
Chương 43: Dung túng
Khi tia sáng cuối cùng biến mất nơi chân trời, luồng khí nóng bốc lên từ mặt đất cũng theo ánh chiều tà mà tan biến.
Bầu không khí trong căn nhà yên tĩnh và vắng vẻ dần trở nên mát mẻ.
Thế nhưng, Thương Thời Thiên lại cảm thấy trong lòng như có một cái lò sưởi đang âm ỉ cháy.
Trong cơn mê man, cô còn tưởng mình lại sắp trải qua một lần "luyện nhiệt" với đầy đủ cảm giác.
Cô mở mắt ra và nhận ra nguồn nhiệt ấy đến từ Vệ Dĩ Hàm.
Cô đưa tay chạm trán Vệ Dĩ Hàm — không ngoài dự đoán, lại sốt rồi.
Chẳng lẽ người thể hàn khi sốt sẽ sốt nặng hơn bình thường?
Thương Thời Thiên định ngồi dậy đi lấy nhiệt kế, nhưng vừa mới nhổm người lên, Vệ Dĩ Hàm đã tỉnh dậy.
Ánh mắt cô ấy mơ màng nhưng vẫn mang chút cảnh giác: "Em đi đâu?"
Thương Thời Thiên nhìn chiếc áo mình bị cô ấy nắm lấy, nói: "Tôi đi lấy nhiệt kế cho chị."
"Đầu giường có máy đo nhiệt độ điện tử."
"Dùng nhiệt kế thủy ngân đo sẽ chính xác hơn."
Ngón tay Vệ Dĩ Hàm khẽ động, rồi buông áo cô ra.
Thương Thời Thiên tìm trong hộp thuốc mà bác sĩ Tần để lại, sau khi sát trùng nhiệt kế, cô mang lại cho Vệ Dĩ Hàm dùng.
Buổi chiều Vệ Dĩ Hàm hầu như không ăn gì, Thương Thời Thiên đoán giờ chắc cô ấy đang đói, bèn hỏi: "Chị có muốn ăn gì không?"
Vệ Dĩ Hàm gắng gượng nói: "Không cần..."
Cô cảm thấy việc để Thương Thời Thiên ở bên mình là một sai lầm, vì khi mình bắt đầu sốt cao, đối phương nhất định không thể ngủ ngon được.
Vì vậy cô nói: "Em về nghỉ đi."
Thương Thời Thiên không nói gì, nhét nhiệt kế vào nách cô ấy.
Năm phút sau, cô rót một ly nước ấm đưa cho Vệ Dĩ Hàm, tiện tay rút nhiệt kế ra xem.
"Đã trên 39,5 độ rồi."
Thương Thời Thiên lập tức gọi Bồ Phỉ Phỉ.
Rất nhanh sau đó, bác sĩ Tần cũng đến.
Trong lúc mọi người đang truyền dịch cho Vệ Dĩ Hàm, Thương Thời Thiên tranh thủ ăn chút gì đó, rửa mặt, rồi gọi điện xin nghỉ với Ông Kỳ Chính.
Tuy cô không có triệu chứng, nhưng dù sao cũng đã bị cúm, nếu truyền bệnh cho các sinh viên, ảnh hưởng đến giải vô địch cờ vây sinh viên đại học thì không ổn.
Ông Kỳ Chính cho cô nghỉ 5 ngày.
Thương Thời Thiên nói: "Dù em không đến trường vẫn có thể dạy từ xa qua video."
Giờ có app học online, còn có kỳ phổ theo thời gian thực, dạy từ xa hiệu quả cũng chẳng kém gì trực tiếp.
Sau khi bàn bạc xong với Ông Kỳ Chính, cô thông báo chuyện này trong nhóm nhỏ của các học sinh tham gia giải.
Việc cô bị cúm cũng xem như lời cảnh tỉnh cho họ: giải đấu sắp tới, tốt nhất hạn chế đến nơi đông người, nếu bị cúm thì công sức cả năm coi như đổ sông đổ biển.
Xử lý xong, cô quay lại phòng Vệ Dĩ Hàm.
Vệ Dĩ Hàm dường như đang tranh luận gì đó với bác sĩ, vừa lúc Thương Thời Thiên bước vào thì nghe thấy bác sĩ Tần nói: "...Sốt cao không thể tắm gội, lau người bằng nước ấm là được rồi, ở nhà của mình mà, đâu cần chú trọng hình tượng quá như thế."
Vệ Dĩ Hàm không hài lòng: "Đây là vấn đề vệ sinh cá nhân, không liên quan gì đến hình tượng."
"Tuỳ cô vậy."
Khuyên cũng vô ích, chỉ phí công.
Thương Thời Thiên vừa vào đã tham gia vào đội ngũ khuyên can: "Vệ Dĩ Hàm, tôi thấy chị nên nghe lời bác sĩ."
Vệ Dĩ Hàm cảm nhận được mùi ẩm ướt còn đọng trên người cô, cười lạnh: "Người vừa tắm xong thì miễn lên tiếng."
Thương Thời Thiên: ...
Sao lại thấy có vẻ như Vệ Dĩ Hàm đang giận dỗi cô vậy?
Cô nghĩ ra một cách thỏa hiệp: "Hay là chị ráng chịu một chút, đợi đến mai hạ sốt rồi tắm? Lỡ chị vừa tắm xong đã toát mồ hôi vì sốt cao nữa thì chẳng phải uổng công sao?"
Vệ Dĩ Hàm im lặng, hồi lâu sau mới gật đầu.
Bác sĩ Tần nhìn hai người một cái đầy ẩn ý, nhưng không nói gì.
...
Sau một đêm vất vả, cuối cùng thân nhiệt của Vệ Dĩ Hàm cũng hạ xuống.
Nửa đêm và sáng hôm sau, Thương Thời Thiên đo nhiệt độ hai lần, đều duy trì ở mức 37,3°C.
Tuy vẫn hơi sốt nhưng đã chuyển biến tốt.
Tuy nhiên đây mới là ngày thứ hai bị cúm, các triệu chứng khác đang trên đường tới.
—— Hôm qua còn chỉ ho và đau họng, hôm nay đã không nói ra tiếng.
Thấy Vệ Dĩ Hàm há miệng nhưng hoàn toàn không phát ra âm thanh.
Thương Thời Thiên: ...
Cô đưa máy tính bảng cho Vệ Dĩ Hàm: "Chị đánh chữ hoặc viết lên đây nhé."
Vệ Dĩ Hàm gõ: "Tôi không sao, em cứ đến trường đi."
Thương Thời Thiên nói: "Tôi đến trường chẳng phải hại sinh viên sao? Tôi xin nghỉ rồi, mấy ngày tới sẽ học và dạy online."
Vệ Dĩ Hàm dừng lại hai giây, sau đó gật đầu.
...
Sau khi bị Thương Thời Thiên và hệ thống cà khịa xong, Vệ Dĩ Hàm cũng không cố gắng mang bệnh đến công ty nữa mà chọn làm việc tại nhà.
Ăn sáng xong, Tạ Mi và Doãn Liên mang theo một đống tài liệu đến tìm cô.
Khi hai người nhìn thấy Thương Thời Thiên mặc đồ ngủ, tay cầm ly nước hoa quả đi ngang qua, ánh mắt cả hai gần như muốn rớt ra khỏi hốc mắt.
Chỉ là, Tạ Mi thì kinh ngạc vì gương mặt của Thương Thời Thiên đúng là giống hệt người vợ quá cố của Vệ tổng.
Còn Doãn Liên thì kinh ngạc — Tại sao "thực tập sinh" Thương Thời Dữ lại ở nhà Vệ tổng?
Mặc đồ ngủ nữa chứ!
Chuyện này chẳng khác gì công khai nói cho người ta biết —
Cô và Vệ tổng đang sống chung!
Chẳng lẽ tin đồn về "chim hoàng yến" dạo trước là thật, mà "chim hoàng yến" chính là Thương Thời Dữ?!
Trong đầu Doãn Liên không đúng lúc lại lóe lên một suy nghĩ: "Ôi không rồi, xem ra mối tình đầu của Vệ tổng – Cố vấn Doãn – chẳng còn cơ hội nữa rồi."
Hai người đều đeo khẩu trang, Thương Thời Thiên không nhận ra sự khác thường trong sắc mặt họ, chủ động chào hỏi: "Trợ lý Tạ, chị Doãn, buổi sáng tốt lành ạ."
"Chào... chào buổi sáng..."
"Hai người tới làm việc à? Đợi một chút nhé, Vệ Dĩ Hàm đang tắm."
Thương Thời Thiên không ngờ hôm nay lại có người ngoài đến nên không đeo khẩu trang.
Lo mình sẽ lây cúm cho hai người Tạ Doãn, cô nhanh chóng giải thích qua loa rồi mang ly nước trái cây xuống tầng hầm.
Cô hoàn toàn không biết chỉ một câu nói đó đã khiến hai người họ chấn động đến mức nào.
Sáng sớm còn đang bệnh mà đi tắm? Sao nghe có vẻ giống như là—
Còn chưa kịp tưởng tượng tiếp, Tạ Mi đã nhận được tin nhắn từ Vệ Dĩ Hàm: "Tầng ba, phòng làm việc."
...
Thương Thời Thiên tưởng rằng hôm nay cả Tạ Mi và Doãn Liên đều sẽ ở lại làm việc tại đây, nhưng không ngờ Tạ Mi rời đi rất nhanh.
Cô không ra bằng cửa chính tầng một, mà biết rõ Thương Thời Thiên đang ở phòng giải trí tầng hầm nên cố ý đi đường dẫn từ tầng hầm ra gara.
Như nguyện, cô có được cơ hội quan sát kỹ gương mặt của Thương Thời Thiên.
Người sống sờ sờ thế kia, ánh mắt sắc bén như vậy, Thương Thời Thiên – vốn chưa bước vào trạng thái chơi cờ – đương nhiên nhận ra ngay.
Cô thấy phản ứng của Tạ Mi liền đoán ra: Tạ Mi chắc cũng từng gặp mình rồi.
Chỉ là cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về Tạ Mi.
"Trợ lý Tạ định đi rồi à?" Thương Thời Thiên lên tiếng.
Tạ Mi hoàn hồn lại, cứng ngắc gật đầu:
"Phải. Vệ tổng không đến công ty được, nên có rất nhiều việc tôi phải thay mặt xử lý, ở đây có thư ký Doãn là đủ rồi."
"À... ra vậy..."
Tạ Mi vốn đã đẩy cửa lối đi ra rồi, nhưng lại không nhịn được mà quay đầu hỏi: "Sao em gọi mấy người kia là 'chị', còn tôi thì không?"
Lúc trước tiếp xúc với Thương Thời Thiên quá ít nên cô không để ý.
Hôm nay đến, nghe Thương Thời Thiên hết gọi "chị Bồ" lại gọi "chị Doãn", thân thiết vô cùng.
Đến cô thì lại là "trợ lý Tạ" lạnh nhạt khách sáo.
Cô thấy mình là một người trưởng thành gần ba mươi tuổi, lẽ ra không nên so đo mấy chuyện này, nhưng bị phân biệt đối xử thì vẫn có cảm giác khó chịu.
Chẳng lẽ mình lại khó gần đến thế?
Thương Thời Thiên mơ hồ "à" một tiếng, rồi giải thích: "Vì trợ lý Tạ nhìn trông rất điềm tĩnh, đáng tin, cho người ta cảm giác là một tinh anh thành đạt, gọi 'chị' có vẻ không hợp lắm."
Tạ Mi: ...
Cười không nổi.
Tuy được khen rất vui, nhưng vẫn muốn được đối xử giống những người khác cơ!
Nhưng nghĩ lại, Vệ tổng ở chỗ "Thương Thời Dữ" thì bị gọi cả họ lẫn tên, đột nhiên lại thấy... cũng không quá tệ.
Thương Thời Thiên như chợt nghĩ đến gì đó, tò mò hỏi: "Trợ lý Tạ, em hơi mạo muội, nhưng có thể hỏi một chút là chị làm trợ lý cho Vệ Dĩ Hàm được bao lâu rồi ạ?"
Chuyện này cũng chẳng phải bí mật, Tạ Mi trả lời: "Hơn tám năm rồi. Lúc đó tôi còn chưa tốt nghiệp đại học, công việc thực tập đầu tiên chính là phụ tá cho Vệ tổng. Nhưng lúc đầu không phải làm trợ lý ngay."
Hồi đó cô thực tập ở bộ phận sản xuất của tập đoàn Vệ thị.
Khi ông cụ Vệ gia lâm bệnh nặng, nội bộ công ty rối ren, Vệ Dĩ Hàm bất ngờ được điều về làm phó quản lý bộ phận.
Dù cô là thiên kim Vệ gia, nhưng cuộc chiến giành quyền thừa kế vẫn chưa ngã ngũ, các phe phái trong nội bộ công ty tranh đấu không ngừng, đương nhiên sẽ có người không ưa cô mà gây khó dễ.
Vệ Dĩ Hàm phải quản lý dự án, nhưng người ta lại cho cô làm "chỉ huy không binh sĩ", chia cho cô toàn người mới không biết gì – trong đó có cả Tạ Mi – và mấy nhân viên cũ chỉ biết chơi chiêu.
Nhưng họ đã đánh giá thấp năng lực của Vệ Dĩ Hàm, cũng xem thường ánh mắt nhìn người của Tạ Mi.
Khi người khác còn lười biếng qua loa, cô đã nắm lấy cơ hội thể hiện bản thân.
Vì vậy khi Vệ Dĩ Hàm rời khỏi bộ phận đó, người duy nhất cô mang theo chính là Tạ Mi.
...
Thương Thời Thiên lúc này mới hiểu ra. Có lẽ trước đây họ thật sự từng gặp, chỉ là cô không để ý.
"Vậy... lễ kỷ niệm ngày cưới của Vệ Dĩ Hàm và... Thương Thời Thiên, chị không có mặt đúng không?"
Sắc mặt Tạ Mi trở nên kỳ quái, không rõ vì sao cô lại nhắc đến Thương Thời Thiên.
Chẳng lẽ cô gái "thế thân" này thật sự muốn thay thế luôn cả vị trí của người kia?
Nghĩ một lát, Tạ Mi đáp: "Em đoán sai rồi, tôi lúc đó có mặt. Nhưng khi đó tôi vừa mới được chuyển chính thức, Vệ tổng ưu ái, muốn tôi nhân dịp kết giao thêm chút mối quan hệ, nên cho tôi một tấm thiệp mời."
Lễ kỷ niệm hôm đó quy tụ toàn bộ giới thượng lưu thành Đông, Tạ Mi có thể tham dự đã là may mắn lắm rồi, đâu có cơ hội tiếp cận Vệ Dĩ Hàm và Thương Thời Thiên để chúc rượu?
Chỉ là sau lễ, Vệ Dĩ Hàm lập tức quay lại trạng thái làm việc, còn cô thì bất ngờ phải làm thêm giờ.
Cũng chính vì thế mà tận mắt chứng kiến vài chuyện...
Như thể vừa gợi lại ký ức không vui, sắc mặt Tạ Mi dần trầm xuống thấy rõ.
Thương Thời Thiên thấy vậy liền nói: "Chẳng phải chị còn phải về làm việc sao, em không quấy rầy nữa, tạm biệt chị."
"... Ừ."
Tạ Mi rời đi với tâm trạng bực bội, trong lòng cứ thấy bất an.
Cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Không chỉ cách cư xử của "Thương Thời Dữ" khiến cô thấy lạ, mà thái độ của Vệ Dĩ Hàm đối với "Thương Thời Dữ" cũng rất khác thường.
——"Thương Thời Dữ" ở Thiên Hào Cảnh Uyển cứ như đang ở nhà mình, thoải mái tự nhiên, không hề khách sáo, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ rụt rè, dè dặt lúc ở triển lãm hàng không.
Có lẽ là vì Vệ Dĩ Hàm quá chiều chuộng cô ta, khiến cô ta thật sự xem nơi này là nhà?
Mấu chốt là — vì sao Vệ Dĩ Hàm lại đối xử với cô ta như vậy?
Chẳng lẽ có liên quan đến bản kết quả giám định huyết thống kia?
Hay là... Vệ Dĩ Hàm đã xem "Thương Thời Dữ" như thế thân của Thương Thời Thiên thật, rồi dần dần bị cuốn vào một vòng xoáy tình cảm?
Vừa nghĩ đến bản giám định huyết thống, điện thoại từ trung tâm giám định thứ hai liền gọi đến — Báo rằng kết quả đã có.
Tạ Mi: ...
Bên kia mười ngày trước đã có kết quả rồi, bên này làm việc kém hiệu quả quá đi mất?
May mà Vệ Dĩ Hàm đã nhận được bản giám định đầu tiên nên không thúc giục gì thêm về bản thứ hai.
Phía trung tâm giám định cũng có lời giải thích — họ nghỉ làm thứ Bảy, Chủ nhật, giám định huyết thống lại phức tạp, tổng cộng chỉ mất mười ngày làm việc, thế là cũng nhanh rồi.
"Chiều tôi sẽ đến lấy."
Tầng ba, phòng làm việc.
Doãn Liên liếc nhìn Vệ Dĩ Hàm đang xử lý tài liệu, cúi đầu lặng lẽ gõ vài dòng trên điện thoại.
Một lúc sau, cô lo lắng mở miệng: "Vệ tổng, cố vấn Doãn bên Tập đoàn Chu Nhiên muốn hẹn gặp cô."
"Có việc gì?"
Giọng Vệ Dĩ Hàm khản đặc, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy,
Nhưng trong căn phòng yên tĩnh này, âm lượng đó vẫn đủ để Doãn Liên nghe rõ.
Doãn Liên nói: "À... Cô ấy biết cô bị bệnh, muốn đến thăm."
Vệ Dĩ Hàm ngẩng đầu liếc cô một cái: "Từ chối."
Ngừng một chút, cô viết lên giấy: "Sau này mấy chuyện như vậy, bảo cô ấy liên hệ với thư ký đời sống."
Doãn Liên hiểu rõ Vệ Dĩ Hàm đang nhắc mình, đỏ mặt, nhanh chóng đáp lời rồi trả lời tin nhắn của Doãn Tại Thủy.
— Ban đầu, thực ra cô không hề có bạn bè với Doãn Tại Thủy. Sau chuyện "gặp riêng" giữa Vệ Dĩ Hàm và Doãn Tại Thủy trên du thuyền lần trước, Doãn Tại Thủy đã chủ động thêm cô bằng số điện thoại.
Xét thấy thái độ của Vệ Dĩ Hàm với Doãn Tại Thủy đã thay đổi, không còn né tránh việc liên lạc công việc nữa, Doãn Liên đã chấp nhận lời mời kết bạn.
Thông thường Doãn Tại Thủy không can thiệp chuyện riêng của Vệ Dĩ Hàm, chỉ khi có công việc mới nhắn tin hẹn lịch.
Vừa nãy lúc đang trò chuyện công việc với Doãn Tại Thủy, Doãn Liên vô tình tiết lộ mình không có mặt ở công ty.
Kết quả là, Doãn Tại Thủy tinh ý phát hiện điều gì đó, moi ra được chuyện Vệ Dĩ Hàm đang bị bệnh.
Một lúc sau, Doãn Liên nói: "Vệ tổng, cố vấn Doãn nói là không có thông tin liên lạc của thư ký đời sống."
Vệ Dĩ Hàm: ...
Cô viết trên giấy: "Chỗ tôi tạm thời không cần cô, cô tự tìm việc gì đó làm đi."
Doãn Liên liền lui khỏi phòng làm việc.
Sau đó gọi điện cầu cứu Tạ Mi.
Tạ Mi im lặng một lúc rồi nói: "Vệ tổng bảo cô liên hệ thư ký đời sống, nhưng lại không cho thông tin liên lạc của thư ký đó. Có khi nào... ý của cô ấy là từ chối rõ ràng luôn?"
Doãn Liên như được khai sáng.
Cô cảm thấy bản thân thật ngốc, liền trốn ra một góc tự trách mình, đập đùi tiếc rẻ.
Thương Thời Thiên lên lầu lấy nước, thấy vậy thì tò mò hỏi: "Chị Doãn, chị sao thế?"
Doãn Liên gượng cười: "Không có gì đâu."
Thương Thời Thiên nhìn cô như có điều suy nghĩ, sau đó hỏi tiếp: "Chị Doãn, chị biết dùng phần mềm dạy học livestream không ạ?"
Vừa nãy cô thử sử dụng phần mềm dạy học online, nhưng thấy vẫn còn thiếu sót.
Nếu có thể vừa hiển thị bàn cờ thời gian thực vừa giảng bài thì trực quan hơn nhiều.
Doãn Liên nói: "Để chị xem thử."
Thương Thời Thiên vốn chỉ muốn giúp Doãn Liên phân tán tâm trạng, không ngờ cô ấy thật sự biết dùng.
Dưới sự giúp đỡ của Doãn Liên, Thương Thời Thiên không những có thể livestream kết hợp giảng dạy và đánh cờ, mà còn có thể thao tác đa luồng.
Thương Thời Thiên cảm thán sự phát triển nhanh chóng của công nghệ và Internet, không quên khen ngợi: "Chị Doãn giỏi quá đi mất!"
Doãn Liên khiêm tốn nói: "Vì có lúc Vệ tổng phải họp video, cần truyền tải dữ liệu trực quan hơn cho người tham gia... những kỹ năng này thư ký như bọn chị phải biết."
"Vệ Dĩ Hàm có trợ lý và thư ký giỏi như các chị, chắc chắn nhàn hơn nhiều trong công việc."
Được khen, Doãn Liên vui vẻ hẳn lên, thoát khỏi tâm trạng u ám ban nãy.
Khi Vệ Dĩ Hàm nhắn tin cho thư ký của mình mà mãi không thấy trả lời, cô xuống lầu tìm thì thấy thư ký của mình đã trở thành trợ lý nhỏ của Thương Thời Thiên, đang ghi chép gì đó, tay gõ bàn phím liên tục.
Vệ Dĩ Hàm: ...
Buổi trưa, sau khi ăn xong tại Thiên Hào Cảnh Uyển, Vệ Dĩ Hàm liền bảo Doãn Liên tan làm.
Doãn Liên không đoán được Vệ Dĩ Hàm có phải đang không hài lòng với mình không, nhưng cũng không dám hỏi.
Thương Thời Thiên thì không bận tâm nhiều như vậy, hỏi thẳng luôn: "Chị nghỉ buổi chiều hả?"
Vệ Dĩ Hàm khẽ "ừ" một tiếng, bảo cô buổi chiều về công ty giúp Tạ Mi một tay.
Doãn Liên thở phào nhẹ nhõm.
Thương Thời Thiên lưu luyến tiễn cô: "Doãn Tử à, không có chị, em chiều nay biết làm sao dạy học đây!"
Muốn "đào người" từ cạnh Vệ Dĩ Hàm, nhưng không đào nổi.
o(╥﹏╥)o
Doãn Liên vừa định nói gì đó thì thấy Vệ Dĩ Hàm lặng lẽ bước đến sau lưng Thương Thời Thiên.
Cô chẳng đợi Vệ Dĩ Hàm nói gì đã nhanh chóng chui vào xe đang chờ sẵn bên cạnh, vội vã rời đi.
Thương Thời Thiên quay lại, suýt chút nữa bị Vệ Dĩ Hàm dọa cho hồn lìa khỏi xác.
Vệ Dĩ Hàm mặt mày u ám, nắm lấy tay cô, viết lên lòng bàn tay: "Cô ấy quan trọng đến vậy sao?"
"Cô ấy mỗi phút có thể gõ 420 chữ đó, còn nhanh hơn cả nhân viên tốc ký cao cấp."
Vệ Dĩ Hàm: ...
Cô bất giác bật cười, rồi tiếp tục viết trong tay Thương Thời Thiên: "Ngủ trưa."
Thương Thời Thiên: ?
Đã hết sốt rồi, sao ngủ trưa cũng cần cô đi cùng?
Dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng không ngăn được việc cô chạy vội về phòng lấy chiếc gối cô đã nằm lúc trước đem lên.
"Nghe nói nuốt khó sẽ khiến ngủ rất khổ sở, nên kê gối cao lên chút."
Vệ Dĩ Hàm viết trong tay cô: "Có tác dụng không?"
"Có tác dụng về tâm lý."
Vệ Dĩ Hàm: ...
Cô im lặng kéo Thương Thời Thiên nằm xuống ngủ cùng.
Thương Thời Thiên không buồn ngủ, Vệ Dĩ Hàm thì đau họng không ngủ được.
Cả hai đều không ngủ, nhưng cũng chẳng nói lời nào.
Thương Thời Thiên nhắm mắt lại, trong đầu lại bất giác nhớ đến những chuyện trong quá khứ của Vệ Dĩ Hàm mà Tạ Mi từng kể.
Bỗng dưng, cô hỏi: "Vệ Dĩ Hàm, chị có ghét Thương Thời Thiên không?"
——————————
Về chuyện Vệ tổng nhất quyết đòi tắm khi đang bệnh, phóng viên Phương Tiện Diện Quân đã phỏng vấn người trong cuộc.
Vệ tổng: Vệ sinh cá nhân.
Thương Tứ: Chẳng lẽ không phải vì thấy tôi tắm rồi nên chị cũng phải tắm?
Một bác sĩ giấu tên: Hừ, tôi thấy là không tắm thì ngại ngủ chung giường ấy chứ.
Vệ tổng: ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro