Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Lừa đảo

Thương Thời Thiên cảm thấy, điều thu hoạch lớn nhất trong lần sống lại này có lẽ là cô có được cơ hội để hiểu và làm quen lại với Vệ Dĩ Hàm.

Trước đây, cô là Thương Thời Thiên nên khi hỏi Vệ Dĩ Hàm nghĩ gì về cuộc hôn nhân của họ, câu trả lời tất nhiên là "tự nguyện".

Nhưng bây giờ, đứng ở góc độ người ngoài cuộc để nhìn lại mọi chuyện, cô chợt nhận ra—

Cái gọi là "tự nguyện" này chẳng phải cũng giống như khi lãnh đạo bảo nhân viên "tự nguyện làm thêm không lương" hay sao?

Tất nhiên, nếu cô vẫn còn là "người trong cuộc" như trước kia, có lẽ cô cũng sẽ không nghĩ đến việc hỏi Vệ Dĩ Hàm câu hỏi đó.

Vệ Dĩ Hàm im lặng một lúc, nắm lấy tay Thương Thời Thiên và viết: "Tại sao?"

Thương Thời Thiên hiểu ý cô: "Tại sao lại hỏi như vậy à?"

Cô không chút do dự trả lời: "Vì tôi quan tâm đến chị, muốn hiểu chị nhiều hơn."

Vệ Dĩ Hàm: ...

Trong vài nhịp thở im lặng, Thương Thời Thiên cảm thấy lòng bàn tay của Vệ Dĩ Hàm—bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô—hình như ấm lên một chút.

Cô nghi ngờ Vệ Dĩ Hàm có phải lại bắt đầu sốt rồi không, liền bật đèn đầu giường lên, thấy trên má Vệ Dĩ Hàm đúng là đã ửng hồng.

Cô đưa tay đo nhiệt độ, phát hiện lòng bàn tay mình còn nóng hơn trán của Vệ Dĩ Hàm.

"Không sốt mà..." Thương Thời Thiên lẩm bẩm.

Vệ Dĩ Hàm: ...

Thương Thời Thiên muốn xác định kỹ hơn, liền nâng mặt Vệ Dĩ Hàm lên, cúi người áp trán mình vào trán cô ấy.

Cảm nhận một hồi, cô xác định rõ—nhiệt độ cơ thể cô vẫn cao hơn.

Cô biết mình không sốt, vậy tức là Vệ Dĩ Hàm cũng không bị tái sốt.

Sau khi yên tâm, trạng thái cảnh giác trong cô dần được gỡ bỏ, tâm trí cũng bắt đầu lơ đãng hơn.

Lúc này cô mới nhận ra tư thế hiện tại của hai người... quá mức mập mờ.

Trán chạm trán, chóp mũi kề nhau.

Vệ Dĩ Hàm như ngưng thở trong vài giây, sau đó hơi thở nhẹ nhàng phả ra, như lông ngỗng, lướt nhẹ trên môi Thương Thời Thiên.

Hơi thở đan xen, cọ xát, tạo thành những tia lửa, ngọn lửa khao khát thiêu đốt làn da và huyết mạch.

Cơ thể Thương Thời Thiên như một bánh răng gỉ sét, phải vận hết công lực não bộ mới khiến nó dịch chuyển.

Cô chầm chậm rút đầu lại, rời khỏi vùng mây mưa mê hoặc ấy.

"Tôi nhiệt độ cơ thể cao, đo không chính xác. Tôi đi lấy nhiệt kế."

Thương Thời Thiên cuống cuồng định xuống giường nhưng bị Vệ Dĩ Hàm kéo lại.

Cánh tay trông có vẻ chẳng có sức lực ấy, chỉ khẽ kéo một cái đã khiến cô ngã ngược lại giường.

Vệ Dĩ Hàm khẽ cười, viết vào tay cô: "Không."

"Không? Không cái gì?"—Tâm trí Thương Thời Thiên như một con ngựa hoang đứt cương, chạy đi khắp nơi, chẳng còn nhớ nổi mình hỏi gì ban đầu.

"Không ghét."

Thương Thời Thiên cong mắt cười, nở nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Cô được đà hỏi tiếp: "Nhưng nghe nói người chị thật sự thích là mối tình đầu. Nếu không phải vì bị ép cưới liên hôn với Thương gia, chị cũng sẽ không chia tay với cô ấy, đúng không?"

Vệ Dĩ Hàm liếc cô một cái, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lẽo.

Thương Thời Thiên chợt nhận ra mình đã hơi đắc ý quá đà.

Dù mấy hôm trước, ngay trước mặt Thương Tiểu Ngũ, Vệ Dĩ Hàm đã nói dứt khoát rằng đã hoàn toàn cắt đứt với mối tình đầu và không còn tình cũ.

Nhưng "cắt đứt" và "bị ép phải cưới một người không có tình cảm" là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Với thân phận của một con rối chơi trò đóng thế, cô mà hỏi những chuyện như vậy thật sự là quá phận.

Quả nhiên, Vệ Dĩ Hàm không trả lời cô.

Thương Thời Thiên nói: "Thôi được rồi, tôi không hỏi nữa."

Vệ Dĩ Hàm vừa tức vừa buồn cười, hừ nhẹ một tiếng, chỉ vào cổ họng mình—Ý là: Em bảo tôi trả lời trong tình trạng thế này á?

Câu hỏi đó đâu thể trả lời gọn trong một hai câu!

Thương Thời Thiên hiểu được ngôn ngữ cơ thể của cô: "Ồ... Không nói nữa, giữ gìn giọng là quan trọng nhất."

Nhưng Vệ Dĩ Hàm lại đứng dậy, lấy máy tính bảng ra viết: "Người ta đồn đại về tôi nhiều như vậy, sao em không hỏi bọn họ?"

Những chuyện quá khứ của cô, tùy tiện tìm ai cũng có thể nói vài câu.

Thương Thời Thiên có thể đọc trong nguyên tác, cũng có thể hỏi Thương Thời Đãi, Bồ Phỉ Phỉ, Doãn Liên...

Ngay cả người không tiếp xúc mấy như Trần Nhất Huân cũng có thể tra cứu thông tin của cô trên mạng.

Thương Thời Thiên đáp: "Nếu tôi muốn tìm hiểu khách quan về một sự việc, tôi sẽ hỏi nhiều phía, thu thập thông tin. Nhưng về một con người... tôi không cần biết chị trong lời kể của người khác."

"Nếu tôi có điều giấu em thì sao?"

"Thì tôi đâu có điều tra vụ án gì đâu. Chị giấu tức là có những điều không muốn bị ai biết. Ai mà chẳng có bí mật chứ?"

Giống như cô, mang trong mình bí mật tái sinh sau cái chết và cả hệ thống này.

Cô còn chẳng muốn nói cho người thân của mình, thì có gì sai?

Vệ Dĩ Hàm không viết nữa, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

Thương Thời Thiên kéo máy tính bảng ra, đặt lại lên tủ đầu giường: "Chị không phải định ngủ trưa sao? Ngủ đi."

Mặc dù cô không có triệu chứng rõ rệt, nhưng mấy ngày nay rõ ràng không khỏe như trước.

Sau khi trút được áp lực trong lòng, vừa đặt đầu lên gối, cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với câu trả lời khiến cô an lòng.

Vệ Dĩ Hàm tuy có buồn ngủ nhưng vẫn không ngủ được.

Nghe tiếng hít thở chậm rãi đều đều của Thương Thời Thiên, cô trở mình, đưa lưng tựa vào lòng cô ấy, rồi kéo tay Thương Thời Thiên vòng qua eo mình.

Thương Thời Thiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô không hề đặt báo thức—đó là tiếng chuông cuộc gọi đến.

Tiếng chuông mới vang lên lần thứ hai, cô đã nhanh chóng bấm im lặng, tránh đánh thức Vệ Dĩ Hàm đang khó khăn lắm mới ngủ được.

Mặc dù không bị đánh thức, nhưng Vệ Dĩ Hàm trong cơn bệnh ngủ không hề yên, mày luôn nhíu lại, thỉnh thoảng lại đổi tư thế để giảm đau họng.

Thương Thời Thiên đi ra ban công phòng khách nhỏ để nghe điện thoại: "Thương Tiểu Ngũ?"

Thương Thời Đãi kêu ầm lên: "Sao cô không đến trường? Không phải cô nói rồi sao? Nói mà không giữ lời, chạy trốn hả?"

Thương Thời Thiên đỡ trán: "Chị xin nghỉ bệnh rồi."

"Vì sao phải xin nghỉ bệnh?"

Thương Thời Thiên: ...

Câu hỏi này không khác gì hỏi thợ lắp máy lạnh làm nghề gì vậy!

Thương Thời Đãi cũng kịp phản ứng lại: "A, tôi hỏi nhầm. Ý tôi là cô bị sao thế? Bệnh gì?"

Ở giai đoạn này, cô ấy vẫn chưa tin Vệ Dĩ Hàm, cũng không tin Thương Thời Dữ đang "cùng phe" với Vệ Dĩ Hàm, luôn cảm thấy đây chỉ là cái cớ do Thương Thời Dữ viện ra.

"Cúm."

"Vệ Dĩ Hàm làm ăn kiểu gì thế? Để cô bệnh luôn à? Chăm sóc người ta cũng không biết, vô dụng thật!"

Thương Thời Thiên: ...

Thương Tiểu Ngũ đối xử với Vệ Dĩ Hàm hơi khắt khe quá rồi đó.

Cô nói: "Cô ấy cũng bị cúm. Là do chị lây sang."

Thương Thời Đãi: "...Hả?"

Cô cảm thấy Vệ Dĩ Hàm hơi tội, nhưng lại càng cảm thấy... hả hê.

Dù sao cũng phải giữ hình tượng cho Thương gia, cô không biểu hiện ra ngoài mà nói: "Tôi đưa bác sĩ đến khám cho cô."

"Ở đây có bác sĩ rồi, em đừng đến kẻo bị lây."

Thương Thời Đãi cố tình không nghe lời.

Nửa tiếng sau, Bồ Phỉ Phỉ đến thông báo lại lời của bên quản lý khu biệt thự: "Thương Ngũ tiểu thư muốn vào thăm bệnh, hiện đang chờ ở cổng rồi."

Vệ Dĩ Hàm tinh thần không tốt, ánh mắt trông càng thêm âm trầm.

Cô nhìn Thương Thời Thiên như muốn hỏi: "Là em gọi cô ta đến?"

Thương Thời Thiên cũng đau đầu: "Tôi đã nói với em ấy không cần đến, ai ngờ em ấy vẫn cứ qua."

Vệ Dĩ Hàm đồng ý cho Thương Thời Đãi vào.

Cô viết lên máy tính bảng: "Cô ấy đến cũng tốt, để cô ấy nếm thử mùi cúm."

Thương Thời Thiên: ...

Trẻ con thế này sao?

Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt...

Chẳng bao lâu sau, Thương Thời Đãi được Bồ Phỉ Phỉ đón vào nhà.

Cô ấy đeo kính chống giọt bắn, khẩu trang, khoác cả bộ đồ bảo hộ—chuyến thăm bệnh này không hề nhẹ nhàng như lời cô nói.

Thấy Thương Thời Thiên vẫn đứng vững khỏe mạnh, Thương Thời Đãi nhìn cô một lượt: "Cô nhìn chẳng giống người bệnh gì cả!"

"Chị là bệnh nhân không triệu chứng."

"Cô không phải là không muốn gặp tôi nên bịa lý do tránh mặt đấy chứ? Vệ Dĩ Hàm đâu?"

Thương Thời Thiên im lặng một chút rồi nói: "Cô ấy đang nghỉ ngơi trên lầu."

"Hừ, chắc chắn là kiểu: 'Cô ta không xứng để tôi tự xuống gặp'."

Dù hơi bất đắc dĩ, Thương Thời Thiên vẫn phải thừa nhận—hai người họ đúng là hiểu nhau quá rõ.

Cô hỏi: "Vậy em đến thăm chị, hay là đến thăm cô ấy?"

"Đương nhiên là cô! Ai thèm thăm cô ta!"

"Vậy thì cô ấy không xuống cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em mà."

Thương Thời Đãi cạn lời.

Cô tháo kính chống giọt bắn, cởi bỏ đồ bảo hộ, rồi bảo Bồ Phỉ Phỉ ra xe lấy giỏ trái cây vào.

Thương Thời Thiên nhìn thấy trong giỏ có tấm thiệp, mở ra xem thì phát hiện tên người ký là một người cô không quen, lời chúc viết trên đó lại gửi đến bà nội của cô—Thương Dữ Phượng.

Cô vội hỏi: "Bà nội—bà Thương bị sao vậy?"

Thương Thời Đãi giật lại tấm thiệp, tiện tay ném vào thùng rác.

"Bà nội tôi? Không sao cả."

Cô ngập ngừng rồi nói: "Cô hỏi giỏ trái cây đúng không? Được rồi, tôi thừa nhận là có người đến thăm bà, mang theo quà, tôi tiện tay mang luôn ra đây."

Thương Thời Thiên: ...

Thương Tiểu Ngũ vẫn luôn hành động tùy hứng như vậy.

Cô chọn mấy quả cam đưa cho Bồ Phỉ Phỉ: "Chị Bồ, làm phiền chị chưng vài quả cam cho Vệ Dĩ Hàm đi. Em thấy trên mạng nói có thể giảm đau họng."

Bồ Phỉ Phỉ nghĩ, với khẩu vị của Vệ tổng thì chắc khó mà ăn nổi.

Nhưng vẫn quyết định cho nhà bếp thử, biết đâu Vệ tổng biết là ý của Tiểu Thương thì lại chịu ăn?

Thương Thời Đãi lẩm bẩm: "Trái cây của tôi, không cho Vệ Dĩ Hàm ăn!"

Thương Thời Thiên nói: "Em đến thăm bệnh, tấm lòng đã gửi gắm cho chị, vậy là của chị rồi. Chị muốn cho ai ăn thì đó là quyền của chị."

Thương Thời Đãi lườm cô.

Cảm thấy người này khác với Thương Kỳ Quán—mồm mép hơn nhiều.

Thương Thời Thiên mời cô ngồi xuống, rồi hỏi: "Em có đang yêu ai không?"

Thương Thời Đãi như mèo bị dẫm đuôi: "Liên quan gì đến cô? Tôi nói cho cô biết, dù cô không phải Thương Kỳ Quán, nhưng cô giống chị ấy y như đúc. Tôi không thể có cảm giác gì với cô đâu, nên cô đừng mơ!"

Thương Thời Thiên: ?

Cô phản ứng kịp, bật cười, búng trán Tiểu Ngũ một cái.

"Sao em tự luyến thế?"

Thương Thời Đãi nhăn mặt: "Cô đừng cứ làm ra vẻ như cô là chị gái tôi. Trông cô còn nhỏ tuổi hơn tôi ấy!"

Thương Thời Thiên lơ luôn nửa câu trước, chỉ cười nói: "Nhưng trong tiềm thức của chị, em luôn nhỏ tuổi hơn chị."

"Cô từng quen tôi sao? Còn 'tiềm thức' nữa!"

Thương Thời Đãi nói xong lại nghĩ, chẳng phải đang khen cô trẻ trung sao? Thế là vui vẻ chấp nhận chuyện bị coi là em gái.

Thương Thời Thiên nói: "Nếu em thấy chán nói chuyện với chị thì có thể đi về, vừa hay chị cũng phải lên lớp rồi."

Giọng điệu cô vẫn bình thản như trước, nhưng không hiểu sao Thương Thời Đãi lại cảm thấy có chút áp lực, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh của Thương Kỳ Quán.

...

Trong phòng cờ.

Thương Thời Thiên bước đến bên cạnh Thương Thời Đãi đang cắm cúi chơi game trên điện thoại: "Không phải em nói vào đây để tìm chỗ yên tĩnh ôn bài sao? Giờ trông chẳng giống đang học tí nào."

Thương Thời Đãi cất điện thoại đi, nói: "Tôi đang học mà! Tôi học từ vựng tiếng Anh đó, nghe này!"

Cô thao tác vài cái trên giao diện, một loạt hình thú Q-version giống nhau được xếp thành hàng, sau khi tiêu diệt thì phát ra tiếng: "amazing".

Sau đó là các từ như "excellent", "unbelievable"...

Thương Thời Thiên giơ tay che màn hình điện thoại của cô lại, mỉm cười nói: "Phương pháp học từ vựng này hay ghê. Chị giúp em ôn nhé."

"Hả?"

Thương Thời Đãi hơi tò mò, cho đến khi bị kéo đến trước bàn cờ ngồi xuống chơi cờ với Thương Thời Thiên.

Mỗi lần Thương Thời Thiên ăn được một quân, lại hỏi cô: "Ăn quân trắng một cái, phải nói từ gì?"

Thương Thời Đãi bị dằn vặt đến mặt vô cảm: "good."

"Lần này vây hai quân trắng rồi."

"great!"

"Ăn đôi..."

Thương Thời Đãi mất kiên nhẫn, đẩy bàn cờ ra: "Không chơi nữa!"

Quân cờ trên bàn rơi tán loạn khắp nơi.

Cô biết cờ vây đối với Thương Thời Thiên có ý nghĩa thế nào, lập tức chột dạ liếc nhìn chị gái đối diện.

Nhưng Thương Thời Thiên không giận, cũng không tỏ vẻ không vui.

Cô chỉ bình tĩnh cúi xuống nhặt từng quân cờ lên, cẩn thận cho lại vào hộp, rồi bình thản nói: "Nếu em không chấp nhận được cách chị làm, em có thể chọn thành thật hơn một chút. Chơi là chơi, học là học, không cần kiếm cớ vụng về thế đâu."

Nước mắt Thương Thời Đãi lập tức rơi xuống, rồi cô tức tưởi chạy ra ngoài, nói sẽ không bao giờ chơi với chị nữa.

...

Những ký ức ấy khiến Thương Thời Đãi bỗng rùng mình, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.

Chắc là vì cô không cảm nhận được chút ác ý nào từ Thương Thời Dữ.

Cô ậm ừ nói: "Tôi đang độc thân!"

"Vài năm nay yêu đương mấy người rồi?"

Thương Thời Đãi: "... Cô hỏi rõ thế làm gì?"

"À, chị chỉ muốn biết, em có phải kiểu 'não yêu đương' không—vì thất tình mà suy sụp, nghĩ không thông rồi làm chuyện dại dột ấy."

"Tôi đâu có ngu tới mức đó!"

Thương Thời Thiên nghĩ: Hiện giờ em nói chắc nịch thế thôi, nhưng những gì xảy ra trong tiểu thuyết gốc thì đâu phải bịa.

Dù kịch bản không thể tái hiện toàn bộ cảm xúc thật của nhân vật, nhưng cũng chẳng vô cớ bịa chuyện không có thật.

Ví dụ như hệ thống chấm điểm tình cảm không nói lên được lòng Vệ Dĩ Hàm, nhưng những việc cô ấy đưa đón cô, chăm sóc cô, đều là thật.

Cho nên dù Thương Tiểu Ngũ không đến mức vì thất tình mà suy sụp hoàn toàn, nhưng khả năng từng trải qua một mối tình thất bại rồi trượt dốc là hoàn toàn có thật.

"Hy vọng là vậy." Thương Thời Thiên nói.

Thương Thời Đãi lầm bầm: "Cái gì chứ..."

Thương Thời Thiên hỏi tiếp: "Chị còn muốn biết, khi sáng tác mà gặp bế tắc thì em làm gì?"

"Thì tìm cách vượt qua bế tắc chứ sao!"

"Vượt qua kiểu gì? Đi du lịch đổi không khí, hay rủ cả đám bạn tổ chức party thâu đêm để xõa?"

"Liên quan gì đến cô, cô đúng là lo chuyện bao đồng quá đó!"

Thương Thời Đãi đứng dậy: "Không nói chuyện với cô nữa."

Thương Thời Thiên cũng không giữ lại, chỉ tiễn cô ra cửa rồi dặn: "Lái xe nhớ tuân thủ luật giao thông."

Thương Thời Đãi buột miệng: "Thương Kỳ Quán chị phiền thật đó!"

Nói xong, cô sững lại.

Thương Thời Thiên thì không nói gì, chỉ xoa đầu cô một cái.

Khi Thương Thời Đãi lái xe rời đi, cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy Thương Thời Thiên đứng ở cửa tiễn mình, nước mắt liền trào ra không kìm được.

Thương Thời Thiên quay lại nhà, vừa vặn thấy Vệ Dĩ Hàm đang đứng ở cầu thang, yên lặng quan sát toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.

"Chị xuống đây làm gì?" Thương Thời Thiên bước đến.

Vệ Dĩ Hàm liếc cô một cái đầy ẩn ý, rồi cúi đầu viết lên máy tính bảng: "Con bé đó thay đổi thái độ với em cũng nhanh nhỉ."

Thương Thời Thiên suy nghĩ giây lát rồi nói: "Có lẽ... cũng coi tôi là 'thế thân' của Thương Thời Thiên rồi."

Vệ Dĩ Hàm đương nhiên nghe ra từ "cũng" kia, nhưng cô không có ý định giải thích gì mà chỉ hỏi: "Em cam lòng làm thế thân sao?"

"Cam lòng hay không đâu phải do tôi quyết định."

Vệ Dĩ Hàm hừ một tiếng rồi viết gì đó lên máy tính bảng.

Thương Thời Thiên định ghé qua xem thì cô lập tức tắt màn hình, cô chỉ kịp lướt thấy hình như có chữ "kẻ lừa đảo".

Lát sau, Vệ Dĩ Hàm lại bật máy lên, lần này là một câu: "Tôi thấy em cũng coi con bé đó như em gái mình rồi."

"Vậy tức là bọn tôi cùng chung một hướng?"

Vệ Dĩ Hàm: ...

Thương Thời Thiên không dây dưa vấn đề đó nữa.

Hai ngày nay cô đã hình thành thói quen đưa tay đo trán Vệ Dĩ Hàm.

Vừa mới giơ tay ra, Vệ Dĩ Hàm đã nghiêng người tránh, né cái chạm ấy.

"Em vừa xoa đầu người khác xong, tay đầy dầu, không cho chạm vào tôi."

Thương Thời Thiên nhìn lòng bàn tay mình: "Tóc em ấy đâu có dầu... Thôi được rồi, tôi đi rửa tay."

—————————

Vệ tổng: Không được dùng tay đã sờ người khác để đụng vào tôi. Dù là em gái cũng không được!

Thương Tứ: E=('ο'*))) haizz~

—————

*Chú thích: Không cần nghi ngờ, trò chơi mà Thương Tiểu Ngũ chơi đúng là game Anipop*.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro