Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89: Đoàn tụ

Vì là đi đón người nên Thương Tiểu Ngũ không lái chiếc siêu xe thường ngày mà ngoan ngoãn chọn một chiếc Honda Accord*.

*Honda Accord

Trợ lý của cô ấy, Cao Cẩm, lái một chiếc xe khác đi cùng.

Thương Thời Thiên ra khỏi nhà cùng Ứng Gia, mà Thương Tiểu Ngũ thì chắc chắn không thể để Ứng Gia ngồi chung xe, nên Ứng Gia cũng tự lái xe theo.

Ba chiếc xe chạy trên con đường dẫn tới sân bay, xe của Cao Cẩm dẫn đầu, xe của Ứng Gia đi sau.

Hai xe một trước một sau hộ tống xe của Thương Tiểu Ngũ ở giữa một cách âm thầm, tránh tái diễn chuyện năm xưa Thương Thời Thiên bị bắt cóc.

Thương Thời Thiên ngồi ở ghế phụ, ánh đèn vàng cam ven đường lướt qua mặt cô theo nhịp đều đặn.

Cô vẫn còn đang hồi tưởng lại chuyện bị lộ thân phận trước mặt Vệ Dĩ Hàm.

Thương Tiểu Ngũ tưởng cô đang đấu cờ trong đầu, mấy lần định mở miệng nhưng lại sợ làm phiền.

Cho đến khi Thương Thời Thiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Thương Tiểu Ngũ mới biết là cô chỉ đơn thuần đang thất thần.

Thương Tiểu Ngũ hỏi: "Chị không mang cờ vây theo à?"

Thương Thời Thiên hỏi ngược lại: "Đi đón người sao phải mang cờ vây?"

Thương Tiểu Ngũ thầm nghĩ: Lát nữa gặp mẹ với mẹ hai, chị sẽ không có cơ hội quay lại Thiên Hào Cảnh Uyển đâu.

Lúc gọi điện cho Thương Thời Thiên cũng chính là định nói chuyện đó.

Còn chuyện tại sao không để chị ấy thu dọn hành lý là vì quần áo có thể mua bất cứ lúc nào, không cần mang về Thương gia.

Thương Thời Thiên cười nhẹ.

Cô biết Thương Tiểu Ngũ đang ngầm ám chỉ điều gì.

Mà chính vì biết tối nay có thể không quay về được nên cô mới chẳng mang theo gì.

Nếu không để lại chút gì đó, thì lấy cớ gì để quay lại?

*

Từ Thiên Hào Cảnh Uyển đến sân bay chỉ mất nửa tiếng.

Thương Tiểu Ngũ lái xe thẳng vào bãi đỗ VIP.

Chưa đợi lâu, một chiếc xe Hồng Kỳ* lái đến.

*Xe Hồng Kỳ

Đồng thời, Thương Tiểu Ngũ cũng nhận được cuộc gọi từ Thương Thời Hành.

Hai chị em xuống xe chưa bao lâu, xe Hồng Kỳ đã đỗ trước mặt họ.

Trong xe Hồng Kỳ.

Cửa xe còn chưa mở, Thương Vận Ngọc bất ngờ bị Chúc Phục kéo lại.

Bà vừa định hỏi vì sao bạn đời lại hành động lạ như vậy thì khoảnh khắc tiếp theo, qua cửa kính tối màu, bà nhìn thấy hai bóng người đứng ngoài xe.

Người đứng hơi phía trước là Thương Tiểu Ngũ, còn người đứng sau nửa bước——

Khoảnh khắc ánh mắt bà rơi lên gương mặt đó, Thương Vận Ngọc cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Tai bà không còn nghe được gì, tầm nhìn thu hẹp dần, mọi thứ xung quanh như tan biến hết, chỉ còn lại bóng hình mà suốt tám năm nay bà luôn mong ngóng.

Là người làm khoa học, bà rất muốn giữ lý trí.

Nhưng cảm xúc bất ngờ dâng trào như lũ dữ, nuốt chửng lý trí của bà trong nháy mắt.

Cảm ứng giữa mẹ và con sẽ không sai.

Đây chính là Thương Thời Thiên, con gái bà.

Tài xế không cảm nhận được bầu không khí trong xe, xuống xe vòng qua mở cửa sau.

Thân hình ông ta che khuất tầm nhìn của Thương Vận Ngọc và Chúc Phục.

Âm thanh, hình ảnh như sóng trào ùa về.

Họ trở lại hiện thực——

Không có Thương Thời Thiên, không có đứa trẻ ấy, tất cả chỉ là mộng...

"Mẹ, mẹ hai."

Thương Thời Hành đi sang bên kia mở cửa xe.

Cô nhìn thấy mẹ ruột Thương Vận Ngọc, người luôn điềm đạm nghiêm nghị, giờ đây thần sắc mất mát như vừa phải chịu đả kích lớn.

Còn mẹ hai Chúc Phục thì đang run lên từng hồi, ngực phập phồng kịch liệt.

Thương Tiểu Ngũ thấy người trong xe mãi không xuống, không nhịn được chạy tới gọi: "Mẹ, mẹ hai!"

Hai tiếng gọi đã kéo hai người phụ nữ đang mất hồn kia trở lại.

Chúc Phục là người xuống xe trước, nhưng suýt nữa đứng không vững va vào cửa.

May mà phản ứng nhanh, bà chống tay vào cửa giữ thăng bằng.

Sau khi xuống xe, bóng dáng Thương Thời Thiên lại một lần nữa hiện rõ trước mắt bà.

Chúc Phục lập tức quên mất Thương Vận Ngọc, lảo đảo đi về phía Thương Thời Thiên.

Thương Thời Thiên bước nhanh tới đón. Giây tiếp theo, cánh tay cô bị Chúc Phục nắm chặt.

Như dồn hết sức lực, Chúc Phục nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.

Gương mặt trẻ trung y như trong di ảnh tám năm trước.

Cũng là lần cuối cùng họ thấy Thương Thời Thiên tung tăng sống động.

Chúc Phục không phân biệt nổi, mình vừa mới tỉnh khỏi ác mộng tám năm, hay đang đắm trong một giấc mộng đẹp ngắn ngủi?

Ánh đèn trắng rọi rõ từng sợi tóc bạc bên tai bà.

Mũi Thương Thời Thiên cay cay, gọi một tiếng: "Mẹ hai."

Chúc Phục không nói gì, nghẹn ngào ôm cô vào lòng.

"Tiểu... Tiểu Thiên à..."

Thương Vận Ngọc cũng xuống xe từ bên kia.

Chân bà không mềm nhũn, nhưng lại đứng sững, không dám tiến lên, sợ giấc mơ tan biến; cũng không dám lùi, sợ không bao giờ còn mơ thấy cô nữa.

Thương Thời Hành nói: "Mẹ, đó chính là Tiểu Thiên."

Môi Thương Vận Ngọc mấp máy, chợt lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Bà cười chính mình vì đã quá giữ thể diện.

Nay nghĩ lại, chẳng phải quá nực cười sao!?

...

Xe Hồng Kỳ đã rời đi.

Bãi đỗ xe VIP trong đêm khuya vắng vẻ.

Nhưng năm người mẹ con trong khoảnh khắc ấy đã tràn đầy hơi ấm và yêu thương.

Cuối cùng, Thương Vận Ngọc cũng bước tới.

Thương Thời Thiên mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn người mẹ mà mình đã không gặp suốt mấy tháng nay.

Thương Vận Ngọc rất bận.

Trong ký ức của cô, một năm gặp mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mà trong năm lần ấy, bốn lần là nghỉ lễ cùng Chúc Phục đi thăm bà, còn một lần là mẹ về nhà nghỉ phép.

Đến cả lễ kỷ niệm ngày cưới của Thương Thời Thiên với Vệ Dĩ Hàm, bà cũng không tham dự.

Tất nhiên, "não cờ vây" như Thương Thời Thiên rất hiểu chuyện nên cũng không trách gì.

Cô cất tiếng gọi: "Mẹ."

Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, Thương Vận Ngọc xoay người, nước mắt rơi thành hàng.

Chúc Phục quay đầu lại, thấy hành động của người bạn đời, với sự ăn ý nhiều năm, bà hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.

Bà cũng chợt nhớ đến những trận cãi vã sau khi mất Thương Thời Thiên.

Tự trách, cũng từng oán trách Thương Vận Ngọc.

Đến hôm nay, vết rạn ấy vẫn còn.

Nhưng nó không liền, cũng không rộng thêm, nên hai người cứ làm như không có gì.

Chúc Phục nắm tay Thương Thời Thiên, nói: "Về nhà trước đã, về nhà rồi nói tiếp."

Bà cùng Thương Thời Thiên lên xe của Thương Tiểu Ngũ.

Thương Thời Hành thấy mẹ hai định bỏ mẹ lại, đành nói: "Mẹ, trợ lý của Tiểu Ngũ cũng có xe, chúng ta đi xe đó nhé."

Thương Vận Ngọc lặng lẽ lau nước mắt, quay đầu nhìn xe của Thương Tiểu Ngũ khởi động, khẽ thở dài.

Chỉ đến khi chiếc Accord kia rời đi, bà mới nói với Thương Thời Hành: "Tìm thời gian làm xét nghiệm nhận dạng thân thể đi."

Xét nghiệm quan hệ huyết thống chỉ chứng minh được quan hệ ruột thịt giữa hai người, nhưng không thể chứng minh người đó chính là Thương Thời Thiên.

Còn xét nghiệm nhận dạng thân thể thì dùng kỹ thuật PCR-STR hoặc giải trình tự DNA ty thể để xác định hai mẫu có cùng nguồn hay không.①

Thương Thời Hành nói: "Nhưng mẫu sinh học của Tiểu Thiên đã không còn rồi."

Em ấy đã được hỏa táng, không thể lấy lại dữ liệu DNA.

Thương Vận Ngọc ẩn ý nói: "Các con không phải là trẻ sinh ra theo cách tự nhiên."

Thương Thời Hành lập tức hiểu.

Các cô đều được sinh ra bằng kỹ thuật sinh sản đơn tính, bệnh viện chắc chắn có lưu lại thông tin bộ gen.

*

Trong xe Honda Accord.

Thương Thời Thiên có chút ngại ngùng nói: "Mẹ hai, mẹ cứ nhìn hoài như vậy, con sắp bị nhìn thủng người luôn rồi đấy."

Thương Tiểu Ngũ bật cười "phụt" một tiếng.

Chúc Phục thu ánh mắt lại, nắm lấy bàn tay mềm mại vẫn còn mang hơi ấm của Thương Thời Thiên.

Là nhiệt độ thật sự!

Chứ không phải lạnh lẽo, cứng ngắc như khi nhìn thấy cô ở nhà xác năm xưa.

Như vẫn chưa yên tâm, Chúc Phục đổi sang dùng cả hai tay ủ lấy một tay cô, áp lên khuôn mặt đã bắt đầu xuất hiện vài nếp nhăn mờ.

Thương Thời Thiên để mặc mẹ hai làm gì thì làm, rồi đưa tay kia lên lau nước mắt cho bà.

"Tiểu Thiên, con không phải là giấc mơ... đúng không?" Chúc Phục mở mắt, nhìn thẳng vào cô.

"Vâng, con thật sự đã trở về rồi."

"Con làm sao mà—" Chúc Phục nói đến đây lại ngập ngừng. Dù sao bà cũng cảm thấy "chết rồi sống lại" nghe thật phi khoa học.

Thương Thời Thiên cuối cùng vẫn chọn giấu kín chuyện hệ thống và bí mật được hồi sinh.

Cô nói: "Con không biết nữa. Khi con tỉnh lại đã thấy mình ở trong nghĩa trang. Ban đầu còn tưởng mình là ma, nhưng con có máu thịt, người khác cũng nhìn thấy và chạm được vào con, con cũng không sợ ánh nắng..."

"Con sao có thể là ma được chứ!" Chúc Phục vội vàng bác bỏ.

Thương Tiểu Ngũ chen vào: "Đúng rồi, Thương Kỳ Quán à, đừng nói mấy chuyện ma quỷ giữa đêm khuya nữa."

Thương Thời Thiên hỏi lại: "Nếu chị thật sự là ma thì em không cần chị nữa à?"

Thương Tiểu Ngũ oan ức: "Em nói thế bao giờ!"

Chúc Phục không để ý đến cuộc đối thoại của hai người, tiếp tục hỏi: "Vậy con có thấy chỗ nào không khỏe không?"

"Không có đâu ạ, con về đã hai tháng rồi, chưa từng bị ốm đau gì cả."

Chúc Phục còn muốn nói nhiều, nhưng cứ nhìn Thương Thời Thiên là lại chẳng thốt nên lời.

Thương Tiểu Ngũ nói: "Mẹ hai, con nghĩ ông bà chắc không chịu nổi cú sốc lớn này đâu, nên khi về nhà mình phải giấu chuyện này đã."

Thương Thời Hành đã bàn với Chúc Phục và Thương Vận Ngọc, chuẩn bị để Thương Thời Thiên quay lại Thương gia với thân phận "Thương Thời Dữ".

Tuy hai bà mẹ có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến việc con gái quay về bên mình, họ cũng không còn quá câu nệ chuyện danh phận là mới hay cũ nữa.

Cả gia đình cuối cùng đã đoàn tụ.

Thương Thời Thiên cũng không ngây thơ kiểu "não luyến ái" mà đòi quay lại Thiên Hào Cảnh Uyển.

Nhưng cô vẫn không khỏi phân tâm nghĩ: Không có ai chăm sóc Vệ Dĩ Hàm đang say rượu, liệu có nôn mửa tùm lum không?

Chợt, Chúc Phục hỏi: "Đúng rồi, con nói là đã về hai tháng, vậy sao không về nhà?"

Thương Thời Thiên: ...

Thương Tiểu Ngũ nhanh nhảu mách lẻo: "Chị ấy đi theo Vệ Dĩ Hàm rồi!"

Chúc Phục nhíu mày, hình như không ngờ sẽ nghe thấy cái tên đó ở đây.

Bà nhìn sang Thương Thời Thiên — người đang chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội.

Một lát sau, Thương Thời Thiên nói: "Con có quay lại, nhưng muốn vào thì phải mua vé, con không có tiền nên không vào được..."

Nước mắt Chúc Phục lại trào ra.

Bà nhớ lại, rõ ràng hai bên có cơ hội đoàn tụ sớm hơn. Nhưng nghĩ đến cảnh con gái bị chặn ngoài cửa, lòng bà đau thắt.

Khi đốt vàng mã, sao lại không nghĩ đốt thêm vài tấm vé vào cửa nhỉ!

Thương Tiểu Ngũ cũng sững người.

— Thương Kỳ Quán chưa từng nói chuyện này với cô.

Cô chợt nghĩ: Nếu không có Vệ Dĩ Hàm, liệu Thương Thời Thiên có phải lang thang đầu đường xó chợ không?

Nghĩ vậy, bỗng dưng cảm thấy hình như... cần cảm ơn Vệ Dĩ Hàm?

Thương Thời Thiên lại nói tiếp: "Hơn nữa, đã tám năm trôi qua, ai mà tin con là Thương Thời Thiên chứ? Con không thể giải thích tại sao mình quay lại, lỡ như bị bọn người xấu phát hiện, bắt con đi làm thí nghiệm thì sao?"

Tất nhiên, chuyện khi đó cô chỉ có một tháng tuổi thọ thì không cần nói ra.

Chúc Phục kiên định nói: "Chúng ta tin con. Hơn nữa, chúng ta sẽ bảo vệ con, sẽ không để ai làm hại con nữa..."

Thương Thời Thiên mỉm cười, nghiêm túc gật đầu: "Vâng!"

Chúc Phục lại hỏi: "Vậy tại sao con lại đi theo Vệ Dĩ Hàm?"

"Vì là cô ấy tìm thấy con trước mà."

Nói xong, Thương Thời Thiên cảm thấy như đang trách móc người nhà không chịu tìm cô. Cô vội bổ sung: "Hơn nữa cô ấy là vợ con, đi theo cô ấy thì chẳng phải là về nhà sao?"

Lời vừa dứt, cả Chúc Phục và Thương Tiểu Ngũ đều im lặng.

Họ nghĩ Thương Thời Thiên không biết chuyện đã xảy ra sau khi cô "chết".

Làm sao nói cho cô biết, trong tám năm qua, giữa họ và Vệ Dĩ Hàm đã không còn qua lại gì nữa?

Thương Tiểu Ngũ nghĩ sâu hơn: Chả trách Vệ Dĩ Hàm xem chị ấy như thế thân mà chị ấy chẳng hề quan tâm — vì chị ấy vẫn luôn nghĩ mình là vợ hợp pháp của Vệ Dĩ Hàm.

Tuy có chút nhói lòng, nhưng Thương Tiểu Ngũ vẫn nói: "Nhưng hôn nhân của hai người sớm đã tự động mất hiệu lực rồi."

"Không sao cả, bọn chị đã tái hợp rồi."

Thương Tiểu Ngũ: ...

Chúc Phục: !!!???

Vài giây sau, cả hai đều bắt đầu hoảng loạn.

Giờ phải làm sao đây?

Để họ tiếp tục bên nhau, hay chia cách?

Nhưng với Thương Thời Thiên, hai tháng trước cô và Vệ Dĩ Hàm vẫn là vợ vợ hợp pháp, bây giờ bắt họ chia tay chẳng phải sẽ làm cô tổn thương nghiêm trọng sao?

—————————————

Thương Đại: Tiểu Tứ, em chắc không phải đang cố ý nhấn mạnh em với Vệ Dĩ Hàm là vợ vợ hợp pháp đấy chứ?

Thương Tứ: (#^.^#)

Người Thương gia: 0_o

———————

Tại sao không để cô ấy gặp lại gia đình trước mà lại là Vệ tổng?

Vì Vệ tổng nhất định phải giành tiên cơ.

Cô ấy buộc phải gặp Thương Thời Thiên trước, nếu không đợi cô ấy trở lại Thương gia rồi, mọi chuyện sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa.
——————

Chú thích:

Tư liệu tham khảo từ Baidu Baike – mục từ "Nhận dạng thân thể (个体识别)".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro