Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 131: [Tuyến IF]: Theo dõi

"Không đúng!"

Vừa đỗ xe trong bãi đậu, Vệ Dĩ Hàm lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.

Bây giờ là giờ ăn tối, người lớn tuổi bình thường sẽ đợi ăn xong rồi mới ra quảng trường múa dưỡng sinh, ai lại chọn thời điểm này để lên núi?

Đi cáp treo?

Cáp treo đã ngừng hoạt động rồi.

Leo núi ngắm hoàng hôn?

Đối phương chẳng mang theo gì cả — không nói đến ba lô leo núi, ít nhất cũng phải có chai nước chứ?

Nhìn thế nào cũng không giống người đi leo núi.

Lẽ nào là nhân viên khu du lịch?

Hoặc là đến khu du lịch vì chuyện gì khác?

Vệ Dĩ Hàm suy nghĩ một lúc, cảm thấy phản ứng của mình dường như có phần thái quá.

Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy, cũng chưa từng có dự cảm bất an như thế này.

Nghĩ mãi không ra, cô tự lẩm bẩm: "Hy vọng chỉ là mình đa nghi thôi."

Mang theo nỗi bất an, cô quay lại trang viên chính Thương gia.

Vừa bước vào cửa, Vệ Dĩ Hàm đã phát hiện ra, tuy người chiến thắng trận đấu là Thương Thời Thiên, nhưng người vui mừng nhất lại là ông nội cô, Lâm Sĩ Chương.

Ông cụ gọi cả kỳ thánh Vu Nhất Phi đến.

Hai người chẳng thèm ăn cơm, chỉ ngồi trong phòng trà vừa uống trà vừa nghiên cứu đối thủ tiếp theo của Thương Thời Thiên — Tân Hào.

Nếu không phải bà cụ Thương Dữ Phượng lên tiếng, e là Thương Thời Thiên cũng không được ăn tối.

"Các ông thích nghiên cứu kỳ thủ, kỳ lộ thì cứ nghiên cứu, đừng làm chậm trễ bữa ăn của Tiểu Thiên."

Lâm Sĩ Chương hậm hực rời đi.

"Bà nội." Vệ Dĩ Hàm chào Thương Dữ Phượng.

Bà cụ gật đầu: "Tiểu Vệ về rồi à, ăn cơm đi."

Nghe tiếng động, Thương Thời Thiên ló đầu ra: "Vệ Dĩ Hàm, buổi tối tốt lành."

"Buổi tối tốt lành." Vệ Dĩ Hàm mỉm cười nhẹ.

Thương Dữ Phượng nhìn cháu gái và cháu dâu, cả hai hoàn toàn không giống một cặp mới cưới đang say đắm, liền hỏi: "Chuyện kỷ niệm ngày cưới sắp tới định xong chưa?"

Vệ Dĩ Hàm đáp: "Định rồi ạ, ngày 20 tháng 8, hôm đó là Chủ nhật, mọi người đều được nghỉ."

Thương Dữ Phượng quay sang nhìn Thương Thời Thiên.

Cô không phản ứng gì, chắc là hai người đã bàn bạc trước rồi.

"Thôi được, mọi người ăn cơm đi."

Sau bữa cơm, Vệ Dĩ Hàm rủ Thương Thời Thiên đi dạo tiêu cơm.

Thương Thời Thiên liền mặc áo choàng cho Lạn Kha, dắt nó ra ngoài đi dạo.

Vệ Dĩ Hàm hỏi cô: "Gần đây cậu có gặp chuyện gì không?"

Thương Thời Thiên ngơ ngác: "Tham gia thi đấu, tính là chuyện không?"

Vệ Dĩ Hàm: ...

"Ý mình là, cậu có gặp chuyện gì bất thường không? Hoặc có tranh cãi với ai, hay phá hỏng chuyện tốt của người khác chẳng hạn?"

Thương Thời Thiên suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Trừ việc thắng Trần Đông Trúc, mình không nhớ là mình phá hoại chuyện tốt của ai cả."

Cô ngừng một lúc, rồi nói: "À, mình có đi đến phòng cờ chơi cờ cược, như vậy có tính không?"

Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Cờ cược là gì?"

"Là khi đánh cờ thì thêm chút phần thưởng. Mình thắng được chút tiền."

Vệ Dĩ Hàm: "Cậu thiếu tiền à?"

"Không phải vì tiền, mà là vì gặp đối thủ khá cứng tay, mình muốn đấu thử một ván. Điều kiện của người ta là phải có cá cược, mình đành chấp nhận."

"Cậu là kỳ thủ chuyên nghiệp, như vậy có phải hơi bắt nạt người ta không?"

Thương Thời Thiên cười nói: "Kỳ thủ chuyên nghiệp cũng đi cá cược mà, chỉ là thường thì không dùng tiền làm phần thưởng. Có người dùng một cân Long Tỉnh thượng hạng, có người là đồng hồ quý, cũng có người là tác phẩm nghệ thuật... Mà ở các đạo trường hay phòng cờ thì không phân biệt cao thấp, chỉ cần là nơi hoạt động hợp pháp, đều có thể gặp được cao thủ ẩn danh."

Nghe xong, Vệ Dĩ Hàm cảm thấy quả nhiên mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Thương Thời Thiên không đắc tội với ai, chắc cũng chẳng bị ai theo dõi.

Tuy nhiên, cô đột nhiên nói: "Lần sau dẫn mình đi xem thử nhé?"

Thương Thời Thiên ngạc nhiên: "Cậu có hứng thú à?"

Vệ Dĩ Hàm khẽ cười: "Bị lời kể của cậu làm khơi dậy hứng thú."

"Vậy thứ Bảy này nhé? Mình thử lễ phục xong rồi qua phòng cờ."

Thương Thời Thiên còn nhớ là thứ Bảy họ sẽ thử lễ phục?

Vệ Dĩ Hàm không hiểu sao lại cảm thấy ấm lòng: "Được."

*

Chớp mắt đã tới thứ Bảy.

Người phụ trách của thương hiệu cao cấp mang theo bộ lễ phục đặt may riêng cho Vệ Dĩ Hàm và Thương Thời Thiên đến tận nơi.

Bộ lễ phục này sẽ mặc trong lễ kỷ niệm ngày cưới.

Của Vệ Dĩ Hàm là đầm đuôi cá dài màu be lệch vai, phần đuôi váy kéo dài đến sát đất, trông cực kỳ trang nhã.

Của Thương Thời Thiên là váy đuôi cá nửa thân, xẻ bên sườn, trông tươi sáng và hoạt bát.

Cả hai bộ váy đều thêu họa tiết bướm, mang ý nghĩa về tình yêu thủy chung, bền chặt không đổi thay.

Nghe xong ý tưởng thiết kế, Thương Tiểu Ngũ liền phàn nàn: "Bướm... chẳng phải là Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài à? Kết cục hai người đó thảm lắm mà."

Thương Thời Hành, người mới về nhà nghỉ, trừng mắt nhìn em gái: "Thương Tiểu Ngũ, đi ăn gì đó đi."

"Em không đói."

"Không đói thì im miệng lại."

Nhà thiết kế lúng túng nói: "Hay đổi thành họa tiết khác nhé? Hoa chẳng hạn, hoặc là..."

Thương Thời Thiên nói: "Không cần đâu, bươm bướm rất ổn. Trẻ con ăn nói bừa bãi, mọi người đừng để bụng lời con bé."

Vệ Dĩ Hàm cũng "ừ" một tiếng, không có ý kiến gì.

Nhà thiết kế thở phào nhẹ nhõm.

Thương Tiểu Ngũ nhận ra mình đã lỡ lời, liền vội vã chuồn mất, sợ lát nữa bị bà nội dạy dỗ.

Thử váy xong, Thương Thời Thiên nói với người nhà: "Em và Vệ Dĩ Hàm ra ngoài một chút."

Ra đến cửa, cô liền bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Vệ Dĩ Hàm.

"Sao vậy?" Cô hỏi.

Vệ Dĩ Hàm đáp: "Cậu vẫn nhớ hôm nay chúng ta ra ngoài à?"

"Bộ mình mất trí nhớ à? Tất nhiên là nhớ rồi."

Vệ Dĩ Hàm nói: "Là vì chuyện này liên quan đến cờ vây đúng không?"

Thương Thời Thiên: ...

Cô không đáp được, chỉ có thể chớp chớp mắt, cố gắng lảng sang chuyện khác.

Vệ Dĩ Hàm khẽ cười một tiếng, cũng không truy hỏi thêm.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, họ đến một quán cờ bên cạnh công viên.

Ngoài cờ vây, nơi này còn có cả cờ tướng và cờ vua. Trên lầu là lớp dạy cờ vây, cờ tướng và cờ vua do cùng một chủ mở.

Thương Thời Thiên nói: "Người đến đây chơi cờ phần lớn là người trung niên hoặc lớn tuổi sống gần đây. Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, họ thường đưa con đến học lớp năng khiếu rồi ở lại chơi cờ."

Vệ Dĩ Hàm nghiêng tai lắng nghe.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô bắt gặp một bóng người quen thuộc.

Đối phương đứng bên kia đường, trên vạch qua đường cho người đi bộ.

Chỉ vừa chạm mặt, người đó liền quay đi và rút điện thoại ra gọi cho ai đó.

Thương Thời Thiên phát hiện Vệ Dĩ Hàm không đi theo, liền quay lại, nhìn theo hướng ánh mắt của cô: "Cậu đang nhìn gì thế?"

"Người đàn ông kia... cậu quen à?" Vệ Dĩ Hàm nhíu mày.

"Có chút quen mắt." Thương Thời Thiên suy nghĩ.

Vệ Dĩ Hàm nghĩ, có thể khiến Thương Thời Thiên thấy quen, chắc hẳn phải liên quan đến cờ vây.

Quả nhiên, Thương Thời Thiên nói: "Nhớ ra rồi, anh ta là khách quen ở quán cờ. Nhưng mình không quen thân, chỉ từng chơi với anh ta một ván cờ hướng dẫn."

"Anh ta tên gì?"

Thương Thời Thiên lắc đầu: "Không biết."

Người đó nhanh chóng đi vào công viên, biến mất khỏi tầm mắt của Vệ Dĩ Hàm.

Khi vào quán cờ, Vệ Dĩ Hàm liền hỏi ông chủ về người đàn ông lén lút đó.

Lúc đầu, ông chủ chỉ qua loa nói không biết.

Cho đến khi Thương Thời Thiên nói: "Trước đây tôi từng đánh một ván hướng dẫn với anh ta."

Ông chủ mới nói: "Ồ, vậy thì tôi nhớ ra rồi.

Cô đang hỏi về Trần Bảo Minh đúng không?

Anh ta hay tới đây, nhưng là người mới chơi thôi. Không có tiền học lớp chính quy nên chỉ tự học trên mạng.

"Học được chút ít, liền tới quán cờ tìm người chơi cờ ăn tiền...

"Lần trước cứ nằng nặc đòi thách đấu Thương bát đẳng, ai cũng cười anh ta không lượng sức. Cuối cùng Thương bát đẳng đánh cho anh ta một ván cờ hướng dẫn."

Vệ Dĩ Hàm lại hỏi: "Có cách nào liên lạc với anh ta không?"

"Không có. Đó là quyền riêng tư của khách. Anh ta không học lớp, cũng không làm thẻ hội viên, tôi chỉ biết tên, còn lại thì không rõ."

Quán cờ khác với sòng bài, ngoài cờ vây, cờ tướng và cờ vua thì không có mạt chược hay bàn bài nên khách vào chơi không cần kiểm tra giấy tờ.

Người trong kỳ quán đều biết Thương Thời Thiên là nữ kỳ thủ hàng đầu Hạ Quốc, chỉ cần quan tâm đến giới cờ là sẽ biết cô.

Đến cả người vô tâm như Thương Thời Thiên cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô khẽ hỏi: "Anh ta có vấn đề gì sao?"

"Vài hôm trước, mình cũng thấy anh ta ở khu danh thắng gần Thương gia."

"Trùng hợp vậy à?"

Vệ Dĩ Hàm không trả lời.

Trùng hợp sao?

Cô nghi ngờ người đó đang theo dõi Thương Thời Thiên, nhưng lại không có bằng chứng.

Hơn nữa, tại sao phải theo dõi Thương Thời Thiên?

Chỉ vì bị cô đánh bại trong một ván cờ, không cam lòng?

Hay là... anh ta đã để ý đến Thương Thời Thiên?

Cô cần điều tra rõ ràng trước khi đưa ra kết luận.

*

Vệ Dĩ Hàm nói muốn mời Tạ Mi ăn cơm, vậy mà qua gần nửa tháng mới sắp xếp được.

Trong nửa tháng này, nhờ được Vệ Dĩ Hàm tiến cử, Tạ Mi không chỉ vượt qua kỳ thử việc mà còn được giao trọng trách.

Tạ Mi cũng không phụ kỳ vọng, thành công ký được một đơn hàng lớn.

Trong mắt các đồng nghiệp, cô chỉ vì ôm chân Vệ Dĩ Hàm mới có được thành tựu đó.

Trước kia, họ xem cô như trâu ngựa mà sai khiến; giờ thì vừa sai khiến, vừa cô lập cô.

Tạ Mi chẳng buồn quan tâm đến những lời châm chọc.

Dù cô thật sự bám lấy Vệ Dĩ Hàm thì sao chứ?

Năng lực của Vệ Dĩ Hàm ai cũng thấy rõ, đi theo một cấp trên như vậy, cần gì phải lo lắng cho tương lai?

Cô thật sự không hiểu họ đang kiêu ngạo cái gì.

...

Đến nhà hàng, nhìn thực đơn món nào cũng trên ba chữ số, Tạ Mi hơi ngại ngùng: "Vệ giám đốc, có phải tốn kém quá không?"

"Cứ xem như chúc mừng cô chính thức được nhận và thưởng cho đơn hàng lớn lần này." Vệ Dĩ Hàm nói: "Không cần thấy áp lực. Với năng lực của cô, sau này chắc chắn sẽ còn tiến xa, đến lúc đó nhìn lại thực đơn này chắc chẳng còn gì đáng ngại nữa."

Tạ Mi có chút xúc động.

"À đúng rồi, lúc cô chính thức được nhận, tôi có xem sơ yếu lý lịch của cô. Cô từng tham gia câu lạc bộ máy tính ở đại học và từng đạt giải?" Vệ Dĩ Hàm hỏi.

Tạ Mi đáp: "Chỉ là chơi cho vui thôi, mấy cái giải đó cũng không có giá trị lắm."

Vệ Dĩ Hàm khẽ cười: "Vậy chắc cô quen vài người giỏi trong lĩnh vực đó. Có chuyện này, tôi muốn nhờ cô giúp một việc..."

————————————

Phương Tiện Diện Quân: Đây chính là khởi đầu cho cuộc đời trâu ngựa của tà mị.

Tà mị: ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro