
Chương 130: [Tuyến IF]: Người mẫu
Vệ Dĩ Hàm ôm Lạn Kha, đi dép lê lẹp xẹp tìm thấy Thương Thời Thiên thì thấy cô đang nghiên cứu cánh tay của mình.
Cô vừa nghiên cứu vừa lẩm bẩm: "Phía quay xương là mặt ngoài cẳng tay, phía trụ là mặt trong cẳng tay..."
Thương Thời Thiên khi đánh cờ thì có thể tập trung hoàn toàn, nhưng lúc ôn bài lại có thể lập tức nhận ra có người đến gần.
Cô quay sang nhìn Vệ Dĩ Hàm: "Cậu tỉnh rồi à?"
"Ngủ nửa tiếng là đủ rồi." Vệ Dĩ Hàm ngồi xuống bên cạnh Thương Thời Thiên, hỏi: "Cái này chẳng phải là kiến thức năm nhất sao?"
"Ôn tập là để ôn cũ biết mới mà." Thương Thời Thiên ngừng lại một chút, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, "Chiều nay cậu có bận gì không?"
Vệ Dĩ Hàm nói: "Mình có thể bận, mà cũng có thể không bận."
"Vậy là không bận rồi!" Thương Thời Thiên vỗ tay, "Mình có thể nhờ cậu một chuyện không?"
Vệ Dĩ Hàm không nghĩ ra mình có thể giúp gì được.
"Lĩnh vực nào?"
"Liên quan đến học tập." Thương Thời Thiên nói, "Để giúp mình hiểu kiến thức sâu hơn, cậu có thể cho mình 'mượn cơ thể' một chút được không?"
Vệ Dĩ Hàm lập tức cau mày kỳ quái: "Cậu nói gì cơ?"
"Ờ... Ý mình là, mình đang thiếu một mô hình cơ thể người."
Sắc mặt Vệ Dĩ Hàm lạnh đi: "Mình không phải đồ vật."
Nhận ra lời mình nói quá xúc phạm, Thương Thời Thiên vội vàng xin lỗi: "Là mình lỡ lời, xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Sắc mặt Vệ Dĩ Hàm dịu đi đôi chút, hỏi: "Cần mình giúp ôn bài kiểu gì?"
...
Nửa tiếng sau, trên người Vệ Dĩ Hàm dán đầy giấy ghi chú.
Cô mặt không cảm xúc nói: "Cố định trên, cố định dưới và không cố định."
Thương Thời Thiên nhớ lại kiến thức, vội nắm lấy cánh tay cô, tìm tờ giấy ghi chú rồi bắt đầu giải thích: "Cố định trên nghĩa là khi cơ co lại, điểm cố định nằm ở đầu trên..."①
"Vị trí cơ lưng rộng, điểm xuất phát và điểm bám."
Vệ Dĩ Hàm đã bắt đầu tê dại rồi.
Cô vừa đọc tài liệu giúp Thương Thời Thiên ôn bài, vừa âm thầm đếm thời gian – đúng giờ thì phải đi làm việc của mình.
Đúng lúc đó, phần lưng cô bỗng bị đầu ngón tay vẽ qua, vạch ra một đường viền.
Một luồng điện chạy dọc cơ thể khiến cô suýt nữa không đứng vững.
Toàn thân cơ bắp của Vệ Dĩ Hàm căng cứng: "Cậu đang làm gì vậy?"
Thương Thời Thiên "à" một tiếng: "Cậu bảo mình tìm vị trí cơ lưng rộng mà, điểm bắt đầu là từ gai sống sáu đốt ngực dưới..."
Ngón tay cô dò tìm trên lưng Vệ Dĩ Hàm: "Một, hai, ba... gai sống đốt ngực thứ sáu ở..."
Nhưng vì phần lưng bị cơ bao phủ, lại còn qua lớp áo, nên không sờ thấy xương.
Vệ Dĩ Hàm cắn đầu lưỡi, nuốt xuống âm thanh suýt bật ra.
Dù mặt cô không có biểu cảm gì, nhưng vành tai đã đỏ như ánh hoàng hôn.
Vị trí cơ lưng rộng kéo dài đến cả thành sau của nách.
Đột nhiên, Vệ Dĩ Hàm giơ tay bắt lấy tay Thương Thời Thiên, không để cô tiếp tục sờ đến vị trí nhạy cảm hơn phía trước.
"Đủ rồi." Vệ Dĩ Hàm quay lưng lại, không dám để Thương Thời Thiên thấy mặt mình đang nóng bừng.
Thương Thời Thiên ngẩn ra, tưởng Vệ Dĩ Hàm nói việc hỗ trợ ôn tập đến đây là kết thúc.
Cô thu tay lại: "Ờ được, nếu cậu có việc thì đi làm trước đi, mình tự xem tài liệu tiếp."
Vệ Dĩ Hàm mím môi.
Cô có cảm giác như bị "ăn đậu hũ" xong mà đối phương lại phủi tay coi như chưa từng có chuyện gì, thật uất ức.
Thấy cô vẫn chưa rời đi, Thương Thời Thiên nhận ra, vội vàng nói: "Cảm ơn cậu đã làm người mẫu cho mình, à còn nữa, hoa cậu chọn thật đẹp."
Vệ Dĩ Hàm "ừ" một tiếng, bước nhanh rời khỏi đó.
Ra đến cửa, nhiệt độ trên mặt cô mới hạ xuống một chút.
Cô dừng chân quay đầu nói: "Ngày tổ chức lễ kỷ niệm, mình sẽ bàn bạc lại với cậu."
Vốn dĩ Thương Thời Thiên định để cô tự quyết, nhưng lại sợ trùng với ngày thi đấu, nên gật đầu đồng ý.
"Làm phiền cậu rồi."
...
Trong một khoảng thời gian sau đó, cuộc sống của Thương Thời Thiên gần như bị vây quanh bởi cờ vây và ôn tập.
Trận bán kết giải Thiên Nguyên diễn ra vào tháng Bảy, Thương Thời Thiên đối đầu với đối thủ cũ Trần Đông Trúc.
Lần gặp gần nhất của hai người là ở một trong các trận đấu danh hiệu – trận đấu Danh Nhân, khi đó Thương Thời Thiên đã giành chiến thắng trước Trần Đông Trúc với tỷ số 2:1.
Lần này họ tái ngộ ở giải Thiên Nguyên, trận đấu nhận được rất nhiều sự chú ý.
Liệu Thương Thời Thiên có tiếp tục đè ép Trần Đông Trúc?
Hay Trần Đông Trúc sẽ rửa nhục thành công?
Mọi thứ vẫn còn là ẩn số.
*
Trận bán kết được tổ chức tại Trung tâm Văn hóa Thiên Dịch ở Cô Tô.
Ngày thi đấu, tại tập đoàn Vệ thị.
"Vệ giám đốc, đây là bảng báo giá từ các nhà máy mà cô yêu cầu..."
Vệ Dĩ Hàm trong lúc bận tối mắt vẫn ngẩng đầu lên nhìn thực tập sinh của bộ phận – Tạ Mi.
Cô hỏi: "Sao lại là cô mang tới?"
Sau khi nhận bảng báo giá, cô có thể sẽ cần hỏi thêm một vài vấn đề với người chịu trách nhiệm theo dõi tiến độ.
Cử một thực tập sinh đến, rõ ràng là có ý làm khó thực tập sinh, đồng thời cũng thể hiện thái độ xem thường cô.
Tạ Mi nhìn người sếp trẻ nhưng luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt khó đoán, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Dù mới ra trường, cô cũng đã nhận ra mình đang bị cuốn vào cuộc đấu đá nội bộ của Vệ gia.
Nhưng Vệ Dĩ Hàm lại không nổi giận, mà sau khi xem bảng báo giá xong, liền đặt vài câu hỏi.
May là Tạ Mi đã chuẩn bị từ trước, trả lời trôi chảy.
Điều này khiến Vệ Dĩ Hàm hơi bất ngờ, ánh mắt cũng thoáng hiện lên chút tán thưởng.
Xử lý xong công việc, cũng vừa vặn đến giờ tan ca.
Những nhân viên lâu năm trong bộ phận đã rời đi gần hết, chỉ còn Tạ Mi vẫn đang gõ bàn phím trước máy tính.
Vệ Dĩ Hàm nói với cô: "Tan làm thôi."
"Vâng, giám đốc."
Tạ Mi lưu lại tài liệu, tắt máy tính, đeo ba lô đi theo sau Vệ Dĩ Hàm rời khỏi khu làm việc.
Vệ Dĩ Hàm: ...
Theo cô làm gì?
Nghĩ đến việc nếu muốn đạt thành tích ở đây, cô cần có người của mình.
Hiện tại, mấy kẻ kỳ cựu kia vẫn còn do dự, còn người mới này thì có vẻ dễ dùng.
Thế là cô mở lời: "Đi ăn cơm không?"
Tạ Mi gật đầu: "Vâng."
"Cùng đi nhé, tôi mời. Tiện thể có vài chuyện công việc cần bàn thêm."
Tim Tạ Mi chợt siết lại.
Xong rồi, kiểu nói này... sao nghe giống như khởi đầu của một vụ quấy rối nơi công sở thế?
Mặc dù sếp của cô không phải là một gã đàn ông trung niên đã có gia đình đầy mùi dầu mỡ, mà ngược lại còn trẻ hơn cô vài tuổi.
Nhưng cấp trên của cô đúng là người đã có gia đình.
Nghĩ đến việc Vệ Dĩ Hàm đã kết hôn, Tạ Mi bỗng thấy tỉnh táo lại.
Ai mà chẳng biết vợ của vị sếp này chính là Tứ tiểu thư của Thương gia.
Trừ phi Vệ Dĩ Hàm bị mất trí, nếu không thì sẽ không bao giờ làm ra chuyện quấy rối hay ngoại tình với cấp dưới trong thời kỳ tân hôn.
Cô đồng ý, rồi hỏi: "Giám đốc không cần báo với gia đình một tiếng sao?"
Vệ Dĩ Hàm khựng lại một chút, rồi gật đầu: "Ừ."
Hôm nay hình như là ngày thi bán kết của giải Thiên Nguyên.
Lúc thang máy xuống đến bãi đậu xe, Vệ Dĩ Hàm gọi điện cho Thương Thời Thiên.
"Vệ Dĩ Hàm, có chuyện gì vậy?"
Vệ Dĩ Hàm im lặng một lát rồi hỏi: "Thi đấu xong chưa?"
"Xong rồi."
"Thắng à?"
"Hehe, thắng may thôi." Giọng Thương Thời Thiên đầy vui vẻ.
"Chúc mừng." Vệ Dĩ Hàm cong khóe môi, hỏi: "Cậu về nhà rồi à?"
"Ừ, mình sắp về đến nơi rồi. Dì Lan nói dì Thanh đã chuẩn bị một bữa tối rất thịnh soạn để chúc mừng mình thắng trận, cậu cũng về sớm ăn tối nha?"
Những lời định nói ra đành nuốt lại, Vệ Dĩ Hàm đáp: "Được."
Kết thúc cuộc gọi, cô nói với Tạ Mi: "Để hôm khác nhé, tối nay tôi có việc."
Tạ Mi thở phào nhẹ nhõm: "Vâng."
Vệ Dĩ Hàm lái xe rời khỏi tập đoàn Vệ gia.
Khi đang chờ đèn đỏ tại ngã tư gần biệt thự Thương gia, cô nhìn thấy chiếc xe chở Thương Thời Thiên chạy ngang qua, hướng về phía trang viên Thương gia.
Đèn xanh bật lên, Vệ Dĩ Hàm định rẽ trái, quay về biệt thự.
Bất ngờ, trong lòng cô dâng lên một cảm giác nguy hiểm mơ hồ.
Cảm giác ấy đến một cách rất kỳ lạ, nhưng cô nhanh chóng phát hiện: hình như phía sau xe của Thương Thời Thiên có một chiếc xe vẫn luôn bám theo.
Cổng lớn Thương gia mở ra, xe của Thương Thời Thiên đi vào, còn chiếc xe đi sau thì dừng lại bên đường.
Ngay sau đó, một người đàn ông bước xuống xe, nhìn quanh rồi đi về phía cổng vào khu du lịch.
Vệ Dĩ Hàm thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là vào khu du lịch.
Nhưng... người đàn ông đó lại khiến cô có một cảm giác rất kỳ quái.
Vừa ghê tởm, vừa lạnh sống lưng.
————————————
① Trích từ sách Giải phẫu học vận động.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro