉ là phế vật!"
Tinh thần hắn loạn, kiếm trên tay run rẩy, cuối cùng hét lên rồi bị cưỡng chế truyền ra ngoài.
Minh Hiên mạnh hơn, gắng đến tầng mười tám, nhưng ảo cảnh hóa thành vô số "Minh Hiên khác", mỗi người đều tài giỏi hơn hắn, kiêu ngạo hơn hắn, và cùng chĩa mũi nhọn vào hắn. Cái tâm hiếu thắng không chịu nổi, hắn cũng bại.
Bên ngoài, đệ tử vây xem xôn xao:
 "Chỉ mới mười tám tầng đã dừng lại..."
 "Nghe nói xưa nay đệ tử ưu tú nhất cũng chỉ đến tầng hai mươi lăm!"
Bên đây Hứa Sinh Hy gặp chút khó vì hiện tại nàng đang phải đối mặt với quá khứ mà nàng chưa từng trải qua nhưng tâm lại có cảm giác đau đớn và nặng trĩu.
Sinh Hy thì vẫn đi lên. Đến tầng hai mươi tám, ánh sáng xung quanh vặn vẹo, một bóng dáng quen thuộc hiện ra – đó là một nữ nhân tóc bạc, dung nhan mỹ lệ động lòng người, ánh mắt vừa kiêu ngạo vừa dịu dàng.
Châu Hải Mạn.
Tim Sinh Hy đột ngột co thắt, ký ức mơ hồ như bị kéo ra từ vực sâu. Nàng thấy bản thân kiếp trước, từng quỳ gối dưới chân người ấy, từng nắm chặt tay nàng, từng vì nàng mà đem toàn bộ tu vi dâng hiến.
Giọng nữ nhân vang lên:
 "Hy Hy, ta đã chờ ngươi rất lâu, ngươi có thể quay lại bên cảnh ta được không?"
Ánh mắt ấy như dao cắt, từng tiếng như xé rách tâm can.
Trong phút chốc, Sinh Hy toàn thân run lên. Lý trí nàng gào thét: đây chỉ là ảo cảnh, nhưng trái tim lại nhói đau như thật. Hình ảnh bị phản bội, lưỡi kiếm xuyên qua ngực, máu đỏ trào ra... tất cả hiện lên rõ mồn một.
Nước mắt nóng hổi chảy ra, nhưng ngay sau đó, Sinh Hy siết chặt chuôi kiếm.
"Ngươi... không phải nàng. Ngươi chỉ là hư ảnh. Ta... không phải nàng."
Một tiếng hét dứt khoát, kiếm quang nổ tung, xé rách toàn bộ ảo cảnh. Bóng hình Châu Hải Mạn vỡ nát, tan biến như tro bụi.
Hứa Sinh Hy đứng lặng, thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Chân thực đến nỗi bản thân nàng đã rơi nước mắt lúc nào không hay. Gạt đi giọt nước mắt của nguyên chủ kiếp trước, nàng lại tiếp tục đi lên phía trước.
Tháp mở ra tầng ba mươi. Ở đây, thử thách không còn là bóng đen hay ký ức, mà là một bầu trời vô tận, vô số thanh kiếm khổng lồ rơi xuống như mưa.
Mỗi thanh kiếm đều mang theo uy lực như núi đổ. Người bình thường đặt chân vào sẽ bị nghiền nát ngay lập tức.
Sinh Hy vận hết tâm lực, thân thể như hòa vào gió, lướt qua giữa vô số kiếm quang. Trong mắt nàng, từng đường kiếm đều hiện ra rõ rệt, không một chút sợ hãi.
Cuối cùng, khi vượt qua cửa tầng ba mươi, toàn bộ kiếm quang biến mất.
Nàng đứng trên đỉnh bậc thang, hít một hơi dài. Có thể tiến lên nữa, nhưng nàng dừng lại. Nếu để lộ ra quá nhiều, sẽ khiến người khác sinh nghi.
Khi Sinh Hy bước ra, đệ tử xung quanh kinh hô ầm ỹ:
"Trời ơi, nàng ấy... vượt qua tầng ba mươi!"
 "Đã mấy chục năm rồi chưa từng có ai làm được!"
 "Đây là thiên tài bậc nào chứ?"
Ánh mắt bọn họ nhìn nàng tràn đầy kính phục, ngưỡng mộ, thậm chí có chút run rẩy.
Phó trưởng môn Tạ Dịch nheo mắt, nụ cười nhã nhặn vẫn trên môi, nhưng trong đáy mắt lóe lên ánh sáng âm u.
 "Quả nhiên... không tầm thường. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro