Chương 117: Tiểu Nhím Hằng Ngày (3): Cũng phải hôn bên trái
Tiểu Nhím bị bế lên, tay còn cầm theo chiếc hộp thức ăn nhỏ, khi đôi môi màu đỏ của Trịnh Minh Xin tiến gần lại.
Tiểu Nhím nhận ra tình hình không ổn, tại sao Minh Xin lại có vẻ như muốn hôn nàng?
Bạn bè có thể hôn nhau như vậy không?
Mũi nhỏ ướt át của Tiểu Nhím thực sự bị hôn một cái, nụ hôn ấm áp khiến Tiểu Nhím đỏ mặt, tim đập nhanh, bốn cái móng vuốt nhỏ cũng nóng bừng lên, ngay cả móng vuốt đang cầm hộp thức ăn cũng cảm thấy mềm yếu.
Quả thực như trong sách tiểu thuyết đã viết, hôn nhau thực sự sẽ khiến yêu quái thay đổi chút ít, cảm thấy vui vẻ.
Tiểu Nhím dùng một cái móng vuốt nhỏ đỡ lấy mặt Trịnh Minh Xin, đôi mắt đen láy nhìn nàng: "Tại sao lại hôn ta?"
Trịnh Minh Xin nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ, dễ thương của Tiểu Nhím, mặt hơi đỏ lên: "Không phải ngươi bảo phải ăn khi còn nóng sao?"
Tiểu Nhím thường tỏa ra một loại khí chất rất dễ thương, khiến người ta suýt nữa bị nàng làm cho "chết ngập trong sự dễ thương", nàng đã muốn hôn nàng từ lâu, nhưng làm bạn bè mà đưa ra yêu cầu này có vẻ hơi thất lễ, may mà Tiểu Nhím thực sự rất rộng lượng.
Hóa ra Minh Xin thực sự muốn hôn nàng như thế, Tiểu Nhím hơi ngượng ngùng, gật đầu: "Được rồi, ngoài mũi, má trái cũng có thể hôn." (Editor: bé yêu của t ơi đừng dễ dãi như v mà =]]])
Trịnh Minh Xin lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, Tiểu Nhím rộng lượng vượt xa tưởng tượng của nàng.
Trịnh Minh Xin lại gần, hôn lên má trái mềm mại của Tiểu Nhím, không nhịn được mà nhẹ nhàng hít lấy mùi thơm ngọt ngào từ bộ lông tơ mềm mại của nàng.
Tiểu Nhím ngoài ăn thịt ra còn rất thích ăn các loại trái cây như anh đào, táo nhỏ, đôi khi không ăn hết, nàng còn cắm những quả trái cây lên những cái gai trên người mình, mang đi.
Tiểu Nhím giống như một chiếc bánh ngọt đầy trái cây, chỉ cần bạn trước mặt nàng ước nguyện, cả chiếc bánh ngọt đều có thể thuộc về bạn.
Tiểu Nhím cảm nhận được Trịnh Minh Xin đang lén lút hít hương thơm của mình, bị hôn đến mức bốn cái móng vuốt buông lỏng rồi lại siết chặt, ánh mắt cong lại thành trăng lưỡi liềm: "Má phải cũng có thể hôn."
Trịnh Minh Xin lại hôn lên má phải mềm mại của nàng, Tiểu Nhím bị hôn đến mức thân thể như muốn nở ra, toàn bộ gai trên người đều mềm xuống.
Lần này không cần Tiểu Nhím lên tiếng, Trịnh Minh Xin đã hôn lên trán nàng.
Thân thể của thiếu nữ mang theo hương thơm dễ chịu, đôi môi đỏ hôn xuống, nhẹ nhàng hơn cả những gì nàng đã đọc trong tiểu thuyết.
Tiểu Nhím bị hôn đến choáng váng, móng vuốt nhỏ nắm lấy góc áo của nàng: "Đến lượt ta, ngươi hôn không được tốt lắm, để ta hôn ngươi nhé."
Trịnh Minh Xin không ngờ Tiểu Nhím cũng muốn hôn nàng, nàng không suy nghĩ nhiều, vui vẻ nhắm mắt lại: "Được."
Tiểu Nhím thở ấm áp có chút ướt, khi lại gần, động tác rất nhẹ nhàng, lớp lông tơ trên má nàng bị cọ sát, có chút ngứa ngáy, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Tiểu Nhím cũng dùng mũi chạm nhẹ vào má Trịnh Minh Xin hai lần, như kiểu chuồn chuồn lướt nước.
Cô ấy thiếu kinh nghiệm trong việc hôn người, theo như trong sách tiểu thuyết thì phải hóa hình xong mới có thể làm những chuyện đó.
Tiểu Nhím hít nhẹ vào mũi rồi chỉ chạm vào hai lần, sau đó không tiếp tục nữa, vui vẻ nói: "Ta hôn xong rồi."
Trịnh Minh Xin thấy Tiểu Nhím chỉ hôn có hai lần, liếm liếm đôi môi khô khốc của mình: "Vậy đến lượt ta sao?"
Tiểu Nhím trước đây từng nghe những yêu quái lớn nói về lòng tham của con người, nàng lúc đó còn không tin, không ngờ Minh Xin cũng giống như vậy sao?
Nhưng vì đây là lần đầu tiên, nàng có thể hơi thỏa mãn một chút tham lam nhỏ nhặt này.
Tiểu Nhím gật đầu, mở bàn tay nhỏ ra: "Được rồi, ngươi hôn đi."
Trịnh Minh Xin lại hôn lên má nàng, lần này phát ra tiếng "bốp bốp".
Mặt nàng nhẹ nhàng cọ vào bộ lông mềm mại của Tiểu Nhím, hơi thở trở nên nặng nề hơn, ánh mắt cũng có chút kỳ lạ, như thể muốn ăn mất nàng, cái Tiểu Nhím nhỏ bé này.
Tiểu Nhím cảm thấy toàn thân mình nóng lên, nhớ lại những hình vẽ nhạy cảm mình từng thấy trước đây, nhưng nàng vẫn chưa hóa hình mà.
Đang lúc Tiểu Nhím cảm thấy tình hình không ổn, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa kêu cọt kẹt từ phía sau.
Trịnh Minh Xin cũng giật mình, lập tức buông tay khỏi Tiểu Nhím, ngẩng đầu lên nhìn.
Lâm Minh Nguyệt đang đứng ở cửa, tay cầm tay nắm cửa, không biết là đóng hay mở.
Lâm Minh Nguyệt trước đó đi ngang qua phòng của sư muội, nghe thấy có một người và một yêu quái đang hôn nhau, chỉ tò mò liếc nhìn qua, thấy cửa không đóng nên nghĩ có thể giúp đóng lại để tránh để sư phụ nhìn thấy.
Thật không may, cửa gỗ này đã lâu không sửa chữa, nàng vừa kéo là phát ra tiếng kêu cọt kẹt ầm ầm, như thể đã kích hoạt báo động.
Giờ tình hình có chút xấu hổ, không khí cũng trở nên cứng ngắc, những bong bóng hồng giữa không trung đều đã biến mất.
Trịnh Minh Xin chỉnh lại tóc dài trước mặt, hơi lo lắng, gọi một tiếng: "Sư tỷ."
Tiểu Nhím trên má mềm mại, đã có dấu vết của nụ hôn từ môi thiếu nữ, bước chân nhỏ đứng trên bàn cũng lùi về phía mép bàn: "Minh Nguyệt."
Giữa ban ngày, trời xanh mây trắng, nếu không phải sư tỷ đến kịp, không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.
Lâm Minh Nguyệt đưa cho Tiểu Nhím một chiếc khăn tay: "Ngươi lau mặt đi, Minh Xin, ngươi theo ta ra ngoài."
Trịnh Minh Xin liếc nhìn Tiểu Nhím, cũng nhận ra mình vừa rồi không kiềm chế được, hôn có hơi quá mức.
Nàng nặn một chút vào lòng bàn tay, lấy chiếc khăn tay của mình đưa cho Tiểu Nhím, đồng thời trả lại khăn tay của sư tỷ: "Ta ra ngoài một lát với sư tỷ."
Tiểu Nhím dùng khăn tay trắng lau lau mặt, xóa đi những dấu vết môi hồng, có mùi ngọt ngào: "Được."
Trịnh Minh Xin theo sư tỷ ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, sư tỷ lập tức thay đổi sắc mặt, như một khối băng lạnh lẽo.
Trịnh Minh Xin tự động chuyển sang bộ mặt dễ thương, kéo góc áo Lâm Minh Nguyệt: "Sao vậy, sư tỷ?"
Lâm Minh Nguyệt nghiêm mặt nói: "Minh Xin, sao ngươi có thể làm chuyện như vậy với Tiểu Nhím, nàng ấy còn chưa hóa hình, ngươi có hơi quá đáng rồi, nàng ấy vẫn là tiểu yêu của tiền bối Càng Nhiễm."
Trịnh Minh Xin không sợ hãi, cười nói: "Không sao đâu, Tiểu Nhím là Tiểu Nhím, Càng Nhiễm tiền bối là Càng Nhiễm tiền bối, chúng tôi chỉ hôn nhau thôi, đâu có làm chuyện gì quá đáng."
Lâm Minh Nguyệt ngay lập tức bị nghẹn lời: "Còn muốn làm những chuyện gì quá đáng nữa hả? Cẩn thận ảnh hưởng đến mọi người, lần sau nhớ đóng cửa lại."
Trịnh Minh Xin lè lưỡi: "Biết rồi, sư tỷ, ta sẽ chú ý, nhưng mà sư tỷ nghĩ cái gì vậy? Ta và Tiểu Nhím chỉ là bạn bè thôi, ta chỉ muốn hôn lên mặt nàng thôi mà."
Lâm Minh Nguyệt lúc này rất muốn nắm chặt hai vai Trịnh Minh Xin mà lắc mạnh, đừng có lấy lý do bạn bè để làm những chuyện mà chỉ đôi lữ đạo mới làm được.
Nàng suýt nữa đã vò nát chiếc khăn tay của mình, cuối cùng từ trong pháp khí chứa đồ lấy ra một cuốn sách đặc biệt, đưa cho Trịnh Minh Xin: "Cuốn sách này cho ngươi, lấy mà xem đi."
Trịnh Minh Xin nhìn qua tên sách 《Lộ trình tiến hóa trong tình yêu với yêu quái》, ngạc nhiên nói: "Sư tỷ, sao tỷ lại có loại sách này?"
Dĩ nhiên là vì "chị cả như mẹ", Lâm Minh Nguyệt khẽ ho một tiếng: "Đây là tác phẩm của đại sư tình cảm nổi tiếng trong giới tu luyện, lão sư Đỗ, rất nổi tiếng, sư tỷ bỏ ra một số tiền lớn mua từ người khác, vẫn chưa có dịp dùng đến, ngươi cứ cất đi."
(Editor: liệu lão sư Đỗ x Lão Sắc Lộc? =]]])
Trịnh Minh Xin ngoan ngoãn bỏ vào tay áo: "Cảm ơn sư tỷ, không có gì, ta về trước, Tiểu Nhím còn đợi ta."
Lâm Minh Nguyệt vẫy tay cho Trịnh Minh Xin đi, sau đó lập tức cưỡi kiếm bay đi tìm nhị sư muội Minh Ngọc.
Chu Minh Ngọc ở trong một động nhỏ trên núi tiên gần đó, vì để tránh bị người khác quấy rầy, hoặc là nàng muốn ra ngoài ảnh hưởng đến tu luyện, nàng còn cài thêm một cánh cửa sắt để tăng cường bảo vệ.
Lâm Minh Nguyệt vỗ cửa sắt một tiếng lớn, vỗ nửa ngày, Chu Minh Ngọc mới từ từ mở cửa: "Có chuyện gì vậy? Đại sư tỷ."
Lâm Minh Nguyệt kéo tay Chu Minh Ngọc, thốt lên như chuột túi: "Á á á, Minh Ngọc, ta đã một trăm tuổi rồi mà vẫn chưa có đạo lữ, Minh Xin tháng trước mới ăn mì trường thọ vào sinh nhật mười tám tuổi, thế mà nàng đã hôn Tiểu Nhím rồi!"
Chu Minh Ngọc rất điềm tĩnh: "Sư tỷ, không cần nhắc nhở ta, ta tám mươi tuổi vẫn chưa có đạo lữ đâu, ta còn phải tu luyện, nếu kể với sư phụ thì không hay, chuyện này cứ từ từ rồi tính, đừng làm phiền ta tu đạo."
Lâm Minh Nguyệt thở dài: "Nhưng mà môn phái của chúng ta chưa có ai tu vô tình đạo đâu, ngươi cứ thế đóng cửa lại liệu có thể thành công không?"
Chu Minh Ngọc rất tự tin, nói một cách thâm sâu: "Sư tỷ, ngươi phải biết, ta sẽ trở thành người đầu tiên tu thành vô tình đạo trong Thái Huyền Tông, sau này trong thư viện của Thái Huyền Tông, tủ sách sẽ được mở riêng cho pháp môn của ta."
Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng lâu không ra ngoài, quần áo rách rưới, dáng vẻ phóng khoáng không hề giống một người tu luyện, gần như sắp bằng Tần trưởng lão rồi.
Nàng muốn nói nhưng lại thôi: "Thôi, ta không quản ngươi nữa, ta đến chỉ muốn hỏi ngươi, giờ tình hình như thế này phải làm sao? Chúng ta cũng phải quản lý một chút chứ, sư muội còn nhỏ như vậy mà lỡ sa vào con đường sai thì sao?"
Chu Minh Ngọc vuốt cằm: "Yên tâm đi, chuyện này giao cho ta là được."
Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng với vẻ bán tín bán nghi, liệu có đáng tin không?
Trịnh Minh Xin đang ở phòng mình ăn nhím biển, đột nhiên gặp lại nhị sư tỷ lâu không gặp.
Chu Minh Ngọc vừa thấy nàng liền quan tâm hỏi: "Minh Xin, gần đây bài vở có nhiều không?"
Trịnh Minh Xin lắc đầu: "Cũng không sao, sư tỷ đừng như vậy, ta sợ lắm, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
Nàng sợ nhất là nhị sư tỷ tu luyện vô tình đạo bao nhiêu năm, đột nhiên hỏi thăm.
Chu Minh Ngọc không vòng vo, trực tiếp đưa cuốn sách đã mua cho nàng: "Nhị sư tỷ không có kinh nghiệm về chuyện này, không có gì dạy ngươi, cuốn này ngươi cầm đi dùng."
Trịnh Minh Xin mở sách ra—《Một trăm việc cần làm khi yêu đương》, quả nhiên lại là sách của lão sư Đỗ, cuốn sách đại sư tỷ đưa cho nàng vẫn chưa xem, giờ lại có cuốn của nhị sư tỷ.
Trịnh Minh Xin muốn nói gì đó, nhưng Chu Minh Ngọc tự mãn nói: "lời cảm ơn cũng không cần nói nhiều, sư tỷ giờ đang tu vô tình đạo, ngươi biết đấy, ta hiện giờ ít gặp người, ít nói chuyện, để tránh làm loạn đạo tâm, ta đi đây."
Nhưng mà sư tỷ, lời nói của tỷ vừa rồi còn nhiều hơn cả những gì ta nói nữa!
Tiểu Nhím nhìn về phía nhị sư tỷ của Trịnh Minh Xin đã rời đi xa, tò mò hỏi: "Minh Xin, sao các sư tỷ của ngươi đều kỳ lạ vậy?"
Trịnh Minh Xin cất sách đi, an ủi: "Đừng lo, sư tỷ sẽ không nói với sư phụ đâu, chúng ta chỉ cần cẩn thận là không sao."
Tiểu Nhím xoắn tay ngón cái: "Ngươi còn muốn hôn ta sao?"
Trịnh Minh Xin gật đầu: "Ừ."
Tiểu Nhím ngồi lên bàn, hai chân sau đung đưa: "Ta có dễ hôn không?"
Trịnh Minh Xin mặt hơi đỏ: "Khá dễ hôn."
Tiểu Nhím hài lòng với vẻ thành thật của Trịnh Minh Xin, lại đung đưa hai bàn chân nhỏ: "Cái nào ngon hơn, món hải sâm hấp trứng hay là ta?"
Trịnh Minh Xin nhớ lại hương vị của món hải sâm hấp trứng: "Cả hai đều ngon."
Tiểu Nhím nhíu mày: "Cái nào ngon nhất?"
Trịnh Minh Xin nhìn thấy cái gai trên lưng Tiểu Nhím dựng đứng lên, lập tức nói: "Là Tiểu Nhím."
Tiểu Nhím cong mắt cười: "Ngươi cũng là ngon nhất."
Bỗng nàng có chút lo lắng: "Nhưng mà ngươi đã hôn lên người ta bao nhiêu vết môi, ta mới lau mãi mà vẫn chưa hết, liệu ta có bị ngươi hôn rụng lông không?"
Trịnh Minh Xin: "Lần sau ta sẽ giúp ngươi lau."
Tiểu Nhím nhìn vào đôi môi lấp lánh của Trịnh Minh Xin, cảm thấy có chút bấn loạn: "Ta nghe những yêu quái khác nói, có loại dầu gội dành riêng cho yêu quái, gội xong sẽ thơm tho ngay."
Trịnh Minh Xin lập tức nói: "Ta sẽ mua cho ngươi."
Tiểu Nhím yêu cầu: "Ngươi phải cùng ta xem tiểu thuyết, ta mới cho ngươi hôn."
Trịnh Minh Xin có chút khó xử: "Thái Huyền Tông không cho phép xem loại tiểu thuyết quá đỗi thô tục như vậy, nếu bị phát hiện sẽ bị đưa vào Tư Pháp Đường chịu phạt đấy."
Tiểu Nhím nhìn chằm chằm vào nàng, Trịnh Minh Xin nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của nàng, trong lòng có chút dao động, nghĩ ra một kế, thì thầm: "Ngươi có thể lén lút đến tìm ta vào ban đêm, chúng ta sẽ cùng xem, không nói cho ai biết."
Tiểu Nhím hài lòng: "Được!"
Nàng cầm hộp đồ ăn nhỏ chuẩn bị rời đi, Trịnh Minh Xin lại gọi nàng: "Lần sau ngươi đến thì gõ cửa, gõ ba tiếng, ta sẽ mở cửa cho ngươi."
Tiểu Nhím mắt sáng lên, chúng ta thật sự giống như các nhân vật trong tiểu thuyết vậy, nàng, Tiểu Nhím, cũng trở thành một yêu quái tình yêu lén lút rồi.
Tiểu Nhím gật đầu đáp ứng: "Được."
Tiểu Nhím nhảy nhót rời đi, trước đây nàng không muốn hóa hình, cảm thấy làm người không có gì đặc biệt, nhưng giờ đây lại thấy hóa hình có vẻ khá hay, ít nhất có thể làm những việc mình muốn.
Lần này Tiểu Nhím không đến tìm Đại Vương, mà đến gặp sư phụ Bích Ý Chân Nhân: "Sư phụ, con muốn có Hóa Hình Đan."
Bích Ý Chân Nhân vẫn như mọi khi, đắm chìm trong ván cờ, không ngẩng đầu lên: "Không cần vội, ngươi còn nhỏ, muốn biến thành người thì cứ tu luyện thêm vài trăm năm nữa cũng không sao, dù sao không làm người, ngươi vẫn là tiểu Cửu mà sư phụ yêu thích nhất."
Tiểu Nhím nhảy lên bàn cờ, nhỏ móng vuốt đạp lên quân cờ: "Con muốn biến thành người rồi, sư phụ."
Bích Ý Chân Nhân đang cầm quân trắng, tay phải chợt dừng lại, nhìn vào đôi mắt đen láy, ướt át của Tiểu Nhím: "Sao đột nhiên lại muốn làm người? Sư phụ còn chưa nghĩ ra tên cho ngươi nữa."
Tiểu Nhím siết chặt móng vuốt: "Con muốn lén luyện tập một chút, sau đó sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc!"
Bích Ý Chân Nhân đặt quân cờ vào hộp cờ, vỗ nhẹ hai cái, khích lệ: "Tốt lắm, tinh thần rất mạnh mẽ, đúng là học trò của ta, sư phụ sẽ đi lấy Hóa Hình Đan cho ngươi ngay."
Bích Ý Chân Nhân xoay người, lấy lọ Hóa Hình Đan từ trên đỉnh Đa Bảo Các, vừa đưa cho Tiểu Nhím thì lại thu lại: "Gần đây, sư phụ không hài lòng lắm với việc hoàn thành bài vở của ngươi, trước tiên ngươi phải làm cho các sư tỷ ngạc nhiên với bài vở của mình, thì sư phụ mới đưa cho ngươi."
Tiểu Nhím nhìn lọ Hóa Hình Đan bị thu lại, vừa định buồn bã khóc thì nghe sư phụ vẫn sẽ cho nàng, liền vội vàng cam đoan: "Tiểu Nhím nhất định sẽ cố gắng học tốt!"
Dưới sự thúc đẩy của Hóa Hình Đan, một tháng sau, Tiểu Nhím cuối cùng cũng hoàn thành bài vở mà Bích Ý Chân Nhân giao cho, và được điểm A. Như đã hứa, sư phụ đưa Hóa Hình Đan cho nàng.
Tiểu Nhím ôm lấy Hóa Hình Đan còn nóng hổi, lợi dụng đêm khuya yên tĩnh, lén lút chạy đến gặp Trịnh Minh Xin.
Vì Hóa Hình Đan mà sư phụ cho chỉ có thể biến hình trong nửa ngày, nên nàng muốn cho Minh Xin xem thử.
Trịnh Minh Xin đang mặc áo trong, đã tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, còn tưởng hôm nay Tiểu Nhím không đến. Nghe thấy tiếng gõ cửa ba cái, vội vàng chạy ra mở cửa.
Dưới ánh trăng, Tiểu Nhím đang đứng ngoài cửa, móng vuốt vẫn đang gõ cửa, nghe thấy tiếng mở cửa, đôi tai tròn xoe của nàng run lên, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn vào, trông cực kỳ dễ thương.
Trịnh Minh Xin nhớ ra mình đã lén xuống núi mua Hóa Hình Đan, vừa vặn, có thể cho Tiểu Nhím một bất ngờ.
—//—
Editor: t chưa thấy truyện nào tả "chuẩn bị H" lại dễ thương và ngây ngô như v luôn á =]]]]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro