Chương 57: Tại hiện trường ăn dưa
Thành phố lớn gần Tây Đồng Trấn nhất là Già Vân Thành, thành này được xây dựng bên bờ sông, thuyền hoa vô số, đèn lạc lan tỏa khắp chợ, khách du lịch đông đúc.
Hoa Triêu ăn mặc mới mẻ, kéo Cang Nhiễm và Tiểu Thích Duệ đến một nơi tên là Túy Thiên Thu.
Sóng nước lăn tăn, họ từ bờ liễu đi lên boong thuyền, đã nghe thấy tiếng nhạc du dương từ trong thuyền hoa xa hoa trước mặt truyền tới.
Khi vào bên trong, họ mới nhận ra đây quả thực là nơi chuyên dành cho rượu chè, sắc đẹp, và thanh xuân, lại còn là nơi tiếp đón nữ khách.
Hoa Triêu đã là khách quen, liền ra hiệu cho người hầu trong thuyền: "Tôi dẫn bạn đến, mở cho chúng tôi một phòng VIP tốt nhất, mời mấy nàng yêu cơ múa, mang đến rượu ngon và món ăn đặc biệt."
Bên trong thuyền, vàng ngọc đầy ắp, người nói cười rộn rã, tiếng mời rượu và gọi khách không dứt, nhìn chẳng khác nào một động vàng.
Cang Nhiễm không khỏi nhìn Hoa Triêu, cô chỉ là một tiểu yêu, sao lại có nhiều tiền như vậy?
Hoa Triêu quay đầu lại, nhìn Cang Nhiễm và Tiểu Thích Duệ, cười nói: "Các bạn gặp tôi, coi như gặp được yêu tinh giàu có, đại yêu vương của chúng tôi cho tôi không ít tiền tiêu, tôi sẽ mời các bạn ăn uống thoải mái, ha ha."
"Đại yêu vương của các bạn tính tình cũng rất tốt, nếu biết cô dùng tiền vào đây, có khi nào sẽ lột hết lông của cô không?"
Người hầu trong thuyền đã gặp qua đủ loại người, thấy hai vị nữ tu này đều rất xinh đẹp, ánh mắt quyến rũ, nhìn là biết là yêu tu, chỉ là che giấu rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra là yêu gì, còn dẫn theo một con nhím yêu nhỏ có yêu khí.
Yêu tu khác với nhân tu, nhân tu không kén chọn ăn uống, trong khi đa phần yêu tu đến những nơi như thế này sẽ chọn ở cùng yêu tu, và yêu thường đẹp hơn nhân loại, lại còn phải đưa ra đan dược hoá hình đắt tiền, giá cả cũng càng đắt hơn.
Thấy Hoa Triêu ném một túi linh thạch trung phẩm, người hầu cầm lên thử, cười lấy lòng nói: "Hai vị khách quan, với số linh thạch này, chúng tôi không thể tìm yêu cơ để phục vụ các vị, cũng không thể mở phòng VIP cho các vị, không bằng tôi tìm cho hai người một chỗ ngồi trong đại sảnh, ở đó cũng có ca cơ múa, tôi sẽ mang món ngon lên cho các vị."
Hoa Triêu lập tức có chút tức giận: "Sao lại đắt như vậy, trước đây chẳng phải giá này đâu!"
Người hầu giải thích với giọng điệu dịu dàng: "Đây không phải là có một số tộc yêu trong các thành thị đang giao chiến với tu sĩ sao? Chúng tôi vừa đưa một nhóm yêu đi đánh nhau, những ai còn lại thì giá đắt hơn một chút, và hôm nay tất cả các phòng bao này đều vừa bị một nữ tu mua hết."
Càng Nhiễm không khỏi tò mò hỏi: "Là ai vậy, sao lại có tiền như vậy, mua hết tất cả các phòng bao?"
Người hầu liếc nhìn xung quanh, lắc đầu một tiếng: "Hai người trông đều là đệ tử môn phái tiên, đều là nữ tu, họ mua hết tất cả các phòng bao, còn mời người lên biểu diễn cảnh xuân cung, nhưng không muốn ai khác phục vụ."
Ba yêu quái nghe xong thông tin này mà như bị quá tải, những người tu tiên sao mà chơi ngông như vậy, vượt xa tưởng tượng của yêu quái.
Càng Nhiễm và các yêu quái đang nghe mà vẫn chưa hết ngơ ngác, thì đột nhiên thấy một người con gái xinh đẹp kiêu hãnh vội vã chạy xuống từ tầng trên, áo quần xộc xệch, phía sau có một nữ tu diện đạo bào thanh thoát đuổi theo, vội vàng nắm lấy tay cô ta.
Hai người kéo kéo, có chút tình tứ, xung quanh khách rượu ồn ào, hành động này của họ chỉ khiến mọi người chú ý một chút.
Người con gái bị nắm tay nhìn quanh quất, trong lòng lo lắng, vừa kéo lại tay áo của mình, vừa nghiến răng thấp giọng nói:
"Buông tay ra! Ai bảo ngươi quan tâm chuyện này, ta đến tìm ngươi là để hỏi tại sao lại quyến rũ vị hôn phu của ta, hành động của ngươi như vậy, chẳng sợ làm ô nhục cả môn phái Vạn Dược Môn sao?"
Nữ tu thanh thoát mang đàn cổ, đưa tay nhẹ nhàng lau đi lớp son môi còn vương lại, đôi mắt khẽ chuyển động, như có dòng nước sáng ngời, giọng điệu nhẹ nhàng: "Nhưng lúc nãy Yên Nhi chẳng phải cũng thích sao, môi ta còn bị ngươi cắn rách rồi, hai nữ tử làm vậy, giờ ngươi đã biết rồi, có muốn cùng ta không?"
Cô gái tên Yên Nhiễm mặt đỏ bừng, càng tức giận, ngay lập tức rút kiếm ra, điều khiển linh kiếm nhắm vào cổ nữ tu thanh thoát, lạnh lùng nói: "Ta là bị ngươi mê hoặc, ai muốn ở cùng ngươi, ta là đệ tử truyền thừa của Thanh Vân Môn, sư phụ ta là danh tiếng lừng lẫy Thanh Dương Chân Nhân, nếu ngươi còn dám gây sự, cẩn thận ta——"
Linh kiếm mềm mại bị nữ tu thanh thoát dùng một ngón tay đánh bay sang một bên, Yên Nhi bị nữ tu nắm lấy y phục, ấn mạnh xuống lan can gỗ bên cạnh, lại một lần nữa bị hôn mạnh.
Yên Nhi bị ép đến thở hổn hển, sắc mặt đỏ rực, giận dữ vì mình lại mềm yếu, vung tay lên, tát mạnh vào mặt nữ tu thanh thoát.
Một tiếng "bốp" vang dội, trên mặt nữ tu thanh thoát hiện lên vết dấu tay đỏ ửng.
"Các ngươi Vạn Dược Môn từ trên xuống dưới đều hèn hạ vô sỉ như vậy sao?!"
Yên Nhi tức giận mặt đỏ bừng, sau khi tát xong, liền một tay đẩy nữ tu ra, vội vã rời đi.
Không khí bỗng trở nên trầm lắng, nữ tu thanh thoát nhìn theo bóng dáng Yên Nhi rời đi, đôi mắt ngập nước, một lúc lâu chưa chịu rời đi.
Không biết từ đâu vọng lại tiếng sáo buồn bã, như sương rơi vào tháng sáu, như tuyết bay, muốn đưa người đi khỏi đây.
Càng Nhiễm đang định nhìn xem là ai thổi sáo đúng lúc, thì quay đầu lại phát hiện đó là Hoa Triêu đang thổi sáo.
Đàn sáo của Hoa Triêu được làm từ xương hạc, âm thanh tự nhiên đã u sầu, thổi ra càng thêm vắng lặng.
Nữ tu thanh thoát sắc mặt hơi thay đổi, lạnh lùng nhìn ba yêu quái.
Hoa Triêu thu sáo lại, cười tủm tỉm vẫy tay: "Mỹ nhân xinh đẹp, lại đây uống rượu với ta nhé."
Nữ tu thanh thoát không chút động tĩnh, một mình bước đến một bàn khác ngồi xuống, đưa tay rót rượu, lộ vẻ buồn bã chẳng biết làm sao giải tỏa.
Càng Nhiễm trầm ngâm suy nghĩ, chuyện này hình như đã từng nghe qua trong Thái Huyền Môn, hai người này hẳn là đệ tử của Thanh Vân Môn, Yên Nhi và đại đệ tử của Vạn Dược Môn, Thủy Thiên Nghi.
Càng Nhiễm vốn chỉ là đến chơi cùng Hoa Triêu, không ngờ lại có thể xem được buổi biểu diễn trực tiếp như vậy, Hoa Triêu đối với mỹ nhân trước mặt nhảy múa không thèm để ý, cũng không quan tâm.
Hoa Triêu liếc thấy Càng Nhiễm và Tiểu Thích Duệ đang ngơ ngác, gõ nhẹ chiếc sáo vào lòng bàn tay: "Nhiễm Nhiễm, nàng có cảm thấy con người tu tiên có vẻ cởi mở hơn yêu quái chúng ta không? Hai người kia lúc nãy là đang làm bộ từ chối mà lại vẫn chấp nhận sao?"
Càng Nhiễm nghe Hoa Triêu gọi mình thân mật như vậy, cả lông cáo trên người đều không khỏi run lên, giả vờ không biết:
"Cả hai đánh nhau rồi, đâu có bộ từ chối mà lại vẫn chấp nhận, may mà nàng lúc nãy xem cẩn thận, Cang Lan Sơn không có nhiều chuyện náo nhiệt như vậy đâu."
Hoa Triêu khẽ đảo mắt, cười tít mắt: "Không có đâu, chúng ta đều rất Phật tử mà, đại yêu vương của chúng tôi rất giỏi, dưới sự lãnh đạo anh minh thần võ của nàng, chúng ta mỗi ngày chỉ cần tu luyện tốt là được rồi, hehe, vừa rồi có chút chuyện vui giữa Vạn Dược Môn và Thanh Vân Môn, không biết nàng có nghe qua không?"
Càng Nhiễm nhướng mày hỏi: "Chuyện vui gì vậy?"
Hoa Triêu vẫy tay, ý bảo Càng Nhiễm đến gần, Tiểu Thích Duệ bên cạnh vội vàng kiễng chân, cũng muốn nghe thử chút tin đồn từ Tiểu Điểu Yêu.
Nó hơi thấp, đôi móng vuốt nhỏ chỉ đủ để vươn tới chiếc áo choàng bạc của Hoa Triêu, mắt đen sáng ngời: "Chị Hoa Triêu xinh đẹp và tốt bụng, em cũng muốn nghe nghe."
Hoa Triêu bị Tiểu Thích Duệ Tinh tâng bốc đến mức cảm thấy hơi thoải mái, liền nhấc Tiểu Thích Duệ Tinh lên, vô tình chạm vào thân thể nóng hổi của nó, trêu chọc: "Chỉ nhìn thấy cảnh tượng này đã kích động rồi, mấy con yêu trong Cang Lan Sơn của các người thật là ngây thơ quá đi."
Tiểu Thích Duệ Tinh cảm thấy hơi ngại, dùng hai cái móng vuốt che mắt lại, nói: "Tôi chỉ đọc qua vài cuốn tiểu thuyết, chưa bao giờ thấy cảnh sống động như vậy, chị Hoa Triêu, chị nói chuyện thú vị kia là gì thế?"
Hoa Triêu che miệng lại, truyền âm nói: "Trong giới tu chân có năm đại tiên môn, mà Vạn Dược Môn trong năm đại tiên môn ấy là môn y, luyện đan sư lẽ ra phải được tôn kính, phải tỏa sáng trên con đường chữa bệnh cứu người. Nhưng môn phái của họ từ trên xuống dưới đều có một cảm giác kỳ lạ về sự suy tàn, từ môn chủ đến đệ tử, môn phái này không thì bị cướp vợ, thì cũng bị cướp hôn."
Càng Nhiễm thực sự chưa từng nghe qua câu chuyện này, hơi ngạc nhiên nói: "Vạn Dược Môn khổ thật đấy, sao cô lại biết cái này?"
Tiểu Thích Duệ Tinh mặt đầy vẻ ngưỡng mộ, cảm thấy chuyện này còn chi tiết hơn phiên bản mà họ nghe ở Thái Huyền Tông.
Hoa Triêu không quan tâm, nói: "Chúng tôi ở Bồng Lai Sơn đều là yêu tinh nhỏ, hỏi một chút là biết, chuyện này trong giới tu chân đã truyền khắp nơi rồi, có gì đâu, mấy tin đồn về Vạn Dược Môn thì có gì lạ chứ, nhưng môn phái này mấy năm gần đây quả thật có chút tiến bộ."
Tiểu Thích Duệ Tinh tò mò hỏi: "Nó tiến bộ chỗ nào vậy?"
Hoa Triêu vừa cười tủm tỉm nhìn Càng Nhiễm, vừa véo má Tiểu Thích Duệ Tinh mập mạp: "Môn đồ trong phái từ bị người ta cướp vợ, giờ lại trở thành người chủ động cướp vợ của người khác, thế này chẳng phải là một bước tiến sao?"
Càng Nhiễm trợn tròn mắt, hít một hơi thật sâu: "Ra tay trước thì mạnh, ra tay sau thì thiệt, làm như vậy có vẻ cũng chẳng sai."
Tiểu Thích Duệ Tinh bị Hoa Triêu véo đến đau má, lén lút đẩy tay Hoa Triêu ra.
Hoa Triêu cười một tiếng rồi nói tiếp: "Còn một câu chuyện thú vị nữa, không biết các người có nghe qua chưa, đại trưởng lão của Thanh Vân Tông có một người con trai nuôi mấy trăm năm, nhưng lại bị phát hiện không phải con ruột, ông ta tức giận đến mức ngửa mặt lên trời hét lớn. Vừa rồi, vị sư phụ của người tu đạo đó, Thanh Dương Chân Nhân, hình như là anh em sinh đôi với đại trưởng lão kia, các người đoán xem, ai là cha của đứa trẻ đó?"
Càng Nhiễm lại hít một hơi lạnh: "Ai vậy?"
Hoa Triêu thẳng thắn nói: "Là Thanh Dương Chân Nhân, còn tìm cho hắn một cuộc hôn nhân tốt, vừa rồi chính là vị Yên Nhi, cô ấy là vợ chưa cưới của hắn, chuyện này ít người biết lắm, quen tôi cũng không lỗ đâu." (Editor: plot twist dữ tr)
Hoa Triêu quá đắc chí, Càng Nhiễm nghi ngờ cô ta luôn đi nghe ngóng tin đồn khắp nơi, mới biết rõ đến vậy, kể cả những chuyện cũ rích trong các môn phái tu chân, còn có mối quan hệ phức tạp cũng được phân tích rõ ràng như thế.
Càng Nhiễm nhớ là Hoa Triêu đến đây để làm nhiệm vụ, không khỏi nhắc nhở cô: "Đại yêu vương của các người không phải đã giao nhiệm vụ cho cô sao, sao tôi cảm giác cô cứ đi nghe ngóng chuyện này, chẳng có chút tâm huyết vào công việc gì cả?"
Hoa Triêu xinh đẹp khẽ chau mày, thở dài: "Ai da, nhắc đến nhiệm vụ đó, tôi cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi, chúng ta uống chút rượu đi, tôi sẽ kể cho cô nghe."
Hoa Triêu kéo tay Càng Nhiễm, gọi phục vụ bên cạnh: "Không cần phòng riêng nữa, mang cho chúng tôi một chỗ ngồi ở đại sảnh, cứ ngồi cạnh mỹ nhân kia đi, mang thêm vài bình rượu ngon, thịt phải tươi nhé, nếu là thịt để qua ngày, tôi sẽ không dễ dàng tha cho các người đâu!"
Người phục vụ lập tức dẫn đường cho ba con yêu, đưa thực đơn đến: "Khách quan yên tâm, thịt ở đây đều là tươi mới, gần đây có một món cá sống thái mỏng như cánh ve, ngọt và ngon, nhiều khách đều gọi món này, tôi sẽ mang năm sáu món đến cho các vị thử xem?"
Hoa Triêu liếc qua thực đơn: "Mang hết tất cả đi, tôi vừa cho các người nhiều linh thạch, chắc cũng đủ để ăn uống ở đây rồi chứ?"
Người phục vụ lau bàn xong, vội vàng nói: "Đủ rồi đủ rồi, tôi sẽ đi mang món cho ba vị khách."
Càng Nhiễm cùng Hoa Triêu ngồi xuống, Tiểu Thích Duệ Tinh ngồi đối diện, có riêng một cái khay ăn dành cho thú.
Khi đồ ăn và rượu được bưng lên đầy đủ, Hoa Triêu chống tay lên cằm, uống một chén rượu, nhỏ giọng than thở với Càng Nhiễm: "Cô biết đấy, tôi chỉ là một con yêu nhỏ bình thường, nhưng đại yêu vương của chúng tôi lại gây thù chuốc oán với đại yêu vương của Yên Tĩnh Sơn, đại yêu vương bảo tôi đi lén lút đánh cắp con Băng Xuyên mà Yên Tĩnh Sơn nuôi, nhưng nơi đó có rất nhiều bảo vệ, tôi làm sao có thể làm được?"
Càng Nhiễm gắp một miếng cá sống, chấm vào gia vị, thấy rất ngon: "Chẳng phải tu vi của cô khá cao sao, lại còn có thể điều khiển mưa gió, chắc đã đạt đến giai đoạn Luyện Hư (8) rồi, chuyện nhỏ như vậy với cô không phải là vấn đề."
Hoa Triêu xoa xoa trán, uống một ngụm rượu, thở dài: "Tôi đâu có tu vi cao như vậy, chỉ là tình cờ có được một bảo vật là cây sáo Hạc Cốt Địch, dùng yêu lực mới có thể điều khiển mưa gió, nhưng nhiệm vụ đại yêu vương giao cho tôi, tôi chẳng có chút hy vọng nào, đến giờ vẫn chỉ dừng lại ở đây, nếu cô có thể giúp tôi sau khi ra khỏi bí cảnh thì tốt biết mấy."
Càng Nhiễm liếc mắt nhìn cây sáo trên thắt lưng của Hoa Triêu rồi thu lại ánh mắt: "Cô còn không có hy vọng, thì tôi làm sao có thể lấy được? Tôi lại không giống các cô yêu tinh, không có cánh cũng không thể bay, Băng Xuyên có tác dụng gì mà đại yêu vương của các cô lại làm khó cô như vậy?"
Sau vài ly rượu, gương mặt Hoa Triêu đỏ ửng, cúi đầu nói: "Tôi cũng không rõ, có lẽ là để tăng tu vi thôi, đại yêu vương đối với tôi thật ra cũng chẳng tốt như cô nghĩ, cô không phải có một người chị sao, chị ấy là người tu tiên, chắc chắn dạy cho cô rất nhiều pháp môn phải không?"
Càng Nhiễm suy nghĩ về lời nói của Hoa Triêu, không biết nàng có cố ý hay vô tình: "Mặc dù nàng ấy rất tốt, nhưng người tu tiên phải chịu sự quản lý của môn phái, ta cũng chỉ học được một chút kỹ thuật điều khiển kiếm từ nàng ấy. Nếu ngươi có thể mang ra những thứ tốt hơn từ bí cảnh, thì đại yêu vương của các ngươi sẽ không trách ngươi đâu."
"Vậy nếu ta chẳng mang được gì từ bí cảnh thì sao," Hoa Triêu lại uống thêm mấy ngụm rượu, gò má càng đỏ lên, nàng liếc nhìn Thủy Thiên Nghi đang không xa họ, rồi mới ấp úng nói: "Ta nghe nói có một loại linh dược ở Vạn Dược Môn, tên là Vong Thiên Xuyên, nếu có thể lấy được, nghiền nát thành bột thuốc, sẽ có thể làm mê muội một đám người. Ngươi nghĩ Thủy Thiên Nghi có mang theo thứ đó không?"
Càng Nhiễm nhíu mày: "Ngươi định lợi dụng lúc Thủy Thiên Nghi say rượu, giết người cướp thuốc à?"
Hoa Triêu uống hơi nhiều, chậm rãi lắc đầu: "Không, không phải đâu, những người này sắp chết, còn tự bộc lộ nội đan, lúc đó sẽ bắn máu lên người ta, rất bẩn, ta chỉ nghĩ thôi, ta là một con chim nhỏ ngoan thôi mà."
Càng Nhiễm hiểu ra Hoa Triêu thật sự đã giết qua người, và còn giết không ít. Nàng uống một ngụm rượu: "Ngươi tốt nhất chỉ nghĩ thôi."
Hoa Triêu ánh mắt có chút mê mang, đột nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt Càng Nhiễm: "Sao ta cảm thấy ngươi có chút gần gũi với người tu tiên vậy, một chút cũng không giống yêu tu, ngươi thật sự là hồ yêu sao?"
Càng Nhiễm bị câu nói này làm cho bất ngờ, tim đột ngột đập mạnh, Tiểu Thích Duệ bỗng nhảy vào giữa hai yêu tu chen lời: "Chúng ta đại vương không phải hồ yêu bình thường đâu, là hồ vương mạnh nhất!"
Hoa Triêu một cánh vỗ Tiểu Thích Duệ đang ló đầu ra: "Đại yêu nói chuyện, tiểu không điểm đừng chen vào!"
Tiểu Thích Duệ ngồi phịch xuống bên cạnh Càng Nhiễm, Càng Nhiễm đưa tay đỡ nó, Tiểu Thích Duệ tức giận nói: "Mình không phải tiểu không điểm đâu! Mình đã một trăm tuổi rồi!"
Hoa Triêu hơi say, từ trên nhìn xuống Tiểu Thích Duệ: "Trong mắt ta, chưa đến một nghìn tuổi đều là tiểu không điểm."
Tiểu Thích Duệ có chút không phục: "Ngươi bao nhiêu tuổi vậy? Ngươi nhìn cũng chỉ là một con chim yêu mà thôi."
"Yêu nữ tuổi tác là bí mật," Hoa Triêu giơ một ngón tay lên, đặt bên môi, rồi tùy tiện đổ hết bình rượu vào miệng.
"Người tu tiên có gì tốt chứ, họ chỉ cảm thấy mình đứng về phía chính nghĩa, chém yêu diệt ma, không phân biệt yêu tốt hay yêu xấu đều giết hết, chẳng có gì hay ho. Nếu xét theo thời kỳ thượng cổ, chúng ta yêu tộc mới là chủ của nơi này, đây là lời của đại yêu vương vĩ đại nhất của chúng tôi ở Bồng Lai Sơn"
Rượu làm ướt vạt áo của Hoa Triêu, uống xong nàng liền say và ngã xuống bàn. Tiểu Thích Duệ dùng móng vuốt chọc Hoa Triêu mấy lần, rồi nói với đại vương: "Nàng hình như say rồi, may mà đã trả tiền rượu."
Càng Nhiễm gật đầu: "Tiền rượu đã trả, nhưng tiền phòng còn chưa trả, nàng say như vậy, chúng ta vẫn phải đặt phòng cho nàng."
Tiểu Thích Duệ nghĩ một chút rồi nói: "Vứt nàng vào cành cây ngoài đồng hoang đi, dù sao nàng cũng là chim yêu, đợi gió lạnh thổi cho tỉnh rượu rồi, có thể cùng những con chim khác chen chúc qua đêm."
Càng Nhiễm nhìn Tiểu Thích Duệ với ánh mắt khen ngợi: "Ý tưởng hay."
Khi họ vừa định khiêng Hoa Triêu đi, thì Hoa Triêu đột nhiên tự tỉnh lại, xoa xoa trán: "Ai da, vừa rồi ta say rồi, nếu không thì tối nay cứ ngủ ở trên thuyền này đi, các ngươi có muốn cùng ta không?"
Tiểu Thích Duệ lập tức ôm chặt bao da thú của mình, nói: "Chúng tôi không có tiền mời ngươi thuê phòng riêng."
Hoa Triêu liền lấy ra một gói linh thạch: "Ta còn có tiền đây, ta mời các ngươi, giường ở đây mềm lắm."
Càng Nhiễm từ chối: "Chúng ta đã đặt phòng trọ rồi, ngươi cứ ngủ ở đây đi, ngày mai chúng ta lại đến tìm ngươi."
"Được rồi, vậy chỉ có mình ta hưởng thụ thôi." Hoa Triêu đứng dậy, lảo đảo, được một tên thị giả đỡ đi lên lầu hai.
Càng Nhiễm và Tiểu Thích Duệ cũng chuẩn bị rời khỏi chiếc thuyền vẽ, trước khi đi, nhìn qua bàn bên cạnh, Thủy Thiên Nghi vẫn còn đang uống rượu một mình.
Cả hai tìm một khách sạn trong thành, dùng một ít linh thạch, đặt một căn phòng, rồi cùng nhau nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Càng Nhiễm nhớ đến lá thư gửi cho Tán Thanh Xuân, thông thường thì phải một ngày sau mới nhận được, tính toán thời gian, giờ cũng là lúc có thể nhận được hồi âm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro