Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoa Xuân Nguyệt Chi Vũ Ngọc


Tiếng trống vang dội báo hiệu trận đấu giữa Xuân Hoa Nguyệt Môn và Chi Ngọc Vũ Môn bắt đầu. Không khí trong quảng trường thi đấu như sôi trào, ánh mắt hàng ngàn tu giả từ các tộc dõi xuống lôi đài.

Đại diện Chi Ngọc Vũ, Minh Hiên bước ra. Y phục trắng tinh, kiếm trong tay lóe ánh kim, khí thế ngạo nghễ. Đôi mắt hắn lóe tia kiêu hãnh, cất giọng vang:

"Đệ tử Chi Ngọc Vũ Môn ta, hôm nay sẽ lấy trận đầu này mở đường cho chiến thắng!"

Phía đối diện, nữ tử của Xuân Hoa Nguyệt Môn nhẹ nhàng bước lên. Nàng tên Ánh Lộ, dung nhan không rực rỡ đến chói mắt, nhưng nét đẹp thanh nhã, bình thản lại khiến ai nhìn cũng sinh ra cảm giác an tĩnh. Trong tay nàng chỉ là một thanh trường kiếm màu xanh nhạt, không hoa lệ, nhưng khí tức quanh thân lại ẩn chứa một sức mạnh nguy hiểm.

"Bắt đầu!" – tiếng hô vang.

Ngay lập tức, Minh Hiên vận toàn bộ linh lực hỏa hệ. Trường kiếm lóe lên, từng đạo hỏa diễm bùng phát thành kiếm quang đỏ rực, tựa như sóng lửa muốn nuốt trọn cả lôi đài. Nhiệt độ tăng vọt, cả không gian như muốn bốc cháy.

Khán giả xôn xao:

"Quả nhiên là Minh Hiên, vừa ra tay đã dốc toàn lực, hỏa kiếm bộc phát kinh người!"

Nhưng Ánh Lộ chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt không chút dao động. Nàng nhấc kiếm, khí tức thủy hệ dâng trào, tựa như gió xuân hòa quyện với mưa bụi. Một đường kiếm lạnh lẽo lóe sáng, mảnh mai nhưng sắc bén, chém thẳng vào sóng lửa ngùn ngụt.

"Xèo—" tiếng nước và lửa va chạm vang rền, khói trắng bốc lên mù mịt. Trong làn sương mờ, bóng dáng Ánh Lộ như ẩn như hiện, một bước đã áp sát Minh Hiên.

"Cái gì? Nhanh như vậy!" – Minh Hiên kinh hãi, vội vã lùi lại, nhưng đã muộn.

Kiếm xanh vạch thành một vòng cung tuyệt mỹ, xuyên thẳng qua tầng hỏa phòng ngự của hắn, dừng ngay cổ họng.

Cả trường thi im phăng phắc.

Ánh Lộ thu kiếm, lạnh nhạt nói:

"Ngươi thua rồi."

Minh Hiên mặt đỏ bừng, mồ hôi ròng ròng. Hắn cắn răng muốn phản bác, nhưng sức lực trong cơ thể đã hoàn toàn bị áp chế, căn bản không có cơ hội xoay chuyển.

Khán đài nổ tung trong tiếng ồn ào. Ai nấy đều không ngờ rằng đệ tử tinh anh Chi Ngọc Vũ lại thua nhanh chóng và thảm bại dưới tay một nữ tử thoạt nhìn yếu mềm của Xuân Hoa Nguyệt.

Có người thở dài:

"Kiếm pháp Ánh Lộ quá linh động, lại vừa khắc chế hỏa hệ, Minh Hiên e là còn non nớt."

Cũng có tiếng chế nhạo:

"Đúng là kiêu ngạo đến tự rước nhục."

Trong lúc đó, Minh Hiên đứng trên lôi đài, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt bừng lửa hận. Hắn không cam lòng, nhưng cũng biết bản thân hôm nay đã thực sự bại trận.

Tiếng chuông báo kết thúc trận đấu vang lên, dư âm vẫn còn rung động trong không gian. Ánh Lộ khẽ cúi người hành lễ, dáng vẻ thản nhiên rời khỏi lôi đài, dường như trận đấu vừa rồi chỉ là một cơn gió thoảng nhẹ.

Trong khi đó, Minh Hiên vẫn đứng ngây dại tại chỗ, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm run lên. Ánh mắt hắn phủ đầy oán hận và không cam lòng, gương mặt lúc đỏ bừng, lúc trắng bệch.

"Minh Hiên sư huynh... thua rồi..." – có đệ tử Chi Ngọc Vũ thốt lên, giọng chứa sự kinh ngạc lẫn xấu hổ.

Bên phía khán đài, đệ tử các môn phái khác bắt đầu xì xào:

"Ha, đệ tử tinh anh của Chi Ngọc Vũ cũng chỉ đến vậy."

"Nghe nói hắn thường khoe khoang khắp nơi, hóa ra cũng chỉ là hữu danh vô thực."

"Thật mất mặt cho danh tiếng của Chi Ngọc Vũ Môn."

Những lời bàn tán như mũi dao vô hình đâm thẳng vào lòng tự tôn của Minh Hiên. Hắn cắn môi đến bật máu, lảo đảo bước xuống lôi đài.

Trong nhóm mười người, sắc mặt ai cũng nặng nề. Thường Vân cau mày, siết chặt nắm tay:

"Ngươi ấy... quá nóng vội. Nếu giữ vững tâm cảnh thì chưa chắc đã thua nhanh như vậy."

Trạch Vũ cũng khẽ lắc đầu, ánh mắt phức tạp:

"Minh Hiên vốn có thực lực, nhưng ngạo khí quá lớn, vừa ra tay đã muốn dồn đối thủ vào tử lộ. Nhưng quên mất rằng trên đời này, có người luôn mạnh hơn hắn."

Còn Đổng Tư, vốn có hiềm khích với Hứa Sinh Hy, lúc này lại tỏ ra âm trầm. Hắn liếc Minh Hiên đang thất thểu ngồi dưới đất, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lẽo:

"Thua cũng tốt. Ít nhất hắn sẽ hiểu bản thân còn cách xa đỉnh cao đến thế nào."

Bầu không khí trong nhóm đệ tử Chi Ngọc Vũ chùng xuống rõ rệt. Lần ra quân đầu tiên vốn được kỳ vọng sẽ mở màn rực rỡ, ai ngờ lại trở thành một thất bại ê chề.

Tiếng chuông báo hiệu vòng kế tiếp vang lên, tên hai người sáng lên trên bảng: Thường Vân – Chi Ngọc Vũ Môn đối chiến với Ánh Lộ – Xuân Hoa Nguyệt Môn.

Khán đài lập tức náo động.

"Là Thường Vân! Nghe nói nàng ấy là thiên tài trong mười năm gần đây của Chi Ngọc Vũ."

"Ánh Lộ vừa đánh bại Minh Hiên, không biết có tiếp tục giữ được phong độ không?"

"Trận này mới thật sự đáng xem."

Trên lôi đài, Thường Vân chậm rãi bước lên, dáng vẻ ung dung, từng bước như mây trôi. So với sự nóng nảy của Minh Hiên, khí thế của nàng lại tĩnh lặng như nước sâu.

Ánh Lộ nheo mắt nhìn đối thủ, khóe môi cong nhẹ:

"Ngươi không giống đồng môn vừa rồi của mình. Xem ra, lần này ta phải thật sự dùng đến toàn lực."

Thường Vân khẽ gật đầu, giọng nói trong trẻo nhưng đầy quyết đoán:

"Mời!"

Tiếng trống khai đấu vang lên.

Ánh Lộ lập tức tung ra chiêu thức quen thuộc, hàng ngàn cánh hoa ngưng tụ thành kiếm khí, như mưa hoa trút xuống. Đòn này từng khiến Minh Hiên trở tay không kịp, nhưng Thường Vân lại chỉ nhẹ nhàng xoay cổ tay, phiến kiếm trong tay tỏa ra quang mang bạc sáng.

Soạt!

Một đường kiếm cắt ngang, khí tức như gió thu xé toạc trời cao, từng cánh hoa bị chém tan nát, hóa thành hư vô.

Khán giả đồng loạt hít vào một hơi lạnh.

Ánh Lộ khẽ nhướng mày, không hề nao núng, lại đổi chiêu nhanh như điện. Hoa nguyệt xoay vòng, ánh sáng trăng mờ ảo phủ khắp lôi đài, tạo nên mê trận khiến người ta khó phân biệt đâu là thật, đâu là ảo.

Nhưng Thường Vân chỉ nhắm mắt, nhấc kiếm lên. Một kiếm vung xuống—

Ầm!

Kiếm khí như lưới trời, chém toạc mọi ảo ảnh, ép Ánh Lộ phải lùi liên tiếp ba bước, mặt đất dưới chân nứt toác.

Tiếng hò reo dậy khắp bốn phía:

"Thường Vân thật sự mạnh quá!"

"Một kiếm phá hư ảo, tâm cảnh vô cùng kiên định."

"Khác hẳn với Minh Hiên vừa rồi."

Ánh Lộ mím môi, lần đầu tiên sắc mặt hiện chút nghiêm trọng. Nàng vận toàn bộ linh lực, thi triển chiêu cuối – Hoa Nguyệt Liên Thành. Cả bầu trời như biến thành biển hoa, trong đó ẩn chứa nguyệt quang dồn nén, sức ép khiến không ít đệ tử dưới khán đài phải đứng bật dậy.

Thường Vân khẽ mở mắt, đồng tử sáng rực như sao đêm.

"Phá!"

Kiếm quang trồi lên, như dải ngân hà chảy ngược. Một chiêu Tinh Hà Ngự Kiếm của Chi Ngọc Vũ, uy thế như chẻ trời xé đất. Chỉ nghe ầm! một tiếng, toàn bộ biển hoa sụp đổ, nguyệt quang tan biến, còn Ánh Lộ thì phun ra một ngụm máu, ngã quỵ xuống lôi đài.

Tiếng chuông báo thắng lợi vang dội.

Thường Vân đứng thẳng, không kiêu ngạo cũng không hạ mình, khẽ thu kiếm vào vỏ. Nàng nhìn Ánh Lộ một cái, giọng điềm tĩnh:

"Ngươi là đối thủ xứng đáng."

Khán đài nổ tung tiếng reo hò. Uy danh của Chi Ngọc Vũ Môn lại được nâng cao, nỗi nhục trận thua trước lập tức bị xóa nhòa.

Minh Hiên ngồi dưới khán đài, mặt đỏ bừng, trong lòng vừa xấu hổ vừa cảm thấy thua kém.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro