Chương 136: Hái Mặt Trăng
Dì nhỏ cười thảm, nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn, "Là sao? Nói như cô chưa bao giờ mất cô ấy vậy. Sau khi có con gái ruột, cô chẳng phải đã vứt bỏ cô ấy sao?"
Minh Oánh mím chặt môi, sức mạnh như cơn sóng cuồng bạo lại dâng lên trong cô.
Minh Kiều đã thấy đồ đạc trong phòng đang nhẹ nhàng rung động, cô không nhớ rõ trước đây mẹ nuôi mình có tính khí nóng nảy như vậy, thực sự cảm thấy rất choáng váng.
Mà dì nhỏ lúc này dường như đã hoàn toàn buông bỏ mọi thứ, sau khi đâm dao lại bắt đầu xúi giục Minh Kiều, "Cô nghĩ sẽ có ai thật lòng tiếp nhận cô sao? Không có đâu, trong gia đình này mọi người đều sẽ nghiêng về Đường Hiểu Ngư, cô không có chỗ đứng đâu."
Cô dùng giọng điệu cực kỳ khó chịu, như thể đang phán xét, nói, "Kiều Kiều, cô sẽ hối hận thôi, bỏ tôi chọn họ, cô sẽ hối hận đấy."
(Editor: công khai đang hẹn hò vs Hiểu Ngư là bả chết lặng liền =]]] không làm con nuôi thì sang làm con dâu)
Thực lòng mà nói, Minh Kiều hiện giờ thật sự rất khâm phục khả năng đảo lộn trắng đen của dì nhỏ, trong miệng cô ấy, bản thân như là một đóa hoa sen trắng đáng thương, nói như thể không phải là người trước đây suốt ngày tự tìm chết, ở nhà luôn gây chuyện với chị gái, ức hiếp em gái, và âm mưu hãm hại Đường Hiểu Ngư.
Còn chọn cô ấy, đi con đường tăm tối cùng cô ấy sao?
Cô quyết định cắt đứt cuộc chiến này, "Cuộc đời này, sống ngay thẳng, không phải đã đủ rồi sao? Cần gì phải có cái cảm giác 'cần' và 'được cần' quan trọng đến thế? Nếu muốn có thứ gì, phải giống như cô, trở nên biến dạng, xấu xí như một con giòi, như vậy có ý nghĩa gì chứ?"
Dì nhỏ mặt mày tái nhợt, rõ ràng lại chịu thêm một đòn nặng, cô ta nhìn Minh Kiều bằng ánh mắt hoàn toàn xa lạ, như thể lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Cô ta nhận ra Minh Kiều thật sự đã hoàn toàn thoát khỏi cái bóng mà cô ta bao phủ, tự mình trưởng thành và thay đổi, và đây chính là lý do cô ta thất bại.
Cô ta đã thua trước đứa trẻ mà mình từng nghĩ có thể điều khiển, từng rất coi thường.
Minh Kiều thực sự không muốn tiếp tục tranh cãi với cô ta nữa, chủ yếu là vì những phần cần phải nói và hành động đều đã xong, ở lại lâu hơn, cô thật sự lo lắng mẹ nuôi sẽ không kiềm chế được cảm xúc và giết dì nhỏ.
Nếu vậy thì thật không đáng, vì thế cô ôm vai mẹ nuôi, vừa che chắn vừa đỡ lấy người bà, dẫn bà ra ngoài, "Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi."
Dì nhỏ đứng ngây ra nhìn mẹ con họ, lại tiếp tục đi ra ngoài trong tư thế thân mật, nhìn Minh Kiều không hề lưu luyến mà quay đầu bỏ đi, đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn thất bại.
Nhưng ngay lúc bước ra cửa, Minh Kiều đột ngột dừng lại, cảm nhận được hai ánh mắt đằng sau, cô quay lại nhìn dì nhỏ.
Ánh mắt dì nhỏ chứa đựng cảm xúc phức tạp chưa từng có, cô ta có một dự cảm rằng, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô ta gặp Minh Kiều.
Vì vậy, cô ta tự hỏi, vào khoảnh khắc cuối cùng này, Minh Kiều sẽ nói gì với mình.
Minh Kiều nhìn dì nhỏ thật sâu, "Cô còn nhớ đêm mưa hôm đó ở biệt thự không? Tôi nói không có gì còn tốt hơn là không thể cứu vãn được nữa."
"Lúc đó, trong lòng cô chắc hẳn khác với những gì cô nói ra, phải không? Bây giờ cuối cùng đã không thể cứu vãn được nữa, cô có vui lòng không?"
Dì nhỏ nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh như thể có thể nhìn thấu tất cả, trong lòng đột nhiên lạnh toát, có điều gì đó mà trước đây cô ta luôn cảm thấy thiếu hụt, giờ đây cuối cùng cũng liên kết lại.
Đêm mưa ấy ở biệt thự, những lời có tính tiên đoán ấy, khuôn mặt Lưu Bân, và những hình ảnh từ trước đó chợt lóe lên.
"Cô......"
Trong cơn chấn động tâm trí lớn lao, dì nhỏ không thể chịu đựng thêm nữa, trước mắt cô tối sầm lại, ngã quỵ xuống đất.
Cảm giác cuối cùng trước khi mất ý thức là thính giác, Minh Kiều không nói gì thêm, chỉ có những bước chân ngày càng xa dần, rồi cuối cùng mọi thứ chìm vào bóng tối, im lặng.
·
Minh Kiều đẩy mẹ nuôi ra khỏi cửa, cảm nhận được làn da lạnh lẽo và sự run rẩy từ đầu ngón tay, cô trong lòng cũng sinh ra một chút không đành lòng, thở dài một hơi, quay người lại khóa cửa lại, 【Hệ thống, cậu chú ý đến cô ta, cô ta có thể chết, nhưng không phải bây giờ, cũng không phải chết ở đây.】
Hệ thống, 【Hiểu rồi.】
Giọng nó nhẹ đi rất nhiều so với thường lệ, rõ ràng là đang sợ hãi người đứng sau Minh Kiều.
Minh Kiều cũng tự nhủ động viên bản thân, rồi lại quay lại nhìn mẹ nuôi của mình.
"Bà có sao không?"
Minh Oánh sắc mặt không thể nói là tốt, như thể mất máu vậy, tái nhợt. Càng không nói đến đôi mắt và dáng vẻ dịu dàng của bà, như tuyết rơi lả tả, là kiểu bệnh nhân mỹ nhân khiến ai nhìn cũng phải thương cảm.
Minh Kiều dù biết mẹ nuôi mình là một người mạnh mẽ với năng lực đặc biệt, vẫn không thể không lộ ra ba phần quan tâm.
Minh Oánh khẽ gật đầu, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt cô, như thương yêu, như áy náy.
"À, vừa rồi phải cảm ơn cô giúp tôi giải vây cái lời nói dối đó."
Bà đang nói đến lời nói dối về lai lịch của dì nhỏ, ban đầu lời diễn xuất hoàn hảo của Minh Oánh dù thế nào cũng chỉ khiến dì nhỏ tin được bảy phần.
Nhưng nhờ những câu nói của mẹ nuôi, bảy phần đã biến thành mười phần, dì nhỏ giờ đây không còn nghi ngờ gì nữa.
Minh Oánh lại lắc đầu, trong lòng đầy chua xót.
Minh Kiều chưa bao giờ nói chuyện với bà bằng một giọng điệu lịch sự và xa cách như vậy.
"Vậy bà... muốn nói chuyện với tôi không?"
Nói thật, Minh Kiều lúc này rất muốn lập tức rời đi, tránh xa thật xa. Không phải cô có vấn đề gì với mẹ nuôi, cái sự ngượng ngập và khó xử đó cũng không phải điều quan trọng nhất, chủ yếu là ở lại dưới ánh mắt của một người có sức mạnh như bà, cô đã thay Hệ thống cảm thấy lo lắng.
Chỉ là cô cũng hiểu, giữa cô và mẹ nuôi chắc chắn sẽ có một cuộc trò chuyện không thể tránh khỏi.
Minh Oánh lúc này tâm trạng không khá hơn dì nhỏ bị nhốt trong nhà chút nào, trong lòng bà vạn điều cảm xúc, nghìn lời muốn nói lại hóa thành một tiếng thở dài, "Con thay đổi rất nhiều."
Câu này thật sự là điều đã dự đoán từ trước, Minh Kiều bình tĩnh cười, "Con người ai cũng sẽ trưởng thành, sẽ thay đổi."
Minh Oánh nhíu mày, ánh mắt lộ ra ưu tư và bi thương, "Là con thay đổi, hay là tôi chưa bao giờ thật sự hiểu con?"
Minh Kiều thành thật nói, "Con nghĩ chắc là thay đổi nhiều hơn, quan trọng là trước đây bà cũng luôn như thế sao?"
Cô vừa rồi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, sự xuất hiện của mẹ nuôi thật sự quá trùng hợp.
Có phải là mèo đen nhỏ đã bán cô không?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy con bé vẫn là một đứa ngoan, chắc chắn không có nhiều thủ đoạn như vậy.
"Bà biết tôi không phát hiện được nên lén theo dõi tôi, còn nghe trộm. Lúc tôi ở thư phòng, bà cũng từng đến thăm tôi, đúng không?"
Trước đây vài lần, cô đã có một linh cảm kỳ lạ, như thể có ai đó đang ở trong bóng tối, im lặng nhìn cô, theo dõi cô.
Nhưng cô không thể tìm ra dấu vết của người đó, ngay cả Hệ thống cũng không đưa ra cảnh báo nào.
Một hai lần còn có thể nói là cô nghi ngờ, ba bốn lần thì có thể thấy vấn đề rồi.
Cho đến khi gần đây họ bị kẻ săn lùng dẫn vào không gian ma khí, Minh Kiều mới thật sự xác nhận được nghi ngờ trong lòng. Cô không tìm ra, Hệ thống cũng không phát hiện được, nhưng rõ ràng nếu không phải là ảo giác, thì chắc chắn người theo dõi cô là một cao thủ đỉnh cao.
Nhưng cao thủ đỉnh cao đâu phải là thứ có thể gặp đâu cũng có, họ đâu có rảnh mà không có lý do theo dõi cô. Người duy nhất có thể theo dõi cô, hay nói cách khác, người duy nhất quan tâm đến cô, chỉ có một người mà thôi.
"Không phải luôn luôn." Minh Oánh có chút không thoải mái, ánh mắt lảng đi, "Chỉ là vài lần gần đây."
Bà nhỏ giọng biện minh, "Mấy lần trước tôi không phải cố ý, chỉ có lần này tôi mới cố tình."
Bà ngẩng đầu nhìn Minh Kiều, "Tôi muốn biết thật sự trong lòng con nghĩ gì."
Dù đứa trẻ trước mặt này đã thay đổi bao nhiêu, nhưng những suy nghĩ thật sự trong lòng bà vẫn không thể hiện ra bằng những lời nói trực tiếp.
Nhưng khi bà chưa kịp nhận ra, đã có quá nhiều chuyện xảy ra, Minh Oánh cảm thấy nếu bà không cố gắng hiểu Minh Kiều, có lẽ bà sẽ thực sự mất cô.
"Từ sau này tôi sẽ không làm vậy nữa."
Minh Kiều biết mẹ nuôi trước đây không phải cố ý, có lời cam đoan như vậy cô cũng không phải quá mức, nhưng có vài chuyện cô cảm thấy vẫn cần giải thích một chút.
"Những lời tôi nói với kẻ săn lùng và dì nhỏ, bà không cần để tâm đâu."
Minh Kiều lúc này thật sự hối hận, hối hận vô cùng, không nên vì hứng thú mà đùa cợt với kẻ săn lùng, một đống lời nói trung ương bị chính mẹ nuôi nghe thấy rõ ràng.
Cô không phải là người có lòng tự trọng cao, thậm chí có thể nói là không có, nhưng đối diện với bậc trưởng bối vẫn có chút ngượng ngùng.
Và những lời đó khi nghe vào tai, nhìn chung có thể tạo ra hai tác dụng. Một là khiến người khác cảm thấy cô đầy mưu mô, chơi trò đời, có khí phách phản diện.
Một khả năng khác có lẽ là cô đang giả vờ yếu đuối để ăn hiếp người khác, giống như một anh hùng cô đơn chịu nhiều nỗi khổ.
Nhìn phản ứng của những người xung quanh, chắc chắn là khả năng thứ hai.
"Có nhiều chuyện, thật ra đa phần là tôi giả vờ trong lúc giao tranh với họ."
Minh Oánh lại không nghĩ vậy, những lời nói của kẻ săn lùng hôm đó khiến bà cảm thấy rất đau đớn.
Bà là mẹ nuôi của Minh Kiều, nhưng bà hoàn toàn không biết cô đang gặp khó khăn, trong khi Tạ Sở và Minh Lăng, thực ra hai người này mang đến nguy hiểm cho Minh Kiều đều liên quan đến bà.
Bà nhận người không sáng suốt, bà để họ tiếp xúc với Minh Kiều, xây dựng mối quan hệ gần gũi không thể tách rời, nhưng lại không nhận ra lòng dạ xấu xa của họ, để họ lợi dụng Minh Kiều làm tổn thương cô, cuối cùng Minh Kiều lại phải tự giải quyết tất cả, những gì bà cần tin tưởng và bảo vệ cô thì bà lại không làm được.
Ngược lại, bà cảm thấy Minh Kiều còn đang bảo vệ bà. Nếu hôm nay không phải dùng cách này, thì những chuyện này có lẽ sẽ trở thành những bí mật mà bà chẳng bao giờ có thể nghe được.
Minh Oánh cúi đầu, "Câu nói của Minh Lăng vừa rồi, ít nhất có một câu là có lý, tôi không phải là một người mẹ tốt."
Minh Kiều: Mặc dù dì nhỏ không nói gì tốt đẹp, nhưng có lẽ câu này là không đúng.
Cô cười bất đắc dĩ, "Bà muốn nghe tôi nói gì không? Về mối quan hệ của chúng ta."
Minh Oánh từ từ gật đầu, có chút lo lắng, có chút bất an.
Minh Kiều đánh giá một cách thẳng thắn, "Mối quan hệ của chúng ta đã trở nên tồi tệ đến cực điểm kể từ khi Hiểu Ngư quay về, dì nhỏ gây dựng không ít công lao trong việc kích động, nhưng chúng ta không thể đổ hết mọi chuyện lên đầu bà ấy."
Minh Oánh nghe cô gọi Đường Hiểu Ngư như vậy, trong mắt bà lướt qua một tia khác lạ, nhưng giọng bà vẫn mang theo chút hối lỗi và tự trách, "Tôi biết."
"Bà vẫn chưa hiểu, ý tôi là không thể đổ hết tội lỗi lên dì nhỏ, cũng không thể đổ hết lên bà, thậm chí cũng không nên đổ hết lên tôi."
Minh Kiều cảm thấy mình như một triết gia thích lý luận, nhưng đến giờ cô cũng chỉ có thể đóng vai một con sói lớn mà thôi, "Nói thế nào nhỉ, con người không thể mãi đưa ra quyết định đúng đắn, cũng không có cái gọi là quyết định đúng đắn, chỉ là tương đối mà nói, ta phải làm những quyết định mà mình cho là đúng."
"Tôi có thể nói hơi vòng vo một chút, nhưng tổng thể mà đánh giá, quyết định của bà không sai. Nuông chiều con gái như giết con gái, nếu chỉ mãi cưng chiều tôi, thiên vị tôi, không có ranh giới với tôi thì rõ ràng là sai, huống chi như vậy cũng không công bằng với Hiểu Ngư."
Nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể tránh được, dù mọi người đều đưa ra quyết định đúng đắn, nhưng chưa chắc có thể dẫn dắt mọi chuyện đi đúng hướng và dẫn đến kết quả tốt.
Hơn nữa luôn có người muốn đưa mọi chuyện đi sai hướng, cố gắng làm mọi thứ đi vào ngõ cụt.
Minh Oánh nhìn Minh Kiều mỉm cười, trong ánh mắt có chút hài lòng, chút buồn bã, và một cảm giác không thể diễn tả thành lời của sự cô đơn, "Con thật sự đã thay đổi rất nhiều."
Bà tự cảm thấy mình có lẽ cứ lặp đi lặp lại câu này, nhưng nó lại chính là cảm nhận chân thực nhất trong lòng bà, huống chi có những cảm xúc dù có cuộn trào trong lòng, cuối cùng cũng không thể chuyển thành lời nói được.
Bà cảm thấy Minh Kiều không còn giống Minh Kiều nữa, nhưng vẫn là Minh Kiều, chỉ là đã thay đổi thành một linh hồn trưởng thành hơn, có suy nghĩ của riêng mình.
Nếu Minh Kiều biết được những suy nghĩ trong lòng bà, chắc chắn sẽ cảm thấy lời nhận xét của bà rất chính xác.
"Cái tôi muốn nói hôm nay, thực ra chỉ là muốn bà biết. Tôi và dì nhỏ... thậm chí còn có Tạ Sở, đều là sự lựa chọn của chúng tôi. Con người thì u mê, trong bóng tối sinh ra ma quái. Không thể phòng tránh được, nên cũng không thể trách bà, không thể trách bất kỳ ai."
Hơn nữa, nói gì thì nói, cứ để người tốt tự xem xét lại bản thân mình, thế giới này thật sự không còn thú vị nữa.
"Bà là một đứa con tốt bụng, rất chu đáo." Minh Oánh không thể hoàn toàn đồng ý với tất cả suy nghĩ của Minh Kiều, ít nhất với tư cách là mẹ của cô, bảo vệ con cái là trách nhiệm mà bà phải làm.
Nhưng rõ ràng bà đã làm chưa đủ tốt.
Tuy nhiên, bà cũng cảm thấy an ủi một chút.
Minh Kiều nhìn phản ứng của bà liền biết trong lòng bà chắc chắn có điều gì đó chưa thể giải quyết được.
Nhưng lời không thể nói hết trong một ngày, băng không thể tan trong một ngày.
Vậy nên cũng không sao, thời gian còn dài.
Minh Oánh nhìn Minh Kiều chăm chú, một lúc sau như chợt nhớ ra điều gì, lại nói: "Có một món đồ tôi luôn muốn trả lại cho con, nhưng mãi không tìm được cơ hội."
Nói chính xác thì không phải là không tìm được cơ hội, mà là bà cảm thấy áy náy trong lòng, không thể quyết tâm để gặp cô.
Minh Kiều nhìn thấy bà đưa cho mình một đoá hoa lụa màu cam và xanh biếc, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, "Hóa ra là bà nhặt được, tôi cứ tưởng không thể tìm lại được nữa."
Cô nhận lấy đoá hoa, rồi ngẩng đầu lên nở một nụ cười rực rỡ, "Có những thứ cuối cùng vẫn có thể tìm lại được, bà thấy sao?"
Minh Oánh bỗng cảm thấy có một động lực từ câu nói này, "Giờ tôi còn có thể ôm con không?"
Minh Kiều trong lòng có chút không thoải mái, lại cũng có một chút mong đợi khó tả, dù sao thì từ "mẹ" luôn mang ý nghĩa đặc biệt.
Cô chưa bao giờ có được, trước đây cũng chưa bao giờ cảm thấy lưu luyến. Giờ người đó đang đứng trước mặt, một sợi dây liên kết vô hình đặc biệt như chợt nảy sinh.
"Cũng không phải là không được."
Bàn tay thon dài vòng qua ôm chặt lấy cô, khi cơ thể của bà áp sát, dường như cả trái tim cô cũng ấm lên theo.
Đây thực sự là một cảm giác đầy sức mạnh và ấm áp, là một loại say mê theo nghĩa khác, khiến lòng người sinh ra sự lưu luyến.
Minh Kiều từ từ vòng tay quanh eo mẹ, rồi có chút buồn cười, chẳng phải chỉ là một cái ôm thôi sao? Sao mình lại cảm giác như sắp viết một bài cảm nhận về nó vậy.
"Minh Kiều." Mẹ nhẹ nhàng thì thầm bên tai, đến cả cái tên mà cô đã quen nghe cũng như được trao cho một nhịp điệu đặc biệt.
"Mẹ trước đây làm chưa đủ tốt, nhưng dù sao đi nữa mẹ sẽ không thật sự bỏ con đâu, con cũng đừng bỏ mẹ, được không?"
(Editor: huhu cảm động vì câu nói trên quá)
"Dĩ nhiên rồi." Minh Kiều thở dài nhẹ, ánh mắt rơi vào khoảng không ngoài cửa sổ hành lang, nhìn về phía xa xăm.
Theo một nghĩa nào đó, tôi vốn dĩ cũng đến vì các người mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro