Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Ngoài lạnh trong nóng

Thương Thời Thiên vừa đi đến dưới lầu phòng cờ thì điện thoại reo.

Cô liếc nhìn, thấy là một số lạ.

Không phải là bác tài xế Lão Mã, cũng không phải thư ký đời sống Bồ Phỉ Phỉ.

Chắc là cuộc gọi quấy rối.

Thương Thời Thiên dứt khoát tắt máy, tiếp tục bước lên cầu thang.

Phòng cờ nằm ở tầng hai, hành lang hẹp, ánh đèn mờ mịt, tường ngả vàng bốc lên mùi thuốc lá cũ kỹ ám lâu năm.

Trên tường còn có biển đèn nhấp nháy ánh đỏ, xanh, trắng, khiến nơi này trông chẳng giống một chỗ đứng đắn cho lắm.

Lẽ ra giờ này Thương Thời Thiên phải về khu Thiên Hào Cảnh Uyển rồi, nhưng cô chợt nhớ hôm nay bác tài xế Lão Mã nghỉ, Vệ Dĩ Hàm cũng không nói sẽ đến đón.

Dù sao cũng phải tự bắt xe buýt về, về sớm hay muộn cũng như nhau, chi bằng ghé phòng cờ một chút làm quen trước.

Tối thứ Sáu, Trần Nhất Huân có việc làm thêm, không đi cùng được nên cô đành một mình đến.

...

Bác tài xế Lão Lưu bị từ chối cuộc gọi, quay đầu nói với Vệ Dĩ Hàm đang ngồi ở hàng ghế sau: "Vệ tổng, cô ấy không bắt máy."

Vệ Dĩ Hàm mặt tối sầm lại: "Gọi lại."

Lão Lưu lại gọi một lần nữa, đầu dây bên kia vẫn không nhấc máy.

Không cần tài xế nói, Vệ Dĩ Hàm cũng biết kết quả.

Lão Lưu đoán: "Có thể là điện thoại kia không lưu số này nên bị tưởng là cuộc gọi rác."

Ngụ ý là: Nếu hôm qua Vệ tổng để Thương tiểu thư lưu thêm vài số, thì đâu xảy ra chuyện này.

Vệ Dĩ Hàm: ...

Cô lạnh lùng nói: "Tìm."

Lão Lưu vội vàng xuống xe, nhưng bị bảo vệ chặn lại ngay ở cổng trường.

Không còn cách nào khác, ông đành gọi cho Lão Mã nhờ liên hệ với Thương Thời Thiên.

Năm phút sau, cuối cùng Lão Lưu cũng liên lạc được với cô.

"Vệ tổng, Thương tiểu thư đang ở phố Văn Minh."

"Đến đón cô ấy."

...

Phố Văn Minh là khu phố ẩm thực thương mại, nhưng không thể so với những khu phố thương mại thực thụ.

Nơi này đã phát triển từ mấy chục năm trước, cùng với sự thành lập của Đại học Đông Thành.

Đất đai ở Đông Thành quý như vàng nên các công trình xây dựng chen chúc sát nhau, khoảng cách giữa các tòa nhà rất hẹp, số tầng cũng không cao.

Về sau khi khu phố cũ được cải tạo, sau khi chỉnh trang, sửa sang lại thì mới có chút dáng dấp của khu thương mại.

Tuy nhiên, con phố này toàn là nhà hàng, khách sạn, tiệm net, tiệm game. Siêu thị, cửa hàng trái cây bày đồ ra tận vỉa hè, còn trên lề đường thì đầy ắp các loại xe nhỏ màu đỏ, màu xanh lá. Người qua lại tấp nập, trong khi xe giao hàng điện chạy ngược chiều, lạng lách khắp nơi...

Cả khu phố thương mại trông rất bừa bộn, nhếch nhác, chẳng có vẻ gì là "văn minh".

Xe hơi không chạy vào được, buộc phải đỗ lại bên ngoài.

Tối thứ Sáu, chính là lúc phố thương mại đông vui náo nhiệt nhất.

Một chiếc xe sang chảnh vừa nhìn đã biết là xa xỉ đỗ bên đường lập tức thu hút sự chú ý của đám sinh viên.

— Không phải sinh viên nào cũng rành về xe, nhưng ai cũng nhận ra biểu tượng người bạc nhỏ trước đầu xe.

Có người dùng app nhận diện xe, liền buột miệng chửi thề: "Đ* má, ba mươi lăm triệu! Phiên bản RR kỷ niệm 110 năm, toàn cầu chỉ có chín chiếc, Đông Thành chỉ có một!"

Đám sinh viên lập tức né ra xa.

Chiếc xe này mà bị va quẹt một cái thôi, lớp sơn dát vàng rơi mất một chút, bọn họ cũng phải táng gia bại sản để đền.

Lão Lưu lo rằng quá phô trương sẽ khiến Vệ Dĩ Hàm không hài lòng, bèn hỏi: "Vệ tổng, hay là tôi đỗ xa xa chút?"

"Không cần." Vệ Dĩ Hàm nhàn nhạt nói.

Cô chính là muốn phô trương.

Càng nhiều người biết càng tốt.

...

Lúc Thương Thời Thiên đi đến, xung quanh xe đã chẳng còn mấy người, nhưng vài sinh viên đi ngang vẫn len lén lấy điện thoại ra selfie vài tấm có chiếc xe trong nền.

Vừa mới đến gần, Thương Thời Thiên lập tức cảm nhận được vài ánh mắt đang lén lút quan sát mình từ trong bóng tối.

Thương Thời Thiên: ...

Cô cắn răng bước lên xe, khi nhìn thấy Vệ Dĩ Hàm bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt u ám, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thế giới bên ngoài xa lạ đến đáng sợ, chỉ có Vệ Dĩ Hàm là người quen thuộc khiến cô cảm thấy an tâm.

"Vì sao tối nay chị lại đến đón tôi?" Thương Thời Thiên tháo khẩu trang ra.

Đeo cả nửa ngày trời, khiến cô nghẹt thở sắp chết.

Vệ Dĩ Hàm không vui hỏi ngược lại: "Cô không ở trường đánh cờ, đến đây làm gì?"

"Câu lạc bộ cờ vây ở trường có hoạt động, tôi ra ngoài đánh."

Trong lòng Vệ Dĩ Hàm cười lạnh.

Nói dối.

Học sinh câu lạc bộ cờ vây nói cô ấy sau này sẽ không đến trường chơi nữa, mà sẽ ra ngoài đánh cờ cược để kiếm tiền.

Mục đích Thương Thời Thiên kiếm tiền, Vệ Dĩ Hàm có thể đoán được đại khái.

— Đến lúc này cô mới nhận ra, cho dù không nhìn mặt, chỉ cần nhìn vào tính cách kiên cường và lòng tự trọng của "Thương Thời Dữ", cũng đã y hệt người nhà họ Thương.

Vệ Dĩ Hàm không vạch trần lời nói dối của Thương Thời Thiên mà đưa tay ra: "Đưa điện thoại đây."

Thương Thời Thiên không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo.

Một lát sau, cô phát hiện trong danh bạ điện thoại của mình đã có thêm hai liên hệ mới, là Vệ Dĩ Hàm và tài xế Lão Lưu.

Vệ Dĩ Hàm nói: "Sau này đừng không bắt máy nữa."

Thương Thời Thiên rầu rĩ: "Lỡ là cuộc gọi rác thì sao?"

"Chuyện nhỏ như vậy ba tuổi cũng biết xử lý, đừng hỏi tôi."

Thương Thời Thiên lặng lẽ hỏi hệ thống: 【Trẻ ba tuổi bây giờ thật sự lợi hại vậy sao?】

Hệ thống tiết kiệm năng lượng trả lời nghiêm túc: 【Đúng vậy. Giờ trẻ con đã tiếp xúc với thiết bị điện tử từ rất sớm, một số trẻ em ba tuổi đã có thể sử dụng thành thạo.】

Thương Thời Thiên: ...

Cô thậm chí còn thua cả trẻ ba tuổi!

【Vậy dạy tao ngay đi, xử lý thế nào.】

Hệ thống: 【Ký chủ có thể thiết lập chế độ chặn cuộc gọi rác. Bây giờ điện thoại đều có chức năng chặn quảng cáo, cuộc gọi rác, lừa đảo chỉ bằng một nút mà vẫn không bỏ lỡ những cuộc gọi hợp lệ từ số lạ.】

Thương Thời Thiên vừa làm theo chỉ dẫn của hệ thống thiết lập chế độ chặn, vừa cảm khái: 【Tám năm trước còn phải tự thêm vào danh sách đen hoặc tải ứng dụng, không ngờ giờ tiện thế này rồi.】

Bên cạnh, Vệ Dĩ Hàm đang khoanh tay, bất chợt siết chặt lấy vạt áo.

...

Thương Thời Thiên tranh thủ cài đặt xong điện thoại trước khi triệu chứng say xe xuất hiện.

Cô cất điện thoại đi, cảm thấy bên cạnh có chút áp lực nặng nề.

Nghiêng đầu nhìn sang, sắc mặt Vệ Dĩ Hàm dưới ánh đèn pha đối diện chiếu qua, trông trắng bệch đáng sợ.

Thương Thời Thiên tháo mũ bucket xuống, giơ tay chắn trước mặt cô, chặn ánh đèn chói mắt vô ý thức kia.

Chỉ đến khi đèn xanh bật lên, ánh sáng biến mất.

Vệ Dĩ Hàm như bừng tỉnh, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô.

Thương Thời Thiên hỏi: "Chị không khỏe à?"

Vệ Dĩ Hàm đè nén cảm xúc nghẹn nơi cổ họng, khép mắt lại, nói: "Gần đây cô có thể sẽ nghe được vài lời đồn không hay, nhưng đừng để trong lòng, tôi sẽ xử lý."

Tài xế Lão Lưu trong lòng thầm mắng: Vệ tổng, cách xử lý tin đồn của cô chính là lái xe đến đón Thương tiểu thư công khai như thế này, để lời đồn càng lan rộng hơn sao?

Thương Thời Thiên tưởng rằng Vệ Dĩ Hàm khó chịu vì bị ảnh hưởng bởi tin đồn "chim hoàng yến".

Cô dịu dàng an ủi: "Lời đồn thì cũng chỉ là lời đồn, nói rõ là được. Tôi không để bụng đâu."

Vệ Dĩ Hàm thấy cô hoàn toàn không hiểu được ý mình, bèn nói rõ hơn: "Chuyện cô và tôi ở cùng nhau đã bị người khác biết. Thời gian tới chắc chắn sẽ có nhiều ánh mắt dòm ngó cô. Vì sự an toàn của cô, sau này phải đi chung xe với tôi. Ngoài việc đến trường, những chỗ đông người bên ngoài đừng đến nữa."

Tim Thương Thời Thiên bỗng đập loạn: "Tôi và chị... là ý gì?"

Vệ Dĩ Hàm mặt không cảm xúc đáp: "Ở cùng nhà."

"À..." Nhịp tim Thương Thời Thiên dần trở lại bình thường.

Tất cả là do hệ thống suốt ngày nói nào là công lược, nào là yêu đương...

Thấy chưa, ý nghĩa đơn giản như thế này, cô cũng hiểu sai!

Thương Thời Thiên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng hệ thống Hắc Nguyệt Quang lại không tha cho cô.

【Chỉ số thiện cảm +2%】【Chỉ số đau lòng +6%】

Thương Thời Thiên: ...

Cô hỏi: 【Không phải mày nói từ giờ Vệ Dĩ Hàm đến đón tao sẽ không tăng điểm thiện cảm nữa mà?】

Hệ thống: 【Lần này khác! Nữ chính rõ biết việc đến đón cô sẽ gây hiểu lầm, vậy mà vẫn tới. Hơn nữa còn lái chiếc xe sang nhất, nổi bật nhất của mình. Xuất hiện cực kỳ bá đạo, thể hiện tình cảm công khai, tuyên bố chủ quyền – chẳng phải chính là biểu hiện của tình yêu sao!?】

Thương Thời Thiên vội vàng ngắt lời: 【Khoan đã, gì mà công khai tình cảm, tuyên bố chủ quyền, mày đang nói gì thế!?】

Cái cảm giác tự mình đa tình lúc nãy còn chưa nguôi, giờ Tiểu Hắc Thống Tử lại tiếp tục dẫn cô đi sai hướng!

Hệ thống khẳng định chắc nịch: 【Bên ngoài đang lan truyền tin đồn cô ấy nuôi chim hoàng yến, cô ấy chẳng những không đính chính mà còn ngang nhiên đến đón cô, chẳng phải là xác nhận tin đồn sao? Nếu đây không phải là công khai thể hiện tình cảm thì là gì?】

Thương Thời Thiên im lặng hồi lâu, rồi không chắc chắn nói: 【Nhưng cô ấy mới bảo sẽ xử lý mà...】

【Thì cứ để xử lý sau đi. Trước khi xử lý xong, mọi hành vi của cô ấy đều có thể được tính là biểu hiện tình cảm.】

【Vậy chỉ số đau lòng là vì cô ấy không lập tức đi giải thích với bạch nguyệt quang, khiến hiểu lầm ngày càng sâu sắc?】

【Bingo!】

Thương Thời Thiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng tìm được một từ miêu tả phù hợp với Vệ Dĩ Hàm:

【Cô ấy đúng là kiểu... ngoài lạnh trong nóng.】

Vệ Dĩ Hàm: ...

————————

Tài xế: Lúc trước người ta xin số điện thoại cô, cô không cho. Giờ tìm không ra người, thật mất mặt.

Thương Tứ: Cho ông thêm cái đùi gà.

Vệ tổng: Mai khỏi cần đi làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro