Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chi Ngọc Vũ Bành Cơ


* hôm này là ngày thi đấu giữa bành cơ môn và chi ngọc vũ môn..


Hôm nay trên ghế giám chính lại vắng một người, đó không ai khác là Châu Hải Mạn. Nhưng dường như mọi người không ai để tâm đến. Từ lần thi đấu trước, danh tiếng vang xa, các tộc từ bốn phương tám hướng liền tục ào ạt đổ về mong chiêm ngưỡng được nhiều trận đấu hay. 

Trên võ đài dựng bằng ngọc tinh, khí thế ngút trời, tiếng reo hò của đệ tử hai phái vang dội cả quảng trường. Trận đầu tiên chính thức mở màn: Di Thần Duệ của Chi Vũ Ngọc môn, linh căn thổ hệ, tu vi thượng Trúc Cơ kỳ – đối đầu với A Lạp Đát Nhĩ, đệ tử kiêu hùng của Bành Cơ môn, sở hữu linh căn thủy hệ, tu vi cũng tương đương.

Trọng tài vừa hạ tay, hai bên lập tức vận linh lực, linh quang bùng nổ, cát bụi trên sàn bị cuốn tung.

Di Thần Duệ mở đầu bằng thế công mạnh mẽ:

"Thổ Quyền Trầm Giang!"

Đất đá quanh võ đài nứt ra, từng khối nham thạch như được kéo lên từ lòng đất, hóa thành nắm đấm khổng lồ lao thẳng tới A Lạp Đát Nhĩ.

A Lạp Đát Nhĩ không hề yếu thế, linh lực thủy hệ cuồn cuộn, đôi tay hắn vung lên:

"Lưu Thủy Trường Hồng!"

Một dòng nước xanh biếc dựng thẳng lên, như con lũ dữ nuốt trọn quyền ảnh bằng đất đá. Khi thổ quyền chạm vào dòng nước, tiếng nổ vang rền, hơi nước bốc mù mịt che mờ tầm nhìn.

Khán giả reo hò, kẻ khen thổ hệ cứng rắn, kẻ ngợi thủy hệ linh động.

Cả hai liên tục công kích – một bên như ngọn núi kiên cố, một bên như sóng lớn vỗ bờ. Thổ với thủy vốn khắc chế, nhưng Di Thần Duệ có thân thể cường tráng, sức bền bỉ, mỗi đòn tung ra đều có sức nặng ngàn cân. Còn A Lạp Đát Nhĩ lại nhanh nhẹn, lắt léo, linh lực dồi dào như dòng sông bất tận.

Trận đấu kéo dài mấy trăm hiệp, tiếng nổ của linh lực va chạm làm cả khán đài rung động. Không ai nhường ai, mồ hôi ướt đẫm lưng áo cả hai.

Ở hiệp thứ ba trăm lẻ hai, Di Thần Duệ bất ngờ tung chiêu tuyệt kỹ:

"Sơn Hà Trấn Thể!"

Một dãy núi giả bằng linh lực dâng lên giữa không trung, áp xuống A Lạp Đát Nhĩ như thiên địa đè nén.

Cả quảng trường như nghẹt thở. A Lạp Đát Nhĩ vội hét lớn, thúc động thủy linh tới cực hạn:

"Vạn Lý Hàn Ba!"

Một bức tường nước cao ngàn trượng dựng lên, sóng lạnh băng cuốn lấy cả không gian, chống lại núi lớn đang ép xuống.

Ầm ầm!!! Núi va vào sóng, mặt đất vỡ tung, từng phiến đá bay ra ngoài võ đài khiến các đệ tử phải dựng kết giới hộ thân.

Hai người đều bị chấn động, cùng lùi lại hơn mười bước, mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn bừng lửa chiến ý.

Đúng lúc đó – khi cả hai chuẩn bị xông lên hiệp kế tiếp, Di Thần Duệ đột nhiên cảm thấy trong ngực nhói buốt, linh lực loạn xạ. Ánh mắt hắn thoáng ngạc nhiên, thân thể khựng lại một nhịp.

Chỉ một thoáng này thôi, A Lạp Đát Nhĩ đã nắm cơ hội, gầm lên, vung tay"Hải Lãng Phá Thiên!"

Một cột sóng khổng lồ ập đến như muốn xé tan cả võ đài.

Di Thần Duệ vội vàng dựng khiên đất chống đỡ, nhưng linh lực hắn bỗng dưng suy yếu hẳn, thổ khiên vừa xuất hiện đã rạn nứt rồi vỡ vụn. Sóng nước ập thẳng vào, hất văng hắn bay ra ngoài võ đài, ngã xuống đất, máu phun từ miệng.

Khán đài lặng ngắt vài khắc, rồi tiếng reo hò ầm trời của Bành Cơ môn vang lên.

Nhưng trong lòng đệ tử Chi Vũ Ngọc môn, nghi hoặc dấy lên: rõ ràng Di Thần Duệ vẫn đang chiếm ưu thế, sao đột nhiên linh lực loạn xạ? Một vài trưởng lão cau mày, ánh mắt sắc bén quét khắp bốn phía. Trong khoảnh khắc Di Thần Duệ bị tấn công, họ thoáng cảm nhận một tia sát khí rất mờ, tựa như có kẻ đánh lén trong bóng tối. Nhưng thủ đoạn ấy tinh vi đến mức, cho dù tu vi Nguyên Anh kỳ cũng khó mà nắm được.

Di Thần Duệ nằm trên đất, cố gượng đứng lên, ánh mắt phẫn hận

 "Ta... rõ ràng... đã chiếm thế thượng phong..."

Trưởng môn Chi Vũ Ngọc môn vội phất tay gọi đệ tử đưa hắn lui xuống trị thương, nhưng sắc mặt ai nấy đều u ám. Một trận thua đầu tiên đã làm sĩ khí lung lay, mà nguyên nhân phía sau lại mơ hồ đáng sợ.

Còn A Lạp Đát Nhĩ thì ngẩng đầu cười ngạo nghễ, ánh mắt khinh thị nhìn qua khán đài đối diện, như muốn nói:

 "Đây mới chỉ là khởi đầu..."

Sau thất bại đau đớn của Di Thần Duệ, không khí bên Chi Vũ Ngọc môn nặng nề như chì. Nhiều ánh mắt bất bình, phẫn nộ, nhưng chẳng ai nói được lời nào. Bởi xét bề ngoài, Di Thần Duệ thua là vì chính hắn không thể duy trì linh lực đến cuối cùng, còn việc có bóng ma ẩn trong trận đấu thì vẫn chỉ là cảm giác thoáng qua.

Ở góc khán đài, Hứa Sinh Hy hơi nheo mắt. Linh giác nàng, vốn bén nhạy hơn thường nhân, rõ ràng vừa rồi trong khoảnh khắc quyết định, nàng cảm nhận được một tia sát khí lướt qua, lạnh lẽo như xương cá chém thẳng vào ngực Di Thần Duệ, khiến linh mạch hắn tê liệt trong thoáng chốc. Chỉ là tia sát khí ấy cực kỳ mờ nhạt, giống như ngọn sóng chìm dưới biển sâu, đến từ hướng nào thì nàng vẫn chưa xác định nổi.

Nàng khẽ nghiêng đầu, thì thầm với người ngồi cạnh:

"Uyển Đình, trận này ngươi lên. Nhớ... mở rộng thần thức. Đừng chỉ đánh, mà hãy tìm cho ta luồng sát khí kia. Chúng ta cần biết kẻ nào giở trò."

 Uyển Đình, nữ tử hệ thủy của Chi Vũ Ngọc môn, mắt sáng như trăng, gương mặt nghiêm nghị. Nàng gật đầu:

 "Được."

Nói đoạn, nàng bước ra giữa võ đài. Váy áo thủy lam bay lượn, hơi thở trên người tỏa ra mùi hương như sương đêm, khác hẳn vẻ khô cứng của Di Thần Duệ. Nàng ngẩng đầu, giọng dõng dạc:

 " Uyển Đình, hệ thủy, thượng Trúc Cơ kỳ, xin thỉnh giáo!"

Phía bên kia, A Lạp Đát Nhĩ vẫn còn trên đài, thần sắc có chút kiêu căng. Sau trận đầu thắng dễ dàng 'mà hắn không hề biết có ngoại lực xen vào', khí thế càng thêm hăng. Hắn cười lạnh:

"Một người nữa? Tốt. Để ta xem thủy hệ của ngươi có gì đặc biệt hơn thứ sóng nhỏ của ta."

Trọng tài hạ tay, trận thứ hai bắt đầu.

A Lạp Đát Nhĩ là thủy hệ, Uyển Đình cũng là thủy hệ – trận đấu đồng hệ luôn khó khăn, bởi kẻ mạnh hơn sẽ là người có linh lực tinh thuần, kỹ pháp sắc bén và ý chí bền vững.

Ngay hiệp đầu, hai bên đã lao vào đối công.

– "Thủy Lãng Phá Trường!" A Lạp Đát Nhĩ vung tay, sóng xanh như thủy triều cuốn tới.

– "Thủy Ảnh Liên Hoa!" Uyển Đình đáp trả, hai tay kết ấn, từng đóa sen nước hiện ra, xoay vòng chống lại cơn lũ.

Ầm ầm! Sóng cuộn, hoa vỡ, hơi nước trắng xóa cả võ đài.

Uyển Đình không dừng lại, nàng nhanh nhẹn lùi ba bước, mượn hơi nước che thân, rồi vung trường kiếm:

– "Hàn Băng Ngưng Thủy!"

Khí lạnh tụ lại, hóa thành những mũi băng lao đi, như hàng trăm mũi tên sắc bén xé không khí.

A Lạp Đát Nhĩ cười khẩy, vỗ tay:

– "Thủy Mạc Thiên La!"

Một tấm lưới nước hiện ra, chặn đứng toàn bộ mũi băng, khiến chúng tan rã thành hạt sương.

Khán đài xôn xao. Cả hai ngang tài ngang sức, chiêu pháp biến hóa không ngừng, mỗi hiệp giao nhau đều làm đất rung, nước bắn tung tóe như mưa rào.

Trận đấu kéo dài gần trăm hiệp, mồ hôi nhỏ giọt, hơi thở dồn dập. Ai cũng biết, đồng hệ đối kháng, càng đánh càng tiêu hao, ai kiên nhẫn hơn sẽ thắng.

Trong khi mọi ánh mắt dõi theo, thì Hứa Sinh Hy lại nhắm mắt, tập trung toàn bộ thần thức, dò tìm luồng sát khí từng thoáng qua ở trận trước.

Đến hiệp thứ một trăm lẻ tám, bất chợt... một lần nữa, sát khí ấy xuất hiện! Vẫn là luồng khí sắc bén lạnh lẽo, như lưỡi dao vô hình, lần này nhắm thẳng vào lưng Uyển Đình.

Đôi mắt Hứa Sinh Hy mở bừng, tia điện lóe trong đồng tử. Nàng búng tay một cái, phát ra tia lôi quang cực nhỏ, chặn đúng khoảnh khắc sát khí kia vừa định lao tới. Trong nháy mắt, nàng cảm nhận rõ phương hướng – luồng sát khí phát ra từ một góc xa khán đài, nơi mấy bóng người ngồi lặng lẽ.

Ánh mắt nàng lia qua, thấy ngay... một nhóm dị tộc, trên người mang hơi thở mằn mặn, đôi mắt đen ánh xanh như đá biển, vảy nhỏ ẩn dưới lớp da tay. Chính là tộc Ngư!

Sát khí vừa rồi, đúng là từ đó truyền đến.

Hứa Sinh Hy khẽ nghiến răng:

– "Quả nhiên là các ngươi..."

Trên đài, Uyển Đình cũng cảm nhận được luồng hàn khí vừa bị chặn. Nàng hiểu, nếu không có Hứa Sinh Hy âm thầm ra tay, mình có thể đã bị đánh lén như Di Thần Duệ. Trong lòng dâng lên sự cảm kích và tức giận, mắt nàng lóe sáng, thét lớn:

– "Băng Liên Thiên Trận!"

Toàn bộ võ đài ngập trong hoa sen băng, từng đóa nở rộ, tầng tầng lớp lớp, chặn đứng cơn sóng dữ của A Lạp Đát Nhĩ, rồi phản công như trăm nghìn cánh hoa nổ tung.

Ầm ầm ầm!

A Lạp Đát Nhĩ bị chấn động lùi mười bước, sắc mặt trắng bệch, linh lực rối loạn.

Khán đài nổ tung tiếng reo hò, lần này phần thắng đã nghiêng về Uyển Đình. Nhưng trong lòng Hứa Sinh Hy, sự căng thẳng không hề giảm, bởi nàng biết... trận đấu này không chỉ là tranh hùng giữa hai môn phái, mà còn có bàn tay của dị tộc ngầm phá hoại.

Ở góc khán đài, đám Ngư Tộc kia vẫn im lặng, như chưa hề làm gì, ánh mắt lạnh lẽo quan sát, khóe môi cong lên một tia cười khó đoán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro