Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Không nhượng bộ

Càng Nhiễm toàn thân run rẩy, không lùi dù chỉ một bước, nàng đã quyết định bảo vệ Thanh Thanh, tuyệt đối không có chút do dự.

Muốn giết Thanh Thanh, trước tiên phải qua được nàng!

Ma tu không ngờ rằng con hồ ly này lại trung thành đến vậy, dù sợ hãi đến thế vẫn không bỏ đi, hẳn là yêu thú mà Thanh Xuân Tiên Vương thu nhận trong yêu giới.

Nàng chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp, tưởng sẽ đùa nghịch một chút, nhưng nếu đã ngốc nghếch như vậy, thì chết chung đi, đến địa ngục cùng nhau!

Ánh mắt ma tu đầy sát khí, tay cầm ma kiếm, nhìn chằm chằm con hồ ly cản trở trước mắt, chuẩn bị chém giết.

Nhưng ngay khi cô ta sắp ra tay, đột nhiên thần hải của cô rơi vào một màn sương đỏ ẩm ướt.

Thần hải của tu sĩ là một phần không thể thiếu trong trận chiến, một khi thần hải bị rơi vào, cũng như mắt bị bịt lại, sẽ khiến tu sĩ mất đi một phần khả năng tấn công trong thời gian ngắn.

Càng Nhiễm đôi mắt đẹp như vỡ vụn vàng, tỏa ra ánh sáng tím u ám, đó là nàng lần đầu tiên thi triển thuật mê hoặc của hồ ly tộc.

Thuật mê hoặc của hồ ly tộc là dùng ánh mắt để mê hoặc đối phương, lừa gạt thần hải của đối phương.

Đây là lần đầu tiên nàng dùng nó, không biết có thể kiềm chế được ma tu ở Cảnh Ngưng Hồn (7) bao lâu, ngay lập tức nàng phóng ra một đám hỏa diễm kỳ lạ, ném về phía ma tu tạo thành biển lửa.

Càng Nhiễm rất rõ ràng rằng, với thực lực của ma tu này, nàng không thể sống sót qua một chiêu.

Nàng phải tranh thủ lúc ma tu coi thường mình, nắm lấy cơ hội này, mang Thanh Thanh chạy trốn ngay lập tức.

Tim Càng Nhiễm đập thình thịch, răng thú nhanh chóng cắn vào Thanh Thanh, quăng nàng lên lưng, điên cuồng chạy về phía xa.

Quả nhiên, biển lửa chỉ giam giữ được ma tu trong một khoảnh khắc, trong khi Càng Nhiễm lợi dụng khoảng thời gian này, lại am hiểu địa hình của Cang Lan Sơn, đã chạy được vài dặm.

Ma tu không cam lòng đuổi theo, ma kiếm lạnh lẽo vung lên, tạo ra vô số bóng kiếm sắc lạnh, như thể có mắt, lao về phía sau Càng Nhiễm.

Càng Nhiễm chỉ có thể lo chạy, bản năng tránh né những bóng kiếm kinh hoàng, trái tim nàng gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng thở hổn hển, những nhánh cây gai góc của yêu thú cắt rách da thịt nàng, máu tươi rỉ ra khắp người, nhưng ba cái đuôi to xù của nàng lại quấn chặt Thanh Thanh, không để nàng bị tổn thương dù chỉ một chút.

Một bóng kiếm không may đã đánh trúng một chân sau của Càng Nhiễm, tạo ra một vết thương to như cái bát, khiến nàng đau đớn rên lên một tiếng thảm thiết, máu tươi phun ra, làm ướt bộ lông đỏ rực vốn dĩ rất quý giá của nàng.

Tán Thanh Xuân thân thể lún sâu trong đám lông hồ ly như mây, cảm nhận được sự mồ hôi và máu của Càng Nhiễm, tiểu hồ ly vì cứu nàng mà chạy đến giới hạn tốc độ.

Tiếng kêu ai oán của tiểu hồ ly khiến lòng nàng thắt lại. Hiện giờ linh khí đã cạn kiệt, nàng chỉ là gánh nặng cho Càng Nhiễm. Nàng muốn nói với Càng Nhiễm đừng làm chuyện ngu ngốc, nhưng sự xóc nảy dữ dội và nỗi đau do ma xà cắn khiến việc mở miệng trở nên vô cùng khó khăn.

Càng Nhiễm đau đến mức răng va lập cập vào nhau, cắn chặt hàm để kiềm chế. Lúc này, nhịp tim của nàng đập lên đến cực hạn, hơi thở dồn dập và gấp gáp. Nàng hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Tán Thanh Xuân trên lưng mình.

Trong lòng Càng Nhiễm giờ chỉ còn một niềm tin duy nhất: Nàng nhất định phải mang Tán Thanh Xuân sống sót ra ngoài!

Phía sau, ma tu truy đuổi không ngừng nghỉ, sát khí từ ma nhận như hình với bóng. Phía trước là con đường phải đi qua để tiến vào Cang Lan Sơn.

Trên con đường đó có một ngã rẽ đặc biệt, nơi mọc đầy những dây leo đoạt mệnh ngàn năm hút máu chặn đường. Đây là loại thực vật được lưu lại từ trận đại chiến yêu ma mười ngàn năm trước, chuyên bảo vệ yêu tộc và có thể khiến ma tu kiệt sức.

Nếu vượt qua được đám dây leo đoạt mệnh này, tiếp tục đi sâu về phía tây của Cang Lan Sơn, nàng sẽ đến Hồ Hồ Sơn, nơi có thể ẩn nấp an toàn.

Nhưng nàng không thể chạy thẳng về Hồ Hồ Sơn. Nếu để ma tu biết được hang ổ của mình, cả nàng và Thanh Thanh đều không thể an tâm dưỡng thương.

Càng Nhiễm vừa chạy vừa nhanh chóng phân tích lợi hại, rồi mang theo Tán Thanh Xuân lao thẳng vào. Móng vuốt của yêu thú nhanh nhẹn như tia chớp, lại vô cùng nhẹ nhàng, khiến những dây leo đoạt mệnh ngàn năm chưa kịp phản ứng thì tiểu hồ ly đã chạy xa. Chỉ còn vài sợi lông hồ ly dính máu rơi lại.

Dây leo đoạt mệnh ngàn năm không bắt được thân hình linh hoạt của tiểu hồ ly, nhưng lại săn lùng chuẩn xác ma tu với bước chân nặng nề. Dù hắn có sử dụng ma lực để từng bước di chuyển tức thời, dây leo đoạt mệnh vẫn quấn lấy như một tấm lưới khổng lồ, tầng tầng lớp lớp tạo thành bức tường thiên nhiên bảo vệ cho Càng Nhiễm.

Ma tu liên tục vung ma nhận điên cuồng chém đứt dây leo, nhưng chúng lại không ngừng mọc lên và đánh tới. Nhìn tiểu hồ ly càng chạy càng xa, hắn tức đến mức ma khí bùng nổ!

Càng Nhiễm không biết liệu dây leo đoạt mệnh có thể cản nổi ma tu hay không, nàng chỉ biết mình phải chạy càng nhanh càng tốt, cho đến khi kiệt sức, không thể chạy nổi nữa.

Cho đến khi bầu trời tối đen, khí tức nguy hiểm phía sau biến mất, thay vào đó là những tiếng côn trùng rả rích vọng khắp xung quanh.

Nàng ngã gục xuống đất, thở hổn hển nhưng không dám nghỉ ngơi quá lâu. Sau một vòng chạy quanh co, nàng không biết mình đang ở lãnh địa của yêu thú nào. Tầm mắt dần mờ đi, đầu hồ ly đau nhói từng cơn.

Để nhanh chóng hạ nhiệt, Càng Nhiễm lao đầu vào dòng suối trong mát, suýt nữa để thân hình hồ ly nhỏ bé trượt ngã vào trong.

Nàng lắc đầu, hất những giọt nước mang theo máu ra khỏi bộ lông hồ ly. Cái đuôi to lớn của nàng vòng chặt lấy eo Tán Thanh Xuân. Sau khi thở dốc vài hơi, nàng nghĩ đã đến lúc có thể quay về Hồ Hồ Sơn để ẩn nấp.

Đột nhiên, vết thương ở chân sau truyền đến cơn đau như xé lòng, khiến Càng Nhiễm phải hít sâu liên tục. Đôi mắt nàng ánh lên những giọt nước mắt nhạt nhòa. Nhìn xuống vết thương, nàng thấy máu thịt lật ra, từng luồng hắc khí cuồn cuộn bám lấy.

Càng Nhiễm vội dời ánh mắt, giả vờ như không thấy vết thương. Nàng nghiến răng chặt đến mức phát ra tiếng kèn kẹt, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, nỗ lực đứng thẳng người trở lại.

Khi lao đi với tốc độ cao, nàng tạm quên đi đau đớn. Nhưng giờ đây, muốn đứng dậy, vết thương bị xé rách thêm khiến nỗi đau càng trở nên rõ ràng hơn.

Tán Thanh Xuân luôn nằm trên lưng Càng Nhiễm. Những cú xóc nảy liên tục vừa qua, cộng với máu mất đi vì vết cắn của ma xà và đau đớn từ cú chưởng của ma tu, đã khiến nàng hôn mê suốt một đoạn dài.

Nàng cảm nhận được toàn thân Càng Nhiễm đang run rẩy, không thể đứng thẳng. Ngón tay thon dài chạm nhẹ vào lưng hồ ly, đôi môi tái nhợt, cố gắng không để lộ sự yếu ớt của mình: "Càng Nhiễm, thả ta xuống đi. Ta có thể tự mình đi."

Càng Nhiễm quay đầu nhìn Tán Thanh Xuân, đôi mắt long lanh phủ sương ướt, ánh lên vẻ cố chấp khó diễn tả.

Tiểu hồ ly từ từ đưa chiếc mũi đen nhỏ của mình chạm vào Tán Thanh Xuân, giống như lần đầu hai người gặp gỡ. Không một lời nói, nàng áp đầu mũi vào giữa trán Tán Thanh Xuân, ngay tại ấn ký hồng liên trên đó.

Tán Thanh Xuân cảm thấy tim mình khẽ run rẩy, hàng lông mi dài và dày bị nước mắt trong suốt lặng lẽ làm ướt. Nàng chưa từng để rơi một giọt nước mắt nào trong đời, vậy mà lúc này lại xuất hiện một nỗi bi thương khó tả.

Càng Nhiễm dịu dàng mà kiên định chạm nhẹ vào nàng, như muốn bảo nàng đừng nói thêm những lời như vậy nữa. Sau đó, Càng Nhiễm cúi đầu liếm vết thương dữ tợn trên chân sau của mình. Chiếc lưỡi mềm mại màu hồng cuốn lấy máu tươi, đồng thời nuốt cả luồng ma khí đang không ngừng khiến vết thương thêm nghiêm trọng, rồi phong bế chúng lại.

Khả năng tự lành mạnh mẽ của yêu tộc nhanh chóng phát huy, chỉ trong chốc lát, vết thương bắt đầu từ từ khép miệng, giúp Càng Nhiễm có thể đứng lên trở lại.

Càng Nhiễm không màng đến những vết thương rách da xước thịt khác trên người do gai góc cào trúng. Nàng lợi dụng màn đêm che giấu, cõng Tán Thanh Xuân yếu ớt, nhanh chóng trở về Hồ Hồ Sơn.

Dọc đường đi, máu tươi lạnh lẽo và nhầy nhụa khiến bộ lông hồ ly trên người nàng dính bết lại. Đến lúc này, nàng cũng không phân biệt được đó là máu của mình hay của Tán Thanh Xuân. Có lẽ, cả hai đã hòa vào nhau.

Hồ Hồ Sơn mang dấu vết khí tức mà Càng Nhiễm để lại, nhờ đó dù trong bóng tối, nàng vẫn dễ dàng nhận ra đường về nhà.

Càng Nhiễm vừa chạy vừa dùng chiếc mũi nhạy bén đánh hơi, xác nhận không còn dấu vết lưu động của tên ma tu kia, rồi mới lặng lẽ quay về động phủ của mình.

Về đến nơi, Càng Nhiễm dùng mọi thứ có thể để bịt kín cửa động, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng tìm được chỗ đặt xuống, dần dần cảm thấy yên tâm hơn. Không kịp chăm sóc cho bản thân, nàng vội ôm Tán Thanh Xuân đặt lên giường.

Bên trong động phủ rất tối, Càng Nhiễm đặt một chùm dị hỏa cạnh giường. Ngọn lửa tỏa ra ánh sáng ấm áp, kéo dài những bóng đổ mờ nhạt ở đầu giường.

Hàng lông mi dày rậm của Tán Thanh Xuân để lại một bóng mờ trên mí mắt. Gương mặt nhợt nhạt của nàng trông tiều tụy và vô cùng mong manh.

Máu loang đỏ quanh khóe môi nàng. Đôi chân bị ma xà cắn, máu tươi vẫn không ngừng trào ra, hắc khí quanh vết thương quấn lấy không tan. Những dòng máu tuôn ra đã nhuộm đỏ cả lớp áo trắng.

Khi nãy, nàng đã mất quá nhiều máu, đến mức bộ lông hồ ly trên lưng Càng Nhiễm bị máu của Tán Thanh Xuân làm ướt đẫm. Vậy mà suốt cả quãng đường, không nghe thấy nàng phát ra tiếng rên rỉ nào, cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.

Người thường gặp phải tình cảnh như thế này chắc đã khóc ngất từ lâu, nhưng Tán Thanh Xuân vẫn điềm tĩnh một cách đáng kinh ngạc, chỉ mím chặt môi.

Mồ hôi lạnh lấm tấm trên gương mặt thanh tú của nàng, từng giọt lăn dọc xuống cằm tinh xảo, rơi xuống lớp chăn, tạo thành những vệt nước nhàn nhạt.

Càng Nhiễm cảm thấy vô cùng đau lòng. Khó khăn lắm nàng mới chăm sóc để Tán Thanh Xuân khỏe hơn một chút, vậy mà giờ đây, nàng lại trở về trạng thái yếu ớt ban đầu.

"Hôm nay gặp phải tên ma tu kia, chắc chắn là kẻ thù của Thanh Thanh. Nếu ta không đến kịp, e rằng Thanh Thanh đã không còn mạng."

Vết thương do ma xà cắn, nếu không kịp thời loại bỏ ma khí, e sẽ tiếp tục ăn mòn thân thể của Tán Thanh Xuân.

Càng Nhiễm quỳ một gối trên giường, cúi đầu định giúp Tán Thanh Xuân cởi áo để kiểm tra vết thương, nhưng lại bị bàn tay lạnh lẽo của Tán Thanh Xuân đưa ra ngăn lại.

Đôi tay như ngọc lạnh siết chặt lấy cổ tay Càng Nhiễm, không chút nhượng bộ.

Càng Nhiễm nhìn thẳng vào mắt Tán Thanh Xuân, lo lắng nói: "Ta muốn xem vết thương trên người ngươi trước, nhìn rất nghiêm trọng, cần phải trị liệu ngay."

Tán Thanh Xuân nửa dựa vào gối ngọc, hàng lông mi dài và rậm khẽ run rẩy. Một vài vết thương của nàng nằm ở vùng đùi, gần nơi kín đáo của nữ nhân, sao có thể dễ dàng để người khác nhìn thấy?

Hàng mi rợp bóng che khuất ánh mắt, đường nét cằm của nàng căng cứng. Giọng nói vốn luôn thanh lãnh lúc này lại khàn khàn: "Ngươi che mắt lại."

Càng Nhiễm nghiêng đầu, có chút bối rối. Nếu che mắt, làm sao nàng có thể nhìn thấy vết thương của Tán Thanh Xuân?

Chỉ còn cách sử dụng thần thức, như vậy cũng được.

Nghe theo lời Tán Thanh Xuân, Càng Nhiễm tháo chiếc dây buộc tóc màu đỏ trên đầu mình. Suối tóc dài đỏ sẫm lập tức buông xuống như thác nước.

Chiếc dây buộc tóc đỏ được phủ lên đôi mắt nàng, chỉ còn lại chiếc mũi cao tinh xảo và đôi môi đỏ thắm, tựa như đóa hoa kiều diễm, nổi bật giữa bóng tối.

Tán Thanh Xuân biết Càng Nhiễm có thể dùng thần thức, nhưng so với việc bị ánh mắt nàng chăm chú nhìn, điều này ít nhất cũng giúp nàng tự dối lòng đôi chút.

Càng Nhiễm thả thần thức ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng tháo dải lụa buộc áo của Tán Thanh Xuân. Lớp y phục từng chiếc từng chiếc rơi xuống.

Dáng người mềm mại uyển chuyển của mỹ nhân hiện ra, tựa như đóa hải đường thanh nhã tuyệt trần. Da thịt nàng trắng mịn như băng ngọc, toát lên vẻ đẹp mềm mại như tơ lụa.

Càng Nhiễm khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Quả nhiên, người đời không nói sai, mỹ nhân tựa như ngọc, mà Thanh Thanh thật sự đẹp không tì vết.

Nàng thu lại thần thức, tập trung vào vết thương đáng sợ trên bờ vai của Tán Thanh Xuân. Đó là vết chém do ma nhận gây ra, dài khoảng một ngón tay, sâu đến tận xương. Ma khí xám nhạt như bóng rắn quấn quanh vết thương, không ngừng ăn mòn.

Thần thức tiếp tục dò xuống đôi chân thon dài của Tán Thanh Xuân. Có ba vết thương đều do ma xà cắn, để lại những lỗ sâu hoắm. Da thịt quanh vết cắn tím bầm, hắc khí ẩn nấp bên trong vẫn đang tàn phá không ngừng.

Càng Nhiễm cúi xuống, định hút hết ma khí từ những vết thương trên chân Tán Thanh Xuân vào cơ thể mình, nhưng cằm nàng đột nhiên bị một bàn tay giữ chặt.

Đầu lưỡi mềm mại vô tình lướt qua đôi môi đỏ thắm, để lại một lớp nước bóng mỏng, khiến đôi môi vốn đã đẹp càng thêm mê hoặc lòng người.

Càng Nhiễm khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Tán Thanh Xuân nghiêng mặt đi, ngón tay dài siết chặt lấy ga giường, giọng nói so với trước càng thêm khàn và yếu ớt: "Nhanh lên."

Lực đạo giữ cằm từ từ buông lỏng. Càng Nhiễm nghĩ rằng Tán Thanh Xuân sợ đau nên mới muốn nàng nhanh tay hơn.

Nhưng với những vết thương sâu như vậy, nếu làm nhanh hẳn sẽ rất đau. Nàng phải cố gắng nhẹ nhàng hết mức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro