Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Nghi ngờ

Mặc dù được Quỹ Phượng Hoàng tài trợ nên không phải lo tiền học phí và sinh hoạt phí, nhưng trong cuộc sống đại học của Trần Nhất Huân vẫn có rất nhiều khoản chi tiêu lặt vặt.

Để kiếm thêm sinh hoạt phí, bình thường cô cũng làm một số công việc bán thời gian. Công việc làm thêm cô hay nhận nhất là làm hướng dẫn viên du lịch địa phương (gọi tắt là "địa bồi").

Đông Thành là một thành phố tuyến một, đồng thời cũng là một điểm đến du lịch nổi tiếng. Khi mức sống vật chất ngày càng được cải thiện, nhiều khách du lịch đi tự túc không còn muốn tự mình lập kế hoạch nữa mà sẽ trực tiếp thuê hướng dẫn viên địa phương.

Nghề "địa bồi" vì thế trở nên phổ biến và cũng là lựa chọn hàng đầu cho nhiều sinh viên ngành du lịch muốn làm thêm.

Tuy nhiên, Trần Nhất Huân không phải sinh viên ngành du lịch, cô chỉ đơn giản là người bản địa, hơn nữa những trải nghiệm thời thơ ấu khiến cô am hiểu sâu sắc về văn hóa, lịch sử, ẩm thực, danh lam thắng cảnh và giao thông ở Đông Thành.

Cô còn có nghiên cứu nhất định về bố cục và kỹ thuật chụp ảnh.

Dựa vào nền tảng vững chắc này, công việc "địa bồi" của cô cứ thế phát triển lên.

Để nâng cao độ nhận diện, bình thường cô sẽ quay nhiều video ngắn đưa lên mạng làm tư liệu quảng bá.

Đôi khi là kể chuyện lịch sử về các địa điểm du lịch, có lúc khoe ảnh mình chụp, thỉnh thoảng chia sẻ cuộc sống cá nhân.

Sau hơn một năm duy trì tài khoản Lạc Đấu (một nền tảng video ngắn), cô đã có hơn mười mấy vạn người theo dõi.

Dù phần lớn là "fan ảo", nhưng ngay cả video có hiệu suất thấp nhất cũng có trên một vạn lượt xem.

Vừa đăng video chỉnh sửa xong lên Lạc Đấu, lập tức có fan thật bình luận: "Cái tay này! Cho tôi liếm một cái trước!"

Trần Nhất Huân không phải lần đầu gặp phải fan kiểu "đốt người" như vậy, nhưng lần này các fan lại đốt sai người khiến cô có chút chột dạ, lén lút liếc nhìn Thương Thời Thiên một cái.

Thương Thời Thiên thì hoàn toàn không hay biết gì, vẫn đang đắm chìm trong thế giới cờ vây.

...

Tiếng chuông kết thúc tiết học thứ chín vang lên, khu giảng đường dần trở nên náo nhiệt.

Mùi cơm canh từ căng tin tỏa ra khắp nơi khiến bụng Thương Thời Thiên réo lên.

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ tối.

Trần Nhất Huân vừa từ nhà vệ sinh quay lại, thấy Thương Thời Thiên đang cất quân cờ, ngạc nhiên hỏi: "Cậu không chơi nữa à?"

Thương Thời Thiên nói: "Không chơi nữa, làm phiền cậu lâu thế rồi, mình thấy áy náy."

Trần Nhất Huân xua tay: "Lúc cậu chơi cờ thì mình làm chuyện của mình, không phiền gì cả."

"Dù là vậy, mình cũng không thể ở lâu được, câu lạc bộ cờ vây hình như có hoạt động." Thương Thời Thiên chỉ vào nhóm sinh viên đang ngày một đông trong phòng cờ vây — đã có người bắt đầu ngó nghiêng về phía bàn của họ vì không còn chỗ trống.

"Vậy thì đi ăn trước đã!"

Thương Thời Thiên vui vẻ đồng ý: "Được đó, hôm nay cậu giúp mình nhiều như vậy, để mình mời nhé!"

Trần Nhất Huân cười hỏi: "Thế mình không khách sáo nha, ngân sách chi trả thế nào?"

Thương Thời Thiên rất thích sự thẳng thắn của cô, mỉm cười rồi lấy ra chỗ tiền mặt còn lại trên người.

Cô còn phải bắt xe buýt, nên lấy lại mấy đồng bỏ vào túi.

Trần Nhất Huân rút một tờ mười tệ, nói: "Nhiêu đây là đủ rồi."

Hai người cùng nhau đi ăn một bữa lẩu xiên cay bình dân.

Trước lúc chia tay, Trần Nhất Huân hỏi: "Hôm nay cậu lại quên mang điện thoại hả?"

Thương Thời Thiên nói thật với cô: "Thật ra mình không có điện thoại."

Không biết Trần Nhất Huân tưởng tượng ra điều gì, nhưng sắc mặt lại tỏ ra thông cảm.

Cô đoán hoàn cảnh của Thương Thời Thiên có lẽ cũng giống cô —

Đầu tiên, Thương Thời Thiên mấy ngày nay chỉ mặc một bộ đồ.

Dù quần áo rất sạch sẽ, còn có mùi thơm dễ chịu, nhưng cũng không giấu được chuyện cô không có đồ để thay.

Thứ hai, cô không có điện thoại.

Thời nay, làm gì còn bạn trẻ nào ra ngoài mà không mang điện thoại? Một lần không mang có thể là quên thật, hai lần không mang thì khả năng là... không có để mà mang.

Cuối cùng, dù không có điện thoại hay không mang theo điện thoại, cô cũng không hề tỏ ra lo lắng có ai tìm mình — điều này cho thấy cô sống một mình, không có bạn bè hay người thân.

Nghĩ đến việc hai người cùng cảnh ngộ, Trần Nhất Huân càng trở nên nhiệt tình với Thương Thời Thiên:

"Vậy cậu còn muốn đến chơi cờ nữa không?"

Cô nhận ra lúc kết thúc ván cờ tối nay, Thương Thời Thiên vẫn còn hơi luyến tiếc, bèn nói tiếp:

"Ừm, thật ra cậu có thể đến sớm một chút. Sau khi mình giúp cậu mượn bộ cờ rồi thì đi học luôn, còn cậu thì cứ ở lại chơi bao lâu tùy thích."

Không làm phiền đến chuyện của Trần Nhất Huân, Thương Thời Thiên cũng không còn băn khoăn gì, vui vẻ đồng ý.

Khi Thương Thời Thiên trở lại Thiên Hào Cảnh Uyển, toàn bộ hành trình trong ngày của cô và thông tin về Trần Nhất Huân đã được gửi đến phòng làm việc của Vệ Dĩ Hàm.

"Cô ấy rời khỏi nhà rồi bắt xe buýt thẳng đến Đại học Đông Thành, từ hai giờ chiều đến sáu giờ tối đều ở trong đó. Tôi không vào được, nên không biết cô ấy đã gặp ai hay làm gì bên trong." — vệ sĩ báo cáo.

Trong lòng anh ta thầm oán, công việc này sắp thành thám tử tư luôn rồi!

Nhưng cũng có điểm tốt — hành trình của Thương Thời Thiên rất đơn giản, gần như chỉ là một đường thẳng từ nhà đến đại học rồi về, khiến anh ta không phải ngày nào cũng căng thẳng cảnh giác với nguy hiểm rình rập.

Thậm chí anh ta còn không nhịn được tò mò: Làm sao mà có người không có điện thoại vẫn sống nhàn nhã yên ổn như vậy?

Đây không chỉ là sống tối giản — mà là hoàn toàn vô dục vô cầu, còn "phật hệ" hơn cả người tu hành!

Vệ Dĩ Hàm thầm suy nghĩ: Trong Đại học Đông Thành rốt cuộc có cái gì?

Ngay sau đó, cô liền nghe được đoạn hội thoại giữa hệ thống và Thương Thời Thiên.

Hệ thống: 【Nhiệm vụ thì không chịu làm, mỗi ngày chỉ biết cười toe toét! Cả buổi chiều đều dính lấy cờ vây, nếu cô chịu bỏ ra chừng ấy thời gian để lượn quanh nữ chính một vòng, tiến độ nhiệm vụ không biết đã tăng bao nhiêu rồi.】

Thương Thời Thiên: 【Còn dám nói tao? Tao nhờ mày nhập bản gốc vào hệ thống để tao tiện tra cứu, có thấy mày cập nhật đâu!】

Hệ thống: 【Cô không làm nhiệm vụ, tôi lấy đâu ra năng lượng để cập nhật?】

Thương Thời Thiên: 【Mày không phải vẫn có năng lượng lên mạng mỗi ngày sao?】

Hệ thống: 【Đó là nhờ gần nữ chính, tôi có thể hấp thụ một chút năng lượng vi mô. Không nói nữa, nói thêm chút nữa là năng lượng khó khăn tích cóp được lại bay sạch!】

Thương Thời Thiên: 【Mày mỗi lần chỉ xuất hiện có chút xíu, rồi lại biến ngay, tao chưa từng thấy hệ thống nào keo kiệt như mày.】

Hệ thống: 【Cô từng thấy hệ thống nào khác chưa?】

Thương Thời Thiên: 【... Chỉ có mày thôi.】

Hệ thống: 【Thế thì cô nói cái quái gì!】

Vệ Dĩ Hàm: ......

Chờ hệ thống biến mất, cô mới bảo vệ sĩ:

"Bắt đầu từ ngày mai, anh quay lại vị trí ban đầu đi."

Nếu ngay từ đầu đã không tồn tại người tiếp ứng của "Thương Thời Dữ" thì cứ tiếp tục theo dõi chỉ tổ tốn nhân lực.

Hơn nữa, nhỡ đâu sau này hệ thống có đủ năng lượng để duy trì trạng thái hoạt động lâu hơn mà phát hiện ra điều bất thường thì cô chẳng phải tự lộ bài rồi sao?

Vệ sĩ hơi sững người nhưng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu rời đi.

Vệ Dĩ Hàm đứng dậy mở két sắt, lấy ra một quyển sổ, lật đến trang trắng rồi ghi vài dòng.

Thương Thời Thiên sau khi tắm xong thì xuống lầu lấy sữa. Cô cố ý nhìn qua khu vực quầy bar, thấy không có bóng dáng Vệ Dĩ Hàm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra Vệ Dĩ Hàm cũng không quá nghiện rượu.

Nhưng cô thở phào quá sớm.

Đang uống sữa thì thấy Vệ Dĩ Hàm từ trên lầu đi xuống.

"Về rồi à?" — Vệ Dĩ Hàm liếc cô một cái, rồi đi thẳng về phía quầy bar.

"Ừm ừm." — Thương Thời Thiên gật đầu, chủ động giải thích lý do mình về muộn:

"Hôm nay tôi đến phòng cờ vây của Đại học Đông Thành, mải mê chơi cờ nên quên mất thời gian."

Cô đem ly sữa theo, trước khi Vệ Dĩ Hàm lấy rượu đã rót nửa ly sữa vào chiếc ly dùng để uống rượu.

"Buổi tối uống sữa sẽ ngủ ngon hơn."

Vệ Dĩ Hàm khẽ đẩy chiếc ly sữa sang một bên, hai tay chống lên mặt quầy bar, từ trên cao nhìn xuống Thương Thời Thiên.

"Cô đang bắt chước Thương Thời Thiên sao?"

Thương Thời Thiên ngẩn người.

Cái này là có ý gì?

Vệ Dĩ Hàm đột nhiên sa sầm nét mặt.

Cô nói: "Cô ấy thích chơi cờ, là kỳ thủ chuyên nghiệp."

Thương Thời Thiên: "... Vậy à? Trùng hợp thật."

"Ừ, thật trùng hợp." — Vệ Dĩ Hàm nói, giọng đầy hàm ý.

"Cô trùng hợp có khuôn mặt giống cô ấy như đúc, trùng hợp lại thích những thứ cô ấy cũng thích... Trùng hợp đến mức đôi khi tôi không nhịn được mà hoài nghi, liệu cô ấy có phải đã chết rồi sống lại không."

Nói đến đây, Vệ Dĩ Hàm cúi mắt xuống, che đi cảm xúc thật sự trong đáy mắt.

Thương Thời Thiên thầm đoán: Vệ Dĩ Hàm không uống rượu, vậy chẳng lẽ cô ấy vẫn nhớ chuyện hôm qua say rượu, nên muốn tiếp tục chủ đề đó?

Cô hỏi: "Vậy chị nghĩ, con người có thể chết rồi sống lại thật không?"

Giọng Vệ Dĩ Hàm đột nhiên cao vút:

"Cô ấy đã bị thiêu thành tro rồi, làm sao mà sống lại được?"

Thương Thời Thiên trong lòng chẳng biết là thở phào hay thấy hơi thất vọng.

Thấy chưa, người bình thường đều không tin có chuyện sống lại sau khi chết.

Vậy nên cô hoàn toàn không cần lo bị người khác nhận ra mình chính là Thương Thời Thiên.

Vệ Dĩ Hàm thản nhiên quan sát biểu cảm trên gương mặt Thương Thời Thiên.

Nhưng trong lòng lại nghĩ: Người bình thường đúng là không thể sống lại thật.

Nhưng nếu có hệ thống thì sao?

———————————

Thương Thời Thiên: Cô ấy thật sự không có vấn đề tinh thần chứ? Sao cứ ba ngày nhẹ, năm ngày nặng lại nổi cơn điên một lần?

Hệ thống: Có người vợ như cô, có ai mà không phát điên được?

Thương Thời Thiên: ?

Vệ tổng: Phụt.

————————————

Chúc mừng Vệ tổng đã chạm đến cánh cửa sự thật.

(Mới chạm thôi, chưa mở ra.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro