
Hợp Luyện
Trong những ngày đầu tiên tại quảng trường huấn luyện của Chi Ngọc Vũ Môn, mười người được chọn đại diện đều tụ hội lại, bắt đầu quá trình rèn luyện chung dưới sự giám sát của các trưởng lão. Bên cạnh Hứa Sinh Hy, Hồ Tuyết Linh, Lưu Hảo Tồn và Thường Vân – vốn đã thân quen từ trước – thì còn sáu gương mặt mới.
Minh Hiên, một nam tử dáng người cao gầy, ánh mắt ẩn chứa ngọn lửa bùng cháy. Hắn là đệ tử hệ Hỏa, tu vi thượng Trúc Cơ Kỳ. Trong lời nói có ba phần kiêu ngạo, hai phần tự tin.
Trạch Vũ, lại khác hẳn, thần sắc bình thản, khí chất ổn định như kim thiết. Hắn đã đạt sơ Kim Đan Kỳ, hệ Kim, ít khi lên tiếng nhưng mỗi khi ra chiêu đều nặng tựa sơn, mạnh mẽ khó chống.
Di Thần Duệ, vóc dáng rắn chắc, thuộc hệ Thổ. Hắn chưa đạt Kim Đan nhưng tu vi thượng Trúc Cơ Kỳ, sức phòng ngự bẩm sinh khiến hắn giống như bức tường đồng vách sắt, đồng đội ai cũng yên tâm khi có hắn ở bên.
Đổng Tư, kẻ từng gây ra xích mích trước kia, hệ Kim, thượng Trúc Cơ Kỳ. Vẻ ngạo mạn không hề suy giảm, ngược lại còn tự coi bản thân là người ưu việt nhất, luôn muốn dẫm nát ánh sáng của kẻ khác.
Hai nữ đệ tử thì khác biệt rõ rệt.
Mộng Dao, dung nhan kiều diễm, ánh mắt tựa hồ mang theo một chút kiêu sa. Nàng vốn là tu sĩ trung Kim Đan hệ Hỏa, mạnh mẽ, thẳng thắn, nhiều khi khiến đồng đội cảm thấy áp lực.
Uyển Đình lại nhẹ nhàng hơn, hệ Thủy, thượng Trúc Cơ Kỳ. Nàng ít nói, tính tình nhu hòa, thường đứng phía sau hỗ trợ, tuy tu vi không cao nhưng lại được lòng mọi người.
Mười người, mười tính cách, trong mười ngày đầu luyện tập đã sớm bộc lộ sự khác biệt.
Ngày đầu tiên, trưởng lão phân ra các bài tập rèn luyện cơ bản, từ việc kết hợp trận pháp phòng ngự cho tới việc phối hợp linh lực trong chiến đấu giả lập. Sinh Hy luôn âm thầm giữ lại thực lực, chỉ bộc lộ mức độ ngang với một sơ Kim Đan bình thường. Nàng né tránh những chiêu thức bộc phát quá mạnh, không phô trương, cũng không tỏ ra yếu kém, chỉ lặng lẽ làm tròn phần việc của mình.
Thế nhưng, thái độ bình thản ấy lại khiến Đổng Tư nhìn không vừa mắt. Trong hắn, bóng hình Sinh Hy tỏa ra một loại bình thản đến khó chịu, dường như chẳng hề đặt hắn vào mắt.
"Ngươi che giấu gì vậy? Hay là chỉ biết nấp sau lưng đồng đội?" – hắn mấy lần buông lời châm chọc.
Lúc đầu, Sinh Hy không đáp, chỉ khẽ mỉm cười, như thể gió xuân lướt qua lá cây. Nhưng đến ngày thứ bảy, khi cả đội tiến hành phối hợp giả chiến, Minh Hiên vốn chịu ảnh hưởng bởi lời Đổng Tư, đã cố tình làm trái lệnh. Kết quả, đội hình bị rối loạn, suýt nữa khiến Thường Vân bị một đòn pháp trận đánh trúng.
Hồ Tuyết Linh nổi giận, đôi mắt hồ yêu lóe sáng, suýt chút bộc lộ yêu khí thật sự, may nhờ Sinh Hy đứng ra hòa giải, nàng mới nén lại.
Song, ngọn lửa mâu thuẫn đã bùng lên. Đổng Tư hậm hực, Minh Hiên thì tỏ thái độ bất phục, còn những người còn lại bắt đầu chia thành hai luồng: một bên tin tưởng Sinh Hy, một bên ngấm ngầm đứng về phía Đổng Tư.
Đến ngày thứ mười, bầu không khí đã không thể cứu vãn. Đổng Tư chủ động đứng trước mặt mọi người, giọng cười ngạo nghễ:
"Hứa Sinh Hy, ngươi giỏi lắm. Ngày nào cũng tỏ ra cao thâm, giấu giếm không rõ. Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, vậy thì lên khán đài, đường đường chính chính tỷ thí với ta một trận!"
Cả quảng trường lập tức náo động. Trưởng lão tuy cau mày nhưng không ngăn cản, chỉ nói: "Chi Ngọc Vũ Môn là nơi cạnh tranh công bằng. Nếu hai người đồng ý, thì cứ tỷ thí. Nhưng nhớ, không được ra tay sát hại."
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Sinh Hy.
Nàng khẽ thở ra, bước lên khán đài. Thanh âm của nàng trong trẻo, nhưng kiên định:
"Nếu ngươi đã muốn chứng minh, vậy ta cho ngươi cơ hội. Nhưng nhớ kỹ, kẻ thua thì từ nay phải biết giữ lễ, không được quấy phá đồng đội nữa."
Đổng Tư cười lạnh, rút kiếm, linh lực hệ Kim tỏa ra từng đợt ánh sáng chói lòa. Thân hình hắn như sắt thép, mỗi bước đi đều khiến đất đá rung chuyển.
Trận chiến bắt đầu.
Đổng Tư xuất chiêu nhanh như điện, kiếm quang kim hệ dồn dập như mưa, từng đòn từng đòn ép Sinh Hy phải lùi. Người dưới đài gật gù, cho rằng lần này Sinh Hy e khó lòng trụ được. Nhưng họ không biết, tất cả chỉ là vở diễn mà nàng đang sắp đặt.
Trong khoảnh khắc mấu chốt, khi thanh kiếm vàng kim chém xuống như muốn bổ đôi thân thể, Sinh Hy mới khẽ nâng tay. Kiếm quang lục sắc nhẹ nhàng bay ra, mỏng manh như lá rụng, nhưng lại hóa giải toàn bộ lực đạo đối phương. Chỉ một cái phất tay, Đổng Tư bỗng cảm thấy như chém vào biển cả, sức mạnh bị cuốn đi vô tung.
"Cái gì..." – hắn chưa kịp hiểu, thì Sinh Hy đã xoay người, mũi kiếm đặt ngay trước yết hầu hắn, động tác nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn rõ.
Khán đài im phăng phắc.
Đổng Tư mồ hôi lạnh rơi xuống. Hắn rõ ràng tung hết sức, thế nhưng đối phương lại chỉ dùng một chiêu đơn giản để phản chế toàn bộ.
"Ngươi... ngươi che giấu thực lực!" – hắn run giọng.
Sinh Hy không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ thu kiếm, ánh mắt bình thản:
"Đã rõ thắng bại. Từ nay, ngươi hãy nhớ lời ta."
Đổng Tư ngơ ngác đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt. Kiêu ngạo trong mắt hắn dần sụp đổ, thay thế bằng nỗi nhục nhã khôn cùng. Nhưng trước ánh nhìn của mọi người, hắn không dám lên tiếng, chỉ siết chặt nắm đấm, gằn từng chữ:
"Lần này ta thua... nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn thua."
Hắn khom người, bước xuống khán đài trong ánh mắt lạnh nhạt của Hứa Sinh Hy.
Minh Hiên cũng trầm mặc. Hắn vốn nghĩ Sinh Hy chỉ là kẻ bình thường, giấu giếm sau lưng Hồ Tuyết Linh và Lưu Hảo Tồn, nào ngờ thực lực của nàng lại đáng sợ đến thế. Một chiêu đánh bại Đổng Tư – điều đó đồng nghĩa, nếu là hắn lên đài, chỉ sợ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Ngược lại, Hồ Tuyết Linh và Thường Vân thì khẽ mỉm cười, trong lòng ngập tràn sự yên tâm. Cả hai vốn biết Sinh Hy không đơn giản, nay chứng kiến tận mắt, càng thêm kiên định niềm tin. Lưu Hảo Tồn thì hứng khởi, đôi mắt sáng rực, như thể tìm thấy đối thủ để so kè, nhưng đồng thời cũng tràn ngập sự kính trọng.
Dưới khán đài, vị trưởng lão phụ trách buổi luyện tập gật đầu tán thưởng:
"Kiếm pháp gọn gàng, tâm pháp ổn định. Tuổi trẻ mà giữ được phong thái trầm ổn như vậy, quả thật hiếm có."
Lời khen này chẳng khác nào đóng dấu, xác nhận Hứa Sinh Hy trong mắt toàn bộ đồng môn.
Nhưng cũng chính lúc ấy, nơi hàng ghế cao nhất, hai bóng dáng lặng lẽ quan sát.
Ngồi chính giữa là Nhiếp Minh Thiên Hạ, chưởng môn Chi Ngọc Vũ Môn. Ông để râu dài, gương mặt hiền hòa, đôi mắt như sông sâu biển rộng, nhìn Sinh Hy bằng ánh mắt vừa khen ngợi vừa trầm ngâm. Rõ ràng ông đã ghi nhớ tên nàng vào danh sách những người cần chú ý đặc biệt.
Bên cạnh ông là phó trưởng môn – Tạ Dịch. Khác với sự nhã nhặn của chưởng môn, ánh mắt Tạ Dịch thâm trầm, khó dò. Thoáng qua, hắn cũng nở nụ cười tán thưởng, nhưng trong sâu thẳm con ngươi lại lóe lên một tia u ám.
Hắn nghĩ thầm:
*Hứa Sinh Hy... ngươi giỏi thật. Một kẻ từ vô danh mà bỗng nhiên bộc lộ tài năng, lại mang khí chất khiến người ta khó nắm bắt. Nếu để ngươi trưởng thành... chỉ e sẽ là một mối họa.*
Ít ai biết, Tả Dịch vốn có lai lịch mờ ám. Bề ngoài là phó trưởng môn tận tâm, nhưng kỳ thực hắn là một mắt xích ngầm của ma tộc cài vào Chi Ngọc Vũ Môn từ hàng trăm năm trước. Nhiệm vụ của hắn là quan sát, lựa chọn những hạt giống thiên tài, sau đó hoặc hủy diệt, hoặc dụ dỗ về phe ma tộc.
Trận tỷ thí hôm nay khiến hắn phải đặc biệt chú ý đến Hứa Sinh Hy.
Sau khi trở về tu viện, Sinh Hy vẫn giữ vẻ bình thản.
Nàng tự tay dọn dẹp từng chút một, lau sạch bụi trên tường, quét sàn, sắp xếp góc tu luyện. Khi ánh trăng hắt vào khung cửa sổ, cả căn phòng nhỏ toát lên vẻ thanh khiết, giản dị, giống hệt khí chất con người nàng.
Trong khi đó, lời bàn tán khắp môn phái ngày càng nhiều.
"Nghe nói Hứa Sinh Hy chỉ mới vào môn mà đã thắng Đổng Tư trong một chiêu?"
"Chẳng trách chưởng môn cũng để mắt đến nàng. Có khi lần đại chiến bốn môn, nàng sẽ là chủ lực."
"Nhưng cũng kỳ lạ. Từ đâu lại xuất hiện một nhân tài như vậy, trước đây chưa từng nghe danh."
Những lời đồn thổi lan đi, dần dần khiến cái tên Hứa Sinh Hy trở nên nổi bật.
Tối hôm ấy, Tạ Dịch lặng lẽ đứng trong căn phòng bí mật của mình, trước mặt là tấm gương ma quang. Hắn chắp tay, giọng khẽ vang lên như đối thoại cùng ai đó ở phương xa:
"Có một kẻ đáng chú ý. Nữ tử tên Hứa Sinh Hy. Hôm nay ta tận mắt chứng kiến nàng dùng kiếm pháp áp đảo đồng môn. Ta sẽ tiếp tục quan sát. Nếu có cơ hội... sẽ thử dụ dỗ nàng. Một kỳ tài như vậy, nếu trở thành người của ma tộc, sẽ là con cờ hoàn hảo."
Trong gương, một bóng đen mơ hồ hiện lên, cười khẽ:
"Tốt. Ngươi hãy kiên nhẫn. Đừng manh động. Người như vậy, cần để nàng tự nguyện sa vào."
Gương tối sầm lại, căn phòng chìm trong yên lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro