Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63: Bị tấn công

Thương Thời Thiên không vội quyết định sẽ xem ngoại truyện nào.

Một là, những ngoại truyện hiện tại đều không liên quan đến Thương gia, cũng không có khủng hoảng nào cấp bách cần cô giải quyết.

Hai là, cô chỉ được xem 10 ngoại truyện, thông tin mở khóa có hạn, đương nhiên phải để dành cơ hội cho những lúc thật sự cần thiết.

...

Sau khi chính thức được nghỉ hè, Đại học Đông Thành càng trở nên vắng vẻ.

Lịch hướng dẫn của Thương Thời Thiên kết thúc vào thứ Sáu, tức ngày 7 tháng 7.

Tuy tuyển thủ tham gia giải vô địch cờ vây sinh viên đại học đến ngày 9 mới xuất phát, nhưng Ông Kỳ Chính quyết định cho họ nghỉ trước hai ngày để thư giãn.

Vì thế, Thương Thời Thiên cũng được nghỉ sớm hai ngày.

Ngay tại chỗ, Ông Kỳ Chính đã thanh toán phí hướng dẫn cho cô, còn tiền thưởng thì phải chờ kết quả thi đấu mới có thể phát tiếp.

Ông Kỳ Chính còn nói: "Nhà đó em cứ ở tạm đi, đợi khi nào em giải quyết xong vấn đề tài chính và danh phận rồi hãy tính tiếp."

Thương Thời Thiên hơi ngại ngùng nói: "Thật ra em đã tìm được chỗ ở mới, nên chuẩn bị lát nữa sẽ quay về dọn hành lý. Những ngày qua được cô Ông chăm sóc, em vô cùng cảm kích."

Ông Kỳ Chính tâm trạng phức tạp, suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng quyết định hỏi chuyện bát quái một lần: "Em nói thật với tôi đi, em thật ra có sư thừa đúng không? Tôi quan sát em rất lâu rồi, cũng nghiên cứu kỹ đường cờ của em, nước cờ của em hẳn là xuất phát từ 'Vu Đạo'."

"Vu Đạo" chính là đạo trường cờ vây của kỳ thánh Vu Nhất Phi, nơi đó dạy theo phong cách rất đặc trưng của Vu Nhất Phi.

Vì vậy, từ phong cách chơi cờ của kỳ thủ chuyên nghiệp có thể suy đoán họ từng xuất thân từ đạo trường nào.

Tất nhiên cũng có một số kỳ thủ cao thủ không đi theo lối chính thống.

Nhưng đa số kỳ thủ chuyên nghiệp đều từng ở một trong ba đại đạo trường, vì vậy lối đánh ít nhiều sẽ lộ rõ dấu vết quen thuộc.

—— Cái gọi là "ba đại đạo trường", gồm có: Vu Nhất Phi, kỳ thánh – lập ra Vu Đạo. Mạnh Xuân, quán quân cờ vây thế giới đầu tiên của Hạ Quốc. Lý Hồng, người không xuất thân chuyên nghiệp nhưng được gọi là "Giáo phụ cờ vây".

Thực ra, trước đây có "bốn đại đạo trường", đứng đầu là Long Tuyền, người khai mở kỷ nguyên cờ vây hiện đại. Nhưng do Long Tuyền nhập quốc tịch Nhật Bản, nên mặc dù trong nước vẫn còn đạo trường của ông nhưng đã bị loại khỏi danh sách bốn đại đạo trường.

Thương Thời Thiên không ngờ Ông Kỳ Chính có thể nhận ra, bèn cười thừa nhận: "Vâng, em từng học ở Vu Đạo rất lâu."

Ông Kỳ Chính muốn nói lại thôi.

Nếu được đạo trường nhận vào, chứng tỏ cô ấy có hộ tịch rõ ràng.

Hơn nữa, học phí ở Vu Đạo là 100 tệ/giờ, nếu không được huấn luyện chuyên sâu thời gian dài, rất khó đạt đến trình độ như cô ấy bây giờ.

Ngay cả những cao thủ xuất thân "tay ngang", họ không vào đạo trường nhưng vẫn thuê thầy chuyên nghiệp để học.

Vì vậy, phán đoán ban đầu rằng gia đình cô trọng nam khinh nữ nên không cho cô đăng ký hộ khẩu là sai lầm.

"Thôi được rồi, gặp nhau là có duyên. Sau này nếu gặp khó khăn gì, cứ đến tìm tôi."

"Em cảm ơn cô."

Vì Thương Thời Thiên sau này có thể sẽ không còn đến Đại học Đông Thành chơi cờ nữa nên các sinh viên đã tổ chức một buổi liên hoan chia tay.

Lần trước cô cho họ leo cây, lần này muốn chúc họ thi đấu thắng lợi nên đã nhận lời tham gia.

Mọi người ăn tối ở một quán vỉa hè trên phố Văn Minh, sau đó vài sinh viên còn gọi thêm hai thùng bia, mượn xí ngầu của quán để chơi.

Thương Thời Thiên không tham gia, nói: "Giờ đã tám giờ rồi, tôi còn phải về dọn dẹp nên xin phép đi trước."

—— Dù cô không ở lại nhà của Ông Kỳ Chính nhiều, nhưng dọn dẹp, trả lại hiện trạng ban đầu là phép lịch sự tối thiểu.

Các sinh viên muốn giữ cô ở lại nhưng không được, đành để cô rời đi.

Trước khi đi, Thương Thời Thiên tiện tay thanh toán hóa đơn rồi mới quay về căn nhà nhỏ của Ông Kỳ Chính.

Trong kỳ nghỉ hè, không chỉ trường học vắng vẻ mà khu phố xung quanh trường cũng tiêu điều.

Các cửa hàng, khách sạn đều ế ẩm, xe đạp công cộng chất đầy vỉa hè khu dân cư, ít ai đi lại.

Chỉ có điều không đổi là hai bên đường trước khu tập thể cũ vẫn xếp đầy xe hơi đỗ sai quy định.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, có mấy gã đàn ông say khướt đang đi xuyên qua đường, tiến về phía Thương Thời Thiên.

Tuy bị xe riêng chắn tầm nhìn, khó quan sát động tĩnh, nhưng sau một lần bị tấn công và bắt cóc, Thương Thời Thiên đã cảnh giác hơn rất nhiều.

Cô lập tức bước vào một cửa hàng tiện lợi, giả vờ đi mua đồ.

Tuy nhiên, vài gã say xỉn đó cũng đồng loạt bước vào cửa hàng tiện lợi.

Một tên mở tủ lạnh lấy nước, một tên giả vờ mua thuốc lá để đánh lạc hướng nhân viên thu ngân, còn một tên lao thẳng về phía Thương Thời Thiên.

Thương Thời Thiên quay đầu bỏ chạy.

Tên say đó không ngờ cô lại cảnh giác đến vậy, cũng không thèm để ý có camera theo dõi, lao thẳng tay ra túm lấy cô.

"Phiền anh báo cảnh sát giúp tôi!" – Thương Thời Thiên lớn tiếng gọi nhân viên thu ngân.

Nhưng tên đang "mua thuốc" kia hung hăng đe dọa: "Đây là việc nhà của đại ca tao, tốt nhất đừng chõ mồm vào!"

Nhân viên thu ngân run lên một cái, không dám xen vào.

Đúng lúc đó, cửa mở, một người bước vào, tiện tay cầm chai bia rỗng ở rổ bên cửa, đập thẳng vào đầu tên đang mua thuốc, khiến hắn ngây người, rồi bị đạp văng sang một bên.

Không còn cản trở, người kia lập tức che chắn cho Thương Thời Thiên rồi lao vào đánh nhau với hai tên còn lại.

Thương Thời Thiên nhìn thấy là Chử Phi, cuối cùng trái tim đang bất an cũng ổn định lại.

Vì đã quen với hình tượng Chử Phi làm việc ở Bảo Các Lâu, cô suýt nữa quên mất Chử Phi là vệ sĩ mà Vệ Dĩ Hàm sắp xếp cho cô.

Tên bị Chử Phi đập đầu tuy trúng đòn nhưng chưa bất tỉnh hẳn, thấy Chử Phi đang bị hai tên khác quấn lấy, muốn nhân cơ hội tấn công Thương Thời Thiên.

Hắn cầm chai bia định đánh cô, chưa kịp ra tay thì bị ai đó đá mạnh vào kheo chân, trượt ngã nhào về phía kệ hàng.

Tiêu Lạc Manh nhặt bao thuốc rơi dưới đất, trả lại cho nhân viên thu ngân, rồi rút điện thoại gọi cho Tôn Vĩ.

Tôn Vĩ cáu kỉnh chửi: "Dạo này sao cô toàn gặp chuyện thế!? Tôi đã bảo đừng dính vào chuyện giữa Vệ Dĩ Hàm và Thương gia rồi, cô không nghe, giờ gặp chuyện rồi đấy!"

Tiêu Lạc Manh nói: "Lần này người gặp chuyện không phải là em."

Nói xong thì cúp máy.

Phía Chử Phi cũng đã giải quyết xong.

Thương Thời Thiên điều chỉnh lại hơi thở, ngạc nhiên hỏi: "Chị Tiểu Manh, sao chị lại ở đây?"

Tiêu Lạc Manh đáp: "Chuyện lần trước, chị đã định tìm em nói rõ rồi, nhưng gần đây bận thay ca với việc riêng, mãi tối nay mới rảnh. Chị đoán giờ em chắc tan làm rồi, biết chỗ ở của em nên ghé qua. Ai ngờ vừa tới đã thấy có động tĩnh, lại là em."

"Cảm ơn chị Chử, cảm ơn chị Manh." – Thương Thời Thiên cảm ơn.

Tiêu Lạc Manh nhìn ba tên say xỉn rõ ràng đang giả vờ nằm trên đất, hỏi: "Em đắc tội ai thế?"

Chử Phi cau mày: "Cách nói chuyện này khó nghe đấy."

Tiêu Lạc Manh chợt hiểu ra, đổi lời: "Ý chị là, sao bọn chúng lại nhằm vào em?"

"Đó là chuyện cảnh sát cần điều tra."

Tiêu Lạc Manh nghiêm túc nhìn khuôn mặt của Thương Thời Thiên, lẩm bẩm: "Chắc lại là vì bị người khác liên lụy rồi."

Cuộc sống của Thương Thời Thiên gần như chỉ xoay quanh cờ vây.

Cô quanh năm suốt tháng chơi cờ trong trường, chưa từng đắc tội với ai.

Nếu có người muốn ra tay với cô thì chỉ có thể là do dính líu đến người bên cạnh.

Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng bọn chúng thấy cô trẻ trung, xinh đẹp, lại sống một mình nên sinh ý đồ xấu.

Nhưng hành động có mục tiêu rõ ràng như vậy, tuyệt đối không phải hành vi bốc đồng.

...

Chỉ ba phút sau, cảnh sát gần đó đã đến nơi.

Tất cả những người liên quan, bao gồm Thương Thời Thiên và nhân viên thu ngân, đều được mời về đồn lấy lời khai.

Thương Thời Thiên vốn dĩ ngay từ ngày đầu sống lại đã chuẩn bị tinh thần vào đồn, ai ngờ sau đó được Vệ Dĩ Hàm "nhặt" về, tưởng không dính líu gì đến cảnh sát nữa, ai ngờ vòng vèo thế nào vẫn phải vào đây.

Người lấy lời khai là một nữ cảnh sát, trước tiên rót cho cô một ly nước, rồi mới ngồi xuống hỏi: "Có mang theo chứng minh thư không? Còn nhớ chuyện xảy ra thế nào không?"

Thương Thời Thiên nhìn khẩu hiệu treo trên tường: "Công minh, kỷ luật nghiêm minh", rồi thành thật trả lời: "Tôi không có chứng minh thư."

Nữ cảnh sát tưởng cô nói không mang theo, không mấy để ý, vì giờ có thiết bị kiểm tra bằng ảnh, chỉ cần chụp mặt là tra được danh tính.

"Vậy trước tiên kể lại sự việc đã xảy ra đi."

Thương Thời Thiên liền thuật lại mọi chuyện trong buổi tối.

Khi nữ cảnh sát ghi chép xong và chuẩn bị đi kiểm tra thông tin thân phận thì Vệ Dĩ Hàm xuất hiện.

Cô vội vã chạy vào đồn, đi thẳng vào phòng trực ban.

Thấy Thương Thời Thiên đang ôm ly nước nóng nhỏ uống từng ngụm, mặt cô mới dần có lại chút huyết sắc.

Thương Thời Thiên thấy cô đến, môi hơi tái mấp máy, cuối cùng nở một nụ cười: "A Hàm, chị cũng đến rồi à!"

Vệ Dĩ Hàm: ...

Em tưởng mình đang uống trà chiều à!?

Nghe tin cô bị tấn công, Vệ Dĩ Hàm không chờ tài xế, tự lái xe lao tới.

Cảm giác như người khác còn lo cho cô hơn cả bản thân cô lo cho chính mình.

Vệ Dĩ Hàm tức đến không biết nói gì, nhưng vẫn ôm cô vào lòng với gương mặt lạnh tanh.

Thương Thời Thiên vội tránh ly nước kẻo đổ trúng người.

Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền qua lớp áo, cùng nhịp tim mạnh mẽ đầy sức sống.

"Sợ không?" – giọng Vệ Dĩ Hàm run nhẹ.

Thương Thời Thiên sững người, rồi khẽ gật đầu: "... Có chút."

Vệ Dĩ Hàm mím môi, chào cảnh sát rồi đưa cô về Thiên Hào Cảnh Uyển.

...

Nửa đêm.

Trên đường đến trung tâm văn hóa Thiên Dịch, xe chở Thương Thời Thiên rời khỏi địa phận Đông Thành, rẽ vào một con đường huyện vắng vẻ thì bị rào chắn tự chế đặt ngang đường đâm thủng lốp.

Xe mất lái, đâm vào cột điện bên đường, dì Lan – tài xế – bị túi khí bật ra làm ngất xỉu.

Thương Thời Thiên dù choáng váng nhưng vẫn có thể cử động, cô xuống xe, mở cửa ghế lái, di chuyển dì Lan ra ngoài.

Lúc này, cô nghe thấy có người gọi mình từ phía sau: "Thương Thời Thiên?"

Tưởng là người quen, cô vừa vui mừng quay đầu lại thì bị một cú điện giật vào cổ.

...

Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở một nơi như nhà kho cũ kỹ, bỏ hoang.

Cơ thể đau đớn, đặc biệt là vùng cổ như bị đốt cháy, đầu óc cũng vô cùng hỗn loạn.

Dưới ánh đèn lờ mờ, cô thấy một gã đàn ông râu ria đang ăn cơm hộp.

Dưới chân hắn là đống hộp đồ ăn vứt bừa bãi, chuột đang bu lại gặm nhấm.

"Anh—" Thương Thời Thiên định lên tiếng, nhưng phát hiện miệng bị bịt, cổ họng ngứa rát khiến cô ho sặc sụa.

Nghe thấy động tĩnh, gã đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, vài giây sau bỏ hộp cơm xuống, cầm dao gọt hoa quả lao đến.

Hắn ngồi xổm trước mặt cô, gương mặt lộ vẻ cuồng loạn khát máu: "Thương Thời Thiên, mày đáng chết!"

Thương Thời Thiên không nhận ra hắn, cũng không nhớ đã đắc tội với ai.

"Tại sao mày lại tổn thương Vệ Dĩ Hàm?"

Thương Thời Thiên: ?

Cô đã tổn thương Vệ Dĩ Hàm lúc nào!? Chẳng lẽ là vì tối nay cô bỏ về sớm trong buổi kỷ niệm ngày cưới?

Còn chưa hiểu ra sao thì tên đó đã lẩm bẩm tiếp:

"Tương lai của Vệ Dĩ Hàm, để tao – Trần Bảo Minh – bảo vệ là đủ rồi!"

Con dao sắc bén lập tức cứa vào động mạch cổ cô.

————————————

Thương Tiểu Ngũ: Nghe hung thủ nói câu đó, chị chết đi sống lại rồi mà chưa từng nghi ngờ Vệ Dĩ Hàm ra tay với chị à?

Thương Tứ: o( =·w·= )m

—————

Cốt truyện Đại học Đông Thành tạm kết thúc, sắp bước vào giai đoạn xã hội tàn nhẫn (không phải), nhận lại thân phận trong Thương gia.

Chú thích: Tác giả chưa từng vào đồn cảnh sát nên phần quy trình là tự sáng tác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro