
Ảo Ảnh Của Nguyên Chủ
Mười ngày trước kỳ giao đấu nhóm, cả trại huấn luyện chìm trong không khí khẩn trương. Các đội đều gấp rút luyện tập, củng cố pháp thuật và phối hợp trận pháp.
Đêm ấy, trăng ẩn sau mây, trời tối nặng nề. Con đường nhỏ dẫn ra ngoại thành vắng lặng đến kỳ dị. Sinh Hy khoác áo choàng, tay đặt trên chuôi kiếm, từng bước đều đề cao cảnh giác. Nàng đuọc giao nhiệm vụ thám thính phòng trọ trước trận đấu.
Nhưng nàng không ngờ, nguy hiểm đã rình rập từ lâu.
Chỉ cách phòng trọ một ngày đường, bóng đêm bỗng xé rách bởi tiếng cười quái dị. Từ trong rừng rậm, hàng loạt ma khí bùng phát, bao phủ trời đất. Một nhóm ma tộc lao ra, hình thể quái dị, đôi mắt đỏ ngầu như máu, khí tức âm hàn khiến cỏ cây ven đường héo rũ.
Sinh Hy chưa kịp phản ứng, một cột xích đen đã quấn chặt lấy cánh tay nàng, sức mạnh ma lực truyền đến khiến kinh mạch run rẩy.
"Tiểu nha đầu Kim Đan nho nhỏ, dám bước chân vào địa phận của bọn ta? Ngươi thật không biết sống chết!" – giọng cười khàn khàn vang lên.
Hứa Sinh Hy cắn răng, vận linh lực chém mạnh một kiếm. Lôi quang bùng nổ, xích đen vỡ tan, khói ma bị xua đi. Nhưng bốn phía, ma tộc đã vây kín, khí tức ngày càng dày đặc.
Nàng biết mình khó lòng đối đầu trực diện. Đúng lúc đó, một kẻ trong số chúng lao tới, ma trảo nhọn hoắt hướng thẳng vào ngực nàng. Trong khoảnh khắc sinh tử, Sinh Hy vận hết khí huyết, thi triển tuyệt chiêu "Lôi Vũ Phá Thiên", ánh sáng chói lòa xé toạc không gian.
Một khe nứt không gian đột ngột mở ra ngay sau lưng nàng. Không kịp suy nghĩ, Sinh Hy liều mình lùi bước, để thân thể bị cuốn vào khoảng tối mênh mông.
...
Khi mở mắt ra, xung quanh đã là một thế giới khác.
Không còn rừng cây, không còn tiếng gào thét của ma tộc. Trước mắt nàng là một vùng đất mờ ảo, mây trắng vờn quanh, ánh sáng dịu dàng phủ xuống như mộng cảnh. Xa xa, những bậc thang đá dẫn lên một tòa cung điện nguy nga, lấp lánh ánh kim, ẩn hiện giữa sương khói.
Trái tim Sinh Hy đập dồn. Đây... không phải là nhân gian. Cũng chẳng giống bất kỳ bí cảnh nào nàng từng nghe qua.
Một giọng nói vang lên trong hư vô, già nua mà xa xăm:
"Người hữu duyên... rốt cuộc cũng bước vào nơi này."
Hứa Sinh Hy giật mình, đưa tay siết chặt kiếm. Nhưng bốn phía vẫn chỉ là sương khói, không thấy hình bóng ai.
Giọng nói tiếp tục, lần này phảng phất một nỗi bi ai khó tả:
"Ngươi mang theo mạch lạc linh lực của cố nhân ta. Không lẽ... là hậu duệ? Hay chỉ là kẻ tình cờ có duyên gặp pháp vận?"
Sinh Hy nhíu mày, chưa kịp hỏi, thì mây sương trước mặt chợt tách ra. Một bóng người áo trắng hiện dần, dáng vẻ mờ nhạt như ảo ảnh, thần thái lại cao ngạo, đôi mắt sáng như sao, chứa đựng cả thiên địa.
Sinh Hy sững sờ.
Người ấy... nàng chưa từng gặp qua, nhưng lại có cảm giác thân thuộc khó hiểu.
*Cảm giác thân thuộc đến từng giọt máu ấy, hẳn là của nguyên chủ trước đây.*
Hứa Sinh Hy cố gắng diễn tròn vai của nguyên chủ để không lộ sơ hở.
Trong khoảnh khắc, nàng không chắc đây là chân thật hay chỉ là huyễn cảnh do tâm ma tạo nên. Nhưng một điều chắc chắn,nơi này cất giấu bí mật liên quan đến "cố nhân" nào đó, và nó có lẽ gắn liền với vận mệnh của nàng.
Trong làn sương mờ ảo, bóng người áo trắng dần rõ nét. Y mặc trường bào đơn sơ, tóc dài buông xuống, gương mặt tuấn tú nhưng phảng phất nét tang thương. Đôi mắt ấy như mang cả trời sao, lại ẩn giấu nỗi u uẩn sâu thẳm.
Hứa Sinh Hy khẽ run lên. Nàng cảm thấy nơi đáy lòng trào dâng một cảm xúc kỳ lạ, vừa thân quen vừa đau xót, khiến hô hấp nghẹn lại.
"Ngươi..." – nàng khẽ mở miệng, thanh âm run rẩy "ngươi rốt cuộc là ai?"
Người áo trắng nhìn nàng thật lâu, ánh mắt chan chứa bi thương. Một lúc sau, y mới khẽ thở dài, giọng nói vang lên trầm lắng:
"Đứa bé... Sinh Hy, cuối cùng ta cũng được nhìn thấy con trưởng thành."
* Đứa bé, chẳng lẽ đây là cha nguyên chủ, nhưng chẳng phải nguyệt lão nói ta mô côi sao? *
Hứa Sinh Hy trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng phải đáp lại, vì nàng cảm nhận được khí tức trên người ông ta rất cường đại.
"Cha...? Không... không thể nào... Cha ta đã... đã chết."
Người áo trắng cười buồn, nụ cười nhạt như gió thổi qua cánh đồng hoang.
"Đúng vậy. Ta đã chết rồi, từ ngày rời bỏ phàm trần để ngăn bước ma tộc. Xác thân sớm đã tan thành tro bụi. Nhưng một mảnh hồn phách vẫn còn sót lại, gửi thân trong không gian này, chờ đợi... chờ đến ngày hữu duyên gặp lại con."
Giọng ông càng lúc càng chậm, như từng lời đều khắc chảy máu.
"Cha con ta... đã bị chia cắt ngay từ khi con còn nhỏ. Con chưa từng được dựa vào bờ vai cha, chưa từng nghe ta kể một câu chuyện nào trước khi ngủ. Tất cả những điều một phụ thân nên làm... ta đều không làm được."
Ông ngẩng đầu, ánh mắt như muốn khắc sâu hình bóng con gái vào linh hồn.
"Nhưng Sinh Hy à, con phải tin... từ đầu đến cuối, ta chưa từng quên con. Trong những giờ phút cuối cùng, điều duy nhất khiến ta lưu lại một mảnh hồn... chính là vì ta còn nợ con một câu: Ta xin lỗi."
Lời ấy rơi xuống, như nhát dao đâm sâu vào trái tim Hứa Sinh Hy. Thân thể này đang mất kiểm soát. Hứa Sinh Hy thoáng chốc mù mịt không rõ có phải nguyên chủ đang quay về hay không.
Người áo trắng lặng im. Đôi mắt ông cũng ánh lên lệ quang, nhưng thân hình đã dần trở nên mờ nhạt.
"Thời gian của ta... không còn nhiều. Sinh Hy, con phải nhớ... dòng máu của ta và con chảy cùng một mạch. Trong huyết thống của con có niềm tin, có trách nhiệm. Con không chỉ tu luyện cho bản thân, mà còn là để gánh lấy sứ mệnh chưa hoàn thành của ta... bảo vệ lấy những gì con trân quý nhất."
"Đừng để nỗi đau khiến con lạc đường. Hãy sống, hãy yêu, hãy mạnh mẽ hơn bất cứ ai."
Lời cuối cùng, ông nở nụ cười. Nụ cười hiền từ mà Sinh Hy chưa từng thấy trong suốt đời mình.
"Con gái của ta... ta tự hào vì con."
Ánh sáng tan ra như khói sương, bóng người áo trắng hoàn toàn biến mất.
Đối với Hứa Sinh Hy hiện tại thì căn bản chỉ là tiếc thương cho hoàn cảnh cha con này, còn Hứa Sinh Hy trước đây chắc đã khổ tâm nhường nào, chính vì không có tình thương từ nhỏ nên đã lầm đường vào một nữ nhân tuyệt tình mà dẫn đến cái chết bi thảm.
Ánh sáng nơi ảo cảnh tan biến, chỉ còn lại một luồng linh quang lơ lửng giữa không trung. Nó tụ thành hình dạng giống như một ấn ký cổ xưa, khắc đầy hoa văn phức tạp, từng đường nét như ẩn chứa đạo lý của thiên địa.
Ấn ký ấy từ từ rơi xuống, khẽ in lên giữa ngực Hứa Sinh Hy. Ngay giây khắc ấy, một luồng khí tức cuồng bạo bộc phát, như cả bầu trời sấm chớp và rừng cây cổ đại đan xen, ào ạt tràn vào cơ thể nàng.
"—A!"
Sinh Hy thét lên, toàn thân run rẩy, kinh mạch như sắp vỡ tung. Nàng cảm giác cơ thể mình bị xé toạc, từng tế bào đều rực cháy, máu trong huyết quản như bị đun sôi. Lôi quang lóe lên, xen kẽ với khí tức sinh sôi của mộc hệ, va chạm liên hồi trong nội thể, suýt khiến nàng hóa điên.
*Không... nếu cứ thế này, ta sẽ nổ tung mà chết!*
Nàng vội ngồi xếp bằng, cắn chặt môi đến bật máu, vận toàn bộ tâm pháp mà sư phụ đã dạy, dẫn luồng linh lực đi theo quỹ đạo. Nhưng dòng sông linh lực quá lớn, như thác lũ vỡ đập, chẳng thể kiểm soát.
Trong đầu, giọng nói phụ thân vang vọng mơ hồ:
"Con gái... đây là tất cả tàn niệm ta có thể lưu lại. Dẫu con không chịu nổi, cũng đừng bỏ cuộc. Con phải dung hòa... nếu không, cái chết sẽ là con đường duy nhất."
Hứa Sinh Hy nhắm nghiền mắt, hơi thở rối loạn. Một bên là lôi hệ cuồng bạo như sấm sét, một bên là mộc hệ nhu hòa mà vô tận. Hai dòng sức mạnh đối lập liên tục va chạm, như muốn xé nàng ra thành hai nửa.
Thời gian trôi qua từng khắc. Mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo, da thịt nứt ra từng vết nhỏ, máu rỉ ra, rồi lại bị lôi quang thiêu đốt khô khốc.
Một ngày.
Hai ngày.
Đến ngày thứ ba, toàn thân nàng chẳng khác gì một xác khô ngồi bất động, nhưng trong đôi mắt khép chặt, thần hồn vẫn gắng gượng bám trụ.
Cuối cùng, khoảnh khắc mấu chốt đến.
Trong đan điền, lôi hệ và mộc hệ vốn đối kháng nhau bỗng đan xen, tạo thành một vòng xoáy hai màu xanh – tím. Từ vòng xoáy ấy, linh lực phóng ra, tẩy rửa kinh mạch, mở rộng linh hải.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên trong nội thể, toàn bộ khí tức đột ngột yên tĩnh lại. Lôi hệ như rồng ngâm, vờn quanh khắp kinh mạch, khí tức mộc hệ thì như rừng sâu vạn trượng, tỏa ra hơi thở sinh sôi.
Tu vi nàng bỗng nhảy vọt, phá tan gông xiềng, trực tiếp vượt lên trung Nguyên Anh kỳ.
Hứa Sinh Hy mở mắt, ánh nhìn lóe lên tia sáng tím thẳm, xen lẫn sắc xanh dịu dàng. Nàng thở dài, linh lực vận chuyển trơn tru, cơ thể nhẹ nhõm như vừa tái sinh.
*Đây là... ấn ký của cha sao? Sức mạnh này... quá mức khủng khiếp. Nếu không có ý chí kiên định, ta đã sớm chết từ ba ngày trước rồi.*
Nàng siết chặt nắm tay. Lôi hệ trong cơ thể giờ đây mạnh mẽ hơn gấp bội, còn mộc hệ thì đã đột phá lên cảnh giới thứ sáu, thậm chí mơ hồ chạm tới cảnh thứ bảy. Sức mạnh ấy không chỉ giúp nàng tiến thêm một bước dài, mà còn như đặt vào vai nàng trọng trách của phụ thân đã giao phó.
Trong bóng tối không gian, ánh mắt Sinh Hy sáng rực như lôi quang, cũng sâu thẳm như rừng ngàn, báo hiệu một bước ngoặt mới trong con đường tu luyện của nàng.
Nàng ngồi dậy, toàn thân ê ẩm, nhưng linh lực bên trong lại cuồn cuộn, hùng hậu hơn bất cứ khi nào trước đây.
"Đây... là thế giới thực..." – nàng lẩm bẩm, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn trời, Hứa Sinh Hy mới giật mình. Trăng đã tròn rồi khuyết, khuyết rồi lại dần tròn. Nàng thoáng tính toán, ít nhất cũng đã ba ngày trôi qua, còn ngoài kia chỉ còn sáu ngày là đến trận đấu chính thức giữa các môn phái.
Một cơn gió lùa qua mang theo hơi lạnh, nàng khẽ chau mày.
*Không biết mấy ngày qua, mọi người sẽ nghĩ sao. Linh nhi... chắc hẳn đã lo đến phát điên.*
Nghĩ vậy, nàng lập tức vận khí, mượn lôi quang ẩn giấu dưới lớp kiếm khí, phóng mình ra khỏi rừng sâu, hướng về chỗ trọ nơi đoàn của Chi Ngọc Vũ môn đang lưu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro