
Đứa Trẻ Là Của Ai
Ba mươi ngày trôi qua trong gian khổ. Trại huấn luyện tĩnh mịch, ngày ngày vang vọng tiếng kiếm chém, tiếng linh lực vận chuyển, hòa cùng mùi mồ hôi và khí tức linh lực đặc quánh trong không khí.
Nhóm mười người của Hứa Sinh Hy đã sớm quen với nhịp sống khắc nghiệt: sáng tinh mơ nhập trận pháp luyện công, trưa giao đấu luân phiên, tối lĩnh ngộ pháp môn và điều tức. Dần dần, ai nấy đều có thu hoạch rõ rệt.
Lưu Hạo Tồn từ sơ Trúc Cơ đã vững vàng bước vào trung Trúc Cơ. Thường Vân, vốn căn cơ ổn định, nay đã tiệm cận thượng Trúc Cơ, linh lực càng thêm nhu hòa sâu thẳm. Trạch Vũ, Mộng Dao, Di Thần Duệ, Uyển Đình cũng lần lượt đột phá, khí tức khác biệt, tinh thần phấn chấn.
Chỉ có hai người là dậm chân tại chỗ: Đổng Tư và Minh Hiên. Sau thất bại trong tháp kiếm linh, hai kẻ ấy dường như mang nặng tâm ma, thái độ càng thêm nóng nảy, oán hận. Trong khi người khác càng kính trọng và nể phục Hứa Sinh Hy, thì bọn họ lại ngày một đố kỵ, trong mắt chất chứa sự bất mãn khó giấu.
Hứa Sinh Hy thì khác. Từ khi bước ra khỏi Tháp Kiếm Linh, nàng nhận ra trong cơ thể có một luồng sức mạnh khác hẳn, như dòng nước suối được khai thông, tu vi vùn vụt tiến thêm một bước, thẳng đến thượng Kim Đan kỳ.
Nàng ngồi yên trong đêm, trăng bạc soi xuống, bàn tay khẽ đặt trên thanh kiếm Lôi Vũ. Cảm giác linh lực vận chuyển trong kinh mạch trơn tru hơn bao giờ hết, thần hồn cũng tĩnh lặng.
Trong khoảnh khắc, nàng chợt bật cười khe khẽ.
*Có lẽ... nếu một ngày nào đó mình thật sự đạt Nguyên Anh kỳ, mình sẽ không tranh đấu nữa. Sẽ rời khỏi tranh chấp, trở về nhân gian mở một tửu lâu nhỏ. Chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc sao? Nấu ăn, mời bằng hữu, nhìn người khác nở nụ cười mãn nguyện khi thưởng thức... Có khi lại là con đường dài lâu nhất.*
Ý niệm ấy thoáng qua khiến lòng nàng bình thản, tựa như một giấc mơ nhỏ cất giấu giữa dòng đời huyết hỏa. Liệu thực sự nàng có thể làm được..
Đêm ba mươi, ánh trăng rải bạc khắp sân viện. Cả nhóm sau một ngày luyện tập mệt mỏi đã yên tĩnh nghỉ ngơi. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo hơi lạnh của đêm khuya, nhưng trong lòng Hứa Sinh Hy lại chẳng sao yên.
Mấy ngày nay, nàng nhận ra Hồ Tuyết Linh ngày càng xa cách, trong ánh mắt phảng phất nét mệt mỏi, nhưng không ai ngoài nàng chú ý. Cảm giác ấy cứ dấy lên khiến Sinh Hy trằn trọc mãi không ngủ được.
Cuối cùng, nàng quyết định lặng lẽ đứng dậy, khoác thêm áo choàng mỏng, rồi nhẹ bước về phía phòng của Hồ Tuyết Linh.
Hồ Tuyết Linh trước đây bên cạnh nàng, mỗi lời nói, mỗi ánh nhìn đều đầy ấm áp. Nay dường như có một khoảng cách vô hình. Nàng vẫn trò chuyện, vẫn luyện tập cùng nhóm, nhưng giọng nói mang thêm sự dè dặt, ánh mắt nhiều khi lảng tránh.
Trong lúc giao đấu đối luyện, Hồ Tuyết Linh thường chọn đánh với người khác, ít khi song hành cùng nàng. Những đêm cùng nhau ngồi điều tức, nàng thường tìm cớ rời đi sớm.
Sinh Hy để ý tất cả, nhưng không hỏi ngay. Trong lòng nàng nảy sinh nỗi lo mơ hồ?
*Chẳng lẽ nàng đã nhìn ra ta khác thường? Hay... nàng có điều gì không muốn nói với ta?*
Nàng bước tới phòng Hồ Tuyết Linh thì thấy cửa phòng khép hờ, ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ chiếc đèn nhỏ. Hứa Sinh Hy cẩn thận đẩy cửa bước vào, định lên tiếng gọi thì chợt khựng lại.
Giữa phòng, thay vì bóng dáng quen thuộc của Hồ Tuyết Linh, nàng lại thấy một con hồ ly trắng muốt, bộ lông sáng ngời dưới ánh trăng, đang nằm co ro giữa một tầng kết giới trong suốt.
Sinh Hy trừng lớn mắt. Tim nàng bất giác thắt lại.
* Đây là bị làm sao mà trở về nguyên hình, lỡ có người thấy thì sao..*
Con hồ ly nhỏ nhắn ấy chính là Hồ Tuyết Linh. Nàng nằm cuộn tròn, hơi thở yếu ớt, dường như đang rơi vào trạng thái kiệt sức.
Sinh Hy lao đến theo phản xạ, nhưng khi tay chạm vào tầng kết giới thì một luồng lực mạnh mẽ bật ra, hất nàng văng ngược ra sau, cả người loạng choạng suýt ngã.
Hứa Sinh Hy cắn răng, đứng vững lại, nhìn kết giới trong mắt dâng trào lo lắng:
"Ngươi rốt cuộc đang chịu đựng cái gì vậy, Linh nhi ?"
Tầng kết giới không quá mạnh, nhưng lại tinh diệu, ẩn chứa khí tức yêu tộc, ngăn cản mọi sự tiếp cận. Hồ Tuyết Linh hẳn đã tự mình dựng nên, có lẽ để che giấu thân phận hoặc để người khác không nhìn thấy dáng vẻ hiện tại.
Sinh Hy hít sâu một hơi, ngưng tụ linh lực, bàn tay kết ấn. Nàng biết rõ nếu cưỡng ép phá sẽ khiến Tuyết Linh cảnh giác, nhưng nếu cứ đứng nhìn, lỡ nàng xảy ra chuyện thì sao?
Ánh sáng vàng từ kim đan trong cơ thể Sinh Hy lan tỏa, từng dòng khí tức mạnh mẽ áp sát vào kết giới. "Rắc rắc—" một vết nứt nhỏ dần xuất hiện, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Cuối cùng, kết giới vỡ vụn thành từng mảnh linh quang, tan vào hư không.
Hứa Sinh Hy vội bước nhanh vào, quỳ xuống bên cạnh con hồ ly. Nàng đưa tay ra, muốn bắt mạch, nhưng lại chần chừ. Trong hình thái hồ ly, khí huyết hỗn loạn, linh mạch ẩn giấu, căn bản không thể dò ra.
Nàng thử vận khí tức dò xét, nhưng kết quả chỉ là một khoảng trống mơ hồ, tựa như một biển sương mù bao phủ.
"Linh nhi... ngươi có thể biến hình nhân để ta dò mạch một chút được không?" – Giọng Sinh Hy khẽ run.
Nàng siết chặt bàn tay, trái tim cuống quýt. Lần đầu tiên từ khi đặt chân vào tu đạo, nàng mới thấy mình bất lực đến thế.
Một tiếng thở dài lười biếng vang lên, tựa như gió thoảng:
"Ngươi... thật sự phiền phức..."
Ánh sáng bạc bỗng lóe lên, thân hình hồ ly từ từ mờ đi, thay vào đó là bóng dáng quen thuộc của Hồ Tuyết Linh trong hình người. Nàng ngồi tựa nửa người vào giường, gương mặt tái nhợt nhưng vẫn giữ vẻ kiêu sa, ánh mắt khẽ mở, lười biếng nhìn Hứa Sinh Hy.
Sinh Hy không để ý đến lời trách móc, lập tức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, truyền khí dò xét mạch.
Khí tức dò mạch truyền vào như lưỡi dao sắc bén, từng tầng từng tầng tách ra, đến cuối cùng Sinh Hy suýt nữa rụt tay lại. Bởi lẽ nàng đã chạm vào một nhịp đập khác – rất mơ hồ, rất yếu ớt, nhưng vô cùng chân thật – ẩn sâu trong đan điền của Hồ Tuyết Linh.
Sinh Hy chết lặng.
Một dòng máu lạnh chạy dọc sống lưng, khiến toàn thân nàng đông cứng. Trái tim nàng đập loạn xạ, bàn tay khẽ run, không biết là vì kinh hãi hay vì không dám tin vào sự thật.
Nàng kiểm tra lại lần nữa. Rồi lại thêm lần nữa.
Kết quả không thay đổi.
Trong cơ thể Hồ Tuyết Linh, ngoài linh lực và yêu khí, còn có một sinh mệnh đang chập chờn tồn tại.
"Không thể nào..." môi Sinh Hy lắp bắp, mắt đỏ hoe.
Nàng ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Hồ Tuyết Linh ngồi tựa bên giường, gương mặt mệt mỏi nhưng khóe môi vẽ một nụ cười hờ hững, ánh mắt bình thản đến mức đau lòng.
Hứa Sinh Hy gần như bật khóc, bàn tay siết chặt cổ tay nàng không buông, giọng khàn khàn:
"Đứa trẻ... là của ai?"
Câu hỏi bật ra, tựa như một nhát dao sắc bén xé rách bầu không khí. Trong khoảnh khắc ấy, ánh trăng ngoài cửa sổ bỗng mờ đi, cả gian phòng chìm trong im lặng ngột ngạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro