Chương 56: Sư Tỷ Quá Đỗi Thiên Vị
Càng Nhiễm viết xong bức thư, cuối cùng còn ấn một dấu chân lên đoạn cuối, sau đó gửi cho Tán Thanh Xuân.
Đột nhiên, một cánh tay ngọc vòng qua vai nàng, hương thơm của hoa sơn trà từ tiểu yêu điểu tràn ngập trước mũi.
Hoa Triều hiếu kỳ nhìn qua: "Ngươi đang làm gì thế?"
Càng Nhiễm vung tay gạt cánh tay nàng ra: "Cảnh sắc nơi này rất đẹp, ta đang ghi lại núi sông cỏ cây."
Hoa Triều ồ một tiếng, trả lại bầu rượu cho nàng, rồi hỏi: "Pháp khí trên người ngươi trông rất đẹp, ngươi bỏ bao nhiêu linh thạch để mua vậy?"
Càng Nhiễm cất bầu rượu vào pháp khí trữ vật, nằm thành hình bánh hồ ly, đầu gối lên cánh tay, mắt nhìn những đám mây trôi trên bầu trời: "Đây là quà chị ta tặng."
Hoa Triều đầy ngưỡng mộ: "Chị ngươi đối xử với ngươi thật tốt. Nếu ta cũng có một người chị như thế thì hay biết mấy."
Càng Nhiễm quay đầu nhìn nàng, tò mò hỏi: "Đại yêu vương của các ngươi sai ngươi làm gì? Ngươi đã chậm trễ ở đây lâu như vậy, lại còn xây miếu. Đại yêu vương sẽ không trách tội ngươi sao?"
Hoa Triều thản nhiên đáp: "Đại yêu vương của chúng ta đối xử với ta rất tốt. Nhiệm vụ có thể từ từ làm, không cần vội. Nhưng bí cảnh thì không phải lúc nào cũng có. Chúng ta nghỉ ngơi chút rồi đi chơi đi."
Càng Nhiễm gật đầu: "Đại yêu vương của các ngươi cũng khá hòa nhã nhỉ, có phải là thân thích của ngươi không?"
Hoa Triều nghiêm mặt: "Ngươi nghĩ gì vậy? Đó là đại yêu vương! Ta chỉ là một tiểu yêu chạy việc, sao có thể trèo cao được. Những tiểu yêu như chúng ta chỉ lo chạy vặt làm việc. Ta nghe Tiểu Thích Duệ nói ngươi là đại vương, có phải là đại yêu vương của Cang Lan Sơn không?"
Càng Nhiễm xoay người, nheo mắt nói: "Ta không phải, chỉ là một tiểu yêu vương chạy việc, còn phải bị người khác quản lý."
Hoa Triều thấy Càng Nhiễm chuẩn bị nghỉ ngơi, bản thân cũng không kìm được cơn buồn ngủ, ngáp dài một cái rồi thờ ơ nói: "Nếu ta có thể làm đại yêu vương thì tốt biết mấy. Mỗi ngày chỉ cần ngủ trong cung điện đẹp đẽ, ăn uống no đủ, chẳng phải lo nghĩ gì."
Càng Nhiễm vẫy vẫy tai, thấy tiểu yêu điểu xích lại gần muốn ngủ cạnh mình, nàng bèn nhích ra xa, chen vào chỗ của Tiểu Thích Duệ.
Tán Thanh Xuân nhận được thư của Càng Nhiễm khi nàng đang ở Thiên Kiếm Tông, nơi cách Thái Huyền Tông vạn dặm.
Ma tộc Tôn Chủ Lãnh Thu Sương đã đạt được thỏa thuận hợp tác với không rõ vị đại yêu vương nào. Các yêu tộc uống vào ma dược do ma tộc luyện chế khiến tu vi tăng vọt, liên tục tấn công hàng chục thành trì thuộc quản lý của Thiên Kiếm Tông, làm nhiều điều ác, đánh trọng thương không ít tu sĩ.
Yêu tộc thế tới rầm rộ, Thiên Kiếm Tông khó tự lo liệu. Đại trận hộ tông đã phá một nửa, chỉ còn cách cầu viện từ các đại tông môn. Thái Huyền Tông cũng cử một số trưởng lão tới, nhưng liên minh yêu ma lần này quá mạnh. Sau khi tấn công Thiên Kiếm Tông, chúng lại chuyển mục tiêu sang Vạn Dược Môn.
Vạn Dược Môn vốn là tông môn yếu nhất trong Ngũ Đại Tiên Tông. Hơn nữa, tông chủ trước đó đã bị thương nặng. Khi chiến hỏa bùng lên, các thành trì quanh Vạn Dược Môn thất thủ rất nhanh. Vì vậy, tông chủ đích thân cầu viện, mời Tán Thanh Xuân đến tọa trấn.
Tán Thanh Xuân vốn định đến Vạn Dược Môn, nhưng vị trí của Càng Nhiễm hiển thị trên định vị phù lại ở gần Thiên Kiếm Tông. Hơn nữa, tình hình tại đây cũng nguy cấp hơn. Vì thế, nàng điều phần lớn lực lượng sang Vạn Dược Môn để ổn định cục diện, chỉ để lại một vài trưởng lão trấn giữ tông môn. Còn nàng cùng sư muội và một nhóm đệ tử đích thân đến Thiên Kiếm Tông.
"Những yêu tộc này cực kỳ khó giết. Sau khi uống ma dược, cơ thể yêu binh trở nên cường tráng, linh kiếm thông thường không thể xuyên thủng. Những tiểu yêu vốn chỉ ở Tôi Thể kỳ, tu vi đột nhiên đạt tới Yêu Đan kỳ. Các yêu binh này còn khát máu hơn ma tộc, đã có nhiều tu sĩ vô tội bị sát hại. Đệ tử tông ta ra nghênh chiến đã tổn thất hơn phân nửa. Nếu ba tháng nữa yêu ma thú triều không rút, e rằng tông môn ta sẽ bị hủy diệt."
Tông chủ Thiên Kiếm Tông lo lắng đến mức lửa giận đốt trong lòng. Vừa gặp Tán Thanh Xuân, ông đã vội hành lễ rồi lập tức nói: "Gần đây ma tu xâm nhập, ma thú tàn phá khắp nơi. Các đại tông môn vừa dập tắt được đợt công kích của ma thú thì yêu tộc lại kéo tới. Cơ thể yêu tộc mạnh mẽ hơn ma tu, nếu để chúng biết rằng nhân tu ta không đủ lực chống trả, e rằng cả yêu tộc sẽ thừa cơ xâm lấn Tu Chân Giới."
Tán Thanh Xuân nhíu mày suy tư: "E rằng vấn đề nằm ở loại ma dược kia. Các ngươi đã bắt được yêu tộc nào để tra hỏi về nguồn gốc của ma dược chưa? Sư muội ta là Ngọc Hành Chân Nhân có kiến thức y thuật cao thâm. Nếu có được ma dược, có lẽ có thể giải quyết nguy cơ này."
Tông chủ Thiên Kiếm Tông thở dài: "Nghe nói ngài và Ngọc Hành Chân Nhân cùng tới, ta cũng thấy yên tâm hơn. Nhưng gần đây, các yêu tộc bị bắt đã bị lục soát toàn thân mà chẳng thu được gì. Do đó, chúng ta vẫn chưa thể lần ra manh mối. Nếu có thể lấy được ma dược giao cho Ngọc Hành Chân Nhân, vấn đề sẽ dễ giải quyết hơn nhiều."
Tán Thanh Xuân trầm ngâm một lát: "Có lẽ ma dược trong miệng yêu tộc không được gọi là ma dược. Cứ bắt thêm vài yêu tộc, hỏi thăm những món mà chúng thường yêu thích. Có thể sẽ tìm ra đột phá khẩu."
Tông chủ Thiên Kiếm Tông nghe vậy, lập tức hành lễ: "Lời Tiên Tôn chí lý, ta sẽ lập tức bố trí người thẩm vấn. Mong Tiên Tôn và Ngọc Hành Chân Nhân tạm nghỉ tại Vấn Kiếm Các. Gần đây phải nhờ ngài vất vả rồi."
Tán Thanh Xuân khẽ gật đầu: "Không sao."
Sau khi tông chủ Thiên Kiếm Tông rời đi, có người dẫn đường đưa Tán Thanh Xuân, Song Chân và các đệ tử đến Vấn Kiếm Các.
Nơi đây đã được thu dọn gọn gàng từ trước. Tán Thanh Xuân ngồi trên chủ vị, lấy pháp khí thông tin ra để xem thư của Càng Nhiễm.
Gần đây công việc bận rộn, thân thể đôi lúc cảm thấy mệt mỏi. Chỉ khi đọc được thư Càng Nhiễm gửi đến, nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần.
Hôm nay nhận được thư mà Cang Nhiễm gửi đến, Tán Thanh Xuân đọc kỹ một lượt, chỉ thấy những nét vẽ mà Cang Nhiễm phác họa tuy đơn giản nhưng lại vô cùng thú vị.
Biết rằng con hồ ly nhỏ đó đói khổ, không khỏi sinh lòng thương xót. Nàng chuẩn bị cho nó một ít Bỉ Cốc Đan, nhưng con hồ ly trong thư không hề nhắc đến việc ăn thuốc, có lẽ là không thích ăn.
Lẽ ra nàng đã chuẩn bị một ít thịt khô mà con hồ ly thích ăn.
Nó nói nhớ nàng, nếu thực sự nhớ, sao lại rời xa nàng, khiến nàng mỗi ngày phải lo lắng. Cũng chẳng cần Cang Nhiễm phải chuẩn bị gì khác, chỉ cần con hồ ly ở bên cạnh chính là món quà tốt nhất.
Song Chân nhìn thấy trong ánh mắt của Tán Thanh Xuân có chút mệt mỏi, nhưng sau khi nhìn thư xong, vẻ mệt mỏi ấy đã tan biến, thay vào đó là một nụ cười nhẹ. Nàng biết ngay đó là thư của hồ yêu, con hồ yêu này không chỉ có thuật mê hoặc, mà còn có khả năng làm lay động lòng người. Dù đã rời đi hơn nửa tháng, vẫn khiến sư tỷ không thể quên.
May mà con hồ yêu này cũng đem lại chút an ủi cho sư tỷ, chỉ cần không quấn lấy sư tỷ làm lễ kết duyên, làm hỏng thanh danh của sư tỷ, thì cũng coi như là một con hồ yêu biết lễ nghĩa.
Song Chân thấy Tán Thanh Xuân đọc xong thư, liền in lại nội dung trên phiến ngọc như mọi khi, rồi bước lên một bước, nói: "Sư tỷ, gần đây người có vẻ rất mệt mỏi, không bằng người trở về môn phái nghỉ ngơi, để lại nơi này cho ta giúp đỡ, ta đã đạt đến tu vi Động Hư (8) kỳ, đối phó với những yêu vương thông thường chắc có thể thắng."
Trước đây, vì Cang Nhiễm, Tán Thanh Xuân đã không gặp Song Chân trong vài ngày. Nghe thấy sự quan tâm của nàng, Tán Thanh Xuân dừng lại công việc trong tay: "Mặc dù tu vi của ngươi đã đạt đến Động Hư kỳ, nhưng ngươi lại tinh thông y đạo, còn các pháp thuật khác thì hơi yếu, huống chi những yêu tộc này đã uống thuốc ma, thể chất mạnh mẽ, ngay cả kiếm tu của Thiên Kiếm Môn cũng không dễ đối phó, huống chi là ngươi."
Song Chân cau mày lo lắng: "Không biết làm sao mà ma tộc lại đột nhiên nghiên cứu ra loại ma dược mạnh mẽ như vậy, ma tộc của ngàn năm trước vẫn còn dựa vào ma khí xâm nhập, ta cũng đã cử người đi thăm dò động tĩnh của ma tộc, không nghe nói họ có luyện dược sư lợi hại."
Tán Thanh Xuân cúi mắt nói: "Nếu là sự hợp tác giữa yêu và ma tộc, có thể là yêu tộc cung cấp, năm đại môn phái có thể bên trong cũng có tu sĩ âm thầm hỗ trợ. Điều quan trọng lúc này là phải tìm ra nguồn gốc của ma dược, nghĩ cách đánh bại yêu tộc, đẩy chúng trở lại yêu giới."
Song Chân gật đầu: "Sư tỷ nói rất đúng, nhưng ta nghĩ yêu tộc vốn dĩ rất xảo quyệt, nếu có yêu tộc tham gia vào việc ma dược, chắc chắn là đã chuẩn bị lâu rồi."
Tán Thanh Xuân và Song Chân nói chuyện đến đây, nàng bỗng nhiên nhớ đến con chim yêu mà Cang Nhiễm vừa nhắc trong thư, còn có loại rượu kỳ quái đó. Lần này, rất nhiều chim yêu tham gia tấn công cùng ma tu, con chim yêu mà Cang Nhiễm gặp phải, e rằng cũng không phải là nhân vật tốt.
Liệu rượu kỳ quái đó có phải là ma dược không? Tán Thanh Xuân không khỏi siết chặt đầu ngón tay, may mắn là Cang Nhiễm cảnh giác, chưa uống, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng được. Nàng cần phải trả lời thư ngay để nhắc nhở Cang Nhiễm cẩn thận hơn.
Tán Thanh Xuân vừa viết thư trả lời, vừa nói với Song Chân: "Sư muội, ngươi đi gặp Thiên Kiếm Môn chủ, bảo họ thẩm vấn xem yêu tộc thường xuyên uống loại rượu nào."
Song Chân nghi ngờ hỏi: "Sư tỷ sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện rượu?"
Tán Thanh Xuân nhanh chóng kể lại nội dung thư của Cang Nhiễm cho Song Chân: "Cang Nhiễm trên đường gặp một con chim yêu, chúng nó đưa rượu cho nàng, Cang Nhiễm nhanh trí không uống, có lẽ ma dược chính là liên quan đến loại rượu đó."
Song Chân nghe xong, ngạc nhiên nói: "Hóa ra là vậy, chim yêu đã đưa cho Cang Nhiễm một bình rượu, chắc chắn sẽ đưa cho nàng lần thứ hai, tình hình khẩn cấp, sư tỷ có thể để Cang Nhiễm nghĩ cách gửi rượu về Thiên Kiếm Môn, ta sẽ nghiên cứu thử."
Tán Thanh Xuân gật đầu nhẹ, trong ánh mắt lộ ra một chút lo lắng: "Ta sẽ viết thư cho nàng nhắc nhở cẩn thận, nhưng đi đi lại lại sẽ mất hai ngày, không biết Cang Nhiễm có bị trúng kế không."
Con hồ yêu đã dùng hết mưu kế chiếm đoạt trong sạch của sư tỷ, chắc chắn không phải là kẻ ngốc, chỉ có sư tỷ chưa hiểu chuyện, tưởng con hồ yêu là thuần khiết vô hại.
Song Chân an ủi: "Cang Nhiễm trong môn phái đã rất bạo động, Cá chép nghìn năm đã từng đến tìm ta tố cáo nhiều lần, chắc hẳn cũng không phải là kẻ dễ bị yêu quái điều khiển, sư tỷ không cần quá lo lắng cho nàng."
Tán Thanh Xuân nghĩ đến chuyện này, mỉm cười nhẹ: "Cá chép nghìn năm tu hành nghìn năm mà vẫn chưa đến giai đoạn hóa hình (6), không ngờ lại là người rất hay ghen."
Song Chân im lặng một lúc, thở dài: "Dù sao đó cũng là linh thú mà sư phụ nuôi, sư tỷ quá thiên vị rồi."
Tán Thanh Xuân nâng lông mày: "Cang Nhiễm rất xứng đáng, sư muội luôn có thành kiến với nàng, nàng ta tốt bụng và nhiệt tình hơn rất nhiều yêu tộc mà chúng ta đã gặp, giờ sư muội không phải cũng muốn nhờ nàng gửi rượu sao?"
Song Chân mặt hơi đỏ, vội vàng nói: "Quả thật có chút thủ đoạn, cứ xem nàng có thể mang về không, sư tỷ, ta đi gặp Thiên Kiếm Môn chủ về chuyện này."
Sau khi Song Chân rời đi, Tán Thanh Xuân viết xong thư trả lời, cầm phiến ngọc đã in lại nội dung thư, lật từng trang, tất cả những bức thư Cang Nhiễm gửi đến nàng trong những ngày qua, nàng đều thu lại từng tờ. Dù chỉ có hơn nửa tháng, nhưng nàng lại cảm thấy thời gian trôi qua chậm như năm tháng.
Dạo này không biết vì sao, Tán Thanh Xuân cảm thấy mình đặc biệt mê mẩn mùi hương trên người Cang Nhiễm, khi tu luyện cũng phải để chiếc gối Cang Nhiễm tặng bên cạnh, nếu không sẽ cảm thấy rất không an tâm.
Tán Thanh Xuân nhíu mày, nhẹ nhàng đặt chiếc gối lên ghế mềm, dựa vào đó, chiếc gối lót bằng lông hồ ly rất ấm áp, còn có mùi hương của Cang Nhiễm, ngửi thấy rất dễ chịu, tâm trạng nàng dần dần bình ổn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro