Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 104: Quỹ đạo

Gần đây, cuộc sống của Thương Thời Thiên dần dần trở lại quỹ đạo bình thường.

Tuy nhiên, cô không hoàn toàn đi lại trên con đường cũ.

Dù sao thì ngoài cờ vây, cuộc sống cô còn có người thân yêu quý.

Thương gia dường như cũng đã quen với việc cô thường xuyên không về nhà vào buổi tối.

Chỉ có Lâm Sĩ Chương thỉnh thoảng lẩm bẩm vài câu: "Con bé lười biếng rồi, không cố gắng nữa thì làm sao đuổi kịp những người cùng tuổi?"

Sau đó ông suýt bị Thương Dữ Phượng mắng cho trầm cảm.

"Con bé khó khăn lắm mới quay về, nó vui vẻ là được rồi. Chẳng lẽ lại phải sống như trước, để cờ vây chiếm hết cuộc đời nó sao?"

Trong bữa tối, Thương Thời Hành không thấy bóng dáng Lâm Sĩ Chương, liền hỏi: "Ông nội đâu rồi ạ?"

Thương Dữ Phượng thản nhiên nói: "Đừng quan tâm ông ấy. Cuộc sống của ông ta chỉ có cờ vây, để ông ta đói thì tự ăn cờ vây đi. Sau này chết rồi tôi còn giúp ông ta đem tro cốt đi nung thành quân cờ mà chôn."

Thương Thời Hành: ...

Thôi được, bà nội mắng dữ vậy, chắc chắn là liên quan đến Tiểu Thiên.

Bình thường, Thương Dữ Phượng rất ít khi để ý đến Lâm Sĩ Chương.

Hai người đã ngủ riêng gần hai mươi năm, trong sinh hoạt hoàn toàn không quấy rầy hay can thiệp lẫn nhau.

Ngoài việc thỉnh thoảng cùng đi dạo thì gần như chẳng có mấy giao tiếp.

Ngay cả chuyện nói chuyện cũng hiếm khi đồng điệu.

Do đó, dù Lâm Sĩ Chương có thức trắng đêm đánh cờ thì Thương Dữ Phượng cũng chẳng quản.

Mà người trong nhà liên quan đến cờ vây ngoài ông ra thì còn có Thương Thời Thiên.

Chỉ khi xảy ra bất đồng về chuyện Thương Thời Thiên đánh cờ, Thương Dữ Phượng mới mắng dữ như vậy.

Sau bữa cơm, Thương Lệnh Sơ nhẹ giọng báo cáo "tình hình chiến đấu" hôm nay, xác nhận phán đoán của cô.

Thương Thời Hành vừa buồn cười vừa bất lực.

Vì lo lắng, cô đến xem tình hình ông cụ một chút, sợ bà nội mắng quá khiến ông phát bệnh.

Rồi cô gặp Vu Nhất Phi mang theo một hộp đồ ăn đến thăm Lâm Sĩ Chương.

"Ông Vu, muộn vậy rồi mà ông vẫn chưa nghỉ ngơi ạ?"

"Còn sớm mà, ông đến bàn chuyện với ông nội cháu." Vu Nhất Phi giơ hộp thức ăn trong tay lên, "Ông ấy nhờ ông mua cho một con gà quay. Cháu gái lớn, ăn không?"

Thương Thời Hành nói: "Cháu ăn tối rồi ạ."

"Thế thì ông lên với ông ấy đây."

Còn ăn được gà quay, chắc là không sao.

Thương Thời Hành yên tâm rời đi.

Vừa định đi thì điện thoại reo —

"Vệ Dĩ Hàm?"

...

Thương Thời Hành quay lại phòng thu dọn hành lý.

Lúc ra đến cửa thay giày, Thương Dữ Phượng nhìn thấy bóng dáng cô qua bức bình phong chạm hoa.

Liền hỏi: "Muộn thế này rồi, còn ra ngoài à?"

"Bà nội, con có việc gấp phải đi một chuyến đến Lam Thành."

"Con đi một mình sao?"

"Con sẽ mang theo trợ lý."

Thương Dữ Phượng gật đầu, không hỏi là chuyện gì gấp.

"Vậy đi đi, chú ý an toàn."

Thương Thời Hành thay giày xong, xách túi đồ có sẵn quần áo thay ra gara.

Trước khi khởi động xe, Thương Tiểu Ngũ bất ngờ chặn trước đầu xe rồi trèo vào.

"Chị cả, em cũng đi!"

Tưởng em gái định đi chơi đâu đó, Thương Thời Hành hỏi: "Em đi đâu?"

"Đi Lam Thành đó!"

Thương Thời Hành nhìn chằm chằm cô em.

Thương Tiểu Ngũ nói: "Em nghe chị gọi điện với Vệ Dĩ Hàm rồi, chị định đến đài Lam tìm bản master tape của một chương trình."

Thương Thời Hành nói: "Chuyện này em đừng dính vào."

"Tại sao em không được dính vào? Thương Kỳ Quán cũng là chị của em mà!"

Thương Thời Hành im lặng một lúc rồi nói: "Vậy em không được hành động bốc đồng, cũng đừng gây thêm rắc rối, càng không được nói chuyện này ra ngoài."

"Em hứa!" Thương Tiểu Ngũ hí hửng thắt dây an toàn.

Xe vừa lăn bánh, Thương Tiểu Ngũ lại nói: "Thật ra tìm master tape cũng không có tác dụng gì lắm."

"Sao cơ?"

"Vì master tape là bản đã được dựng lại, không phải tư liệu thô ban đầu."

Thương Thời Hành đạp phanh, nhíu chặt mày: "Em nói gì?"

Thương Tiểu Ngũ giải thích: "Thứ chưa được chỉnh sửa gọi là tư liệu gốc (raw footage), còn master tape là bản đã được xử lý hậu kỳ như dựng phim, chỉnh màu, lồng tiếng...

"Những gì phát trên truyền hình hoặc mạng đều là sao từ master tape ra. Nên nếu muốn tìm thêm chi tiết, tốt nhất là tìm tư liệu gốc."

Thương Thời Hành nói: "Vậy em nói chị nghe một chút về tư liệu gốc."

"Thế chị nói cho em biết trước, tại sao Vệ Dĩ Hàm lại bảo chị đi tìm master tape?"

Thương Thời Hành: ?

"Không phải em đã nghe rồi à?"

"Hề hề, thật ra em nghe không rõ lắm, nhưng cảm giác Vệ Dĩ Hàm gọi chị đến thì chắc chắn là vì Thương Kỳ Quán rồi."

Thương Thời Hành dở khóc dở cười.

Không ngờ con bé này bình thường thiếu não, nhưng lần này lại nhạy bén đúng chỗ.

Cô tiếp tục lái xe.

"Chị không thể nói rõ với em được, chỉ biết chương trình đó có thể chứa manh mối về việc Tiểu Thiên bị hại."

Thương Tiểu Ngũ ngừng cười, cúi đầu nghịch điện thoại.

Một lúc sau, cô nói: "Tư liệu gốc chính là toàn bộ nội dung từ tất cả các máy quay. Em vừa tra thử, đài Lam đúng là quay chương trình đó, nhưng phần hậu kỳ lại thuê công ty dựng phim kỹ thuật số làm, nên ngoài đài Lam, có thể công ty đó cũng có bản sao."

Thương Thời Hành gật đầu.

Vừa hay, cô cũng không muốn gây động tĩnh ở đài Lam.

Nếu những gì Vệ Dĩ Hàm nói là thật thì chắc chắn cấp cao ở đài Lam có quan hệ lợi ích với ai đó trong Vệ gia.

Lúc đó có thể xảy ra tình huống hôm nay bàn xong chuyện mua master tape, ngày mai lại lật kèo.

...

Quá trình hai chị em Thương gia tìm kiếm tư liệu gốc không hề suôn sẻ như mong đợi.

Vì thông thường các công ty hậu kỳ sau khi hoàn thành nhiệm vụ cắt dựng sẽ không lưu giữ tư liệu gốc quá lâu.

Đặc biệt là chương trình tạp kỹ đó đã phát sóng từ tám, chín năm trước.

Thời điểm đó không gây được chút tiếng vang nào, cũng không có tư liệu nào đáng để tái sử dụng.

Giữ lại chỉ tốn tài nguyên lưu trữ.

Lê Kiêu nói với Thương Tiểu Ngũ rằng nếu chương trình hay phim ảnh đã phát sóng, các công ty hậu kỳ có thể sẽ xóa tư liệu gốc sau khoảng một năm.

Tuy nhiên, hồi đó chương trình "Quê hương tiến bước" được tài trợ khá nhiều, có thể xem là một dự án lớn.

Vì vậy, công ty hậu kỳ mà đài Lam mời cũng là một công ty số hóa hậu kỳ có quy mô lớn.

Họ sử dụng băng từ số hóa để lưu trữ tư liệu lâu dài.

Đừng nói chương trình đó, tư liệu gốc của phim điện ảnh cách đây hai mươi năm họ vẫn còn giữ.

Nhưng vì vấn đề bản quyền, họ không thể trực tiếp bán tư liệu gốc cho Thương Thời Hành.

Khi Thương Thời Hành chuẩn bị đến đài Lam để bàn chuyện bản quyền, Thương Tiểu Ngũ nói: "Chị à, để em lo cho!"

"Em có cách à?"

"Em vừa lang thang trong công ty đó, nghe được một tin... công ty này sắp sa thải nhân viên."

Thương Thời Hành: ?

Sa thải nhân viên thì liên quan gì đến việc mua bản quyền?

Chẳng bao lâu sau, cô liền hiểu Thương Tiểu Ngũ đang định làm gì...

...

Thương Tiểu Ngũ tìm đến một biên tập viên đã làm việc ở công ty đó hơn mười năm.

Người này mới biết mình bị đưa vào danh sách sa thải không lâu.

Ở tuổi trung niên, trên còn bốn người già, dưới có hai đứa nhỏ, còn đang gánh khoản vay nhà hơn hai triệu tệ.

Hiện nay lại là thời kỳ lạnh lẽo của ngành điện ảnh truyền hình, muốn tìm được công việc có đãi ngộ tương đương là điều không dễ.

Thương Tiểu Ngũ nói: "Chỉ cần anh có thể sao chép tư liệu gốc ra, tôi có thể trả cho anh hai trăm ngàn tệ, còn giới thiệu anh đến công ty của bạn tôi. Công ty cô ấy quay phim ngắn, rất cần những biên tập viên có kinh nghiệm như anh."

Biên tập viên vừa nghe, mừng rỡ vô cùng, nói: "Không cần sao chép đâu, tôi có bản sao lưu!"

Năm đó chương trình này do chính anh phụ trách cắt thô.

Anh có thói quen lưu bản sao và tải lên ổ đĩa đám mây, suốt hơn mười năm chưa từng dọn dẹp file trong đó.

Sao chép tư liệu từ kho công ty có thể bị phát hiện.

Còn bán bản sao lưu của mình, chỉ cần Thương Tiểu Ngũ không tiết lộ, công ty và bên nắm bản quyền chắc chắn sẽ không biết.

Thương Thời Thiên ở lại Thiên Hào Cảnh Uyển một đêm, sáng hôm sau về đến nhà thì thấy nhà có vẻ hơi vắng lặng.

Cô ôm lấy con mèo Lạn Kha đang quấn quýt lấy mình, hỏi: "Bà ơi, chị cả với Tiểu Ngũ đâu rồi ạ?"

"Tiểu Hành đi công tác rồi, Tiểu Đãi hình như ra ngoài lấy cảm hứng vẽ."

"Hôm nay chỉ còn lại bà cháu mình ạ?"

Thương Dữ Phượng nửa cười nửa không nhìn cô: "Sao thế, không muốn ở bên bà già này à?"

"Bà nói gì vậy ạ? Tất nhiên là con vui lòng rồi."

Thương Thời Thiên ghé má vào má bà cười dịu dàng.

"Vậy đi thôi."

Thương Thời Thiên ngẩn người: "Hả? Đi đâu ạ?"

"Hôm nay có một buổi lễ quyên góp dự án, chị cả con không về kịp nên bà sẽ đại diện tham dự."

Hiện giờ Thương Thời Thiên rất quý trọng thời gian ở bên người thân, hơn nữa cô cũng không có việc gì nên liền đồng ý đi theo.

Tầm hơn chín giờ, cô cùng Thương Dữ Phượng đến trụ sở Quỹ Giáo Dục Phượng Hoàng.

Tổng thư ký dẫn theo các trưởng bộ phận quản lý dự án và phát triển đi cùng từ đầu đến cuối.

Thấy không có việc gì của mình, Thương Thời Thiên đi tìm Trần Nhất Huân.

Vừa nãy cô nhìn thấy cô ấy trong đám người, mới nhớ ra cô ấy đang thực tập tại đây.

"Nhất Huân."

Nghe thấy tiếng gọi, Trần Nhất Huân quay đầu lại, thấy là Thương Thời Thiên thì cười nói: "Thời Dữ, lâu quá không gặp."

"Ừ, gần hai tháng rồi đó."

Lần cuối gặp là lúc Đại học Đông Thành vừa nghỉ hè, đến nay đã bốn, năm chục ngày.

Thương Thời Thiên hỏi: "Đông Thành chưa khai giảng à?"

"Sắp rồi, tuần sau là mình kết thúc công việc ở đây."

Quỹ và nhà trường sắp xếp thời gian thực tập là một tháng.

Nhưng Trần Nhất Huân vô gia cư, dù kết thúc thực tập cũng chỉ ở lại địa phương.

Chị Lưu biết chuyện đó nên đã báo lại với tổng thư ký.

Tổng thư ký sau đó hỏi ý kiến Trần Nhất Huân và đồng ý cho cô ở lại làm việc hè, lương cao hơn thời gian thực tập một chút.

Trần Nhất Huân khẽ hỏi: "Sao cậu lại đi cùng cựu Chủ tịch?"

Thương Thời Thiên cười nói: "Vì mình là cháu gái thất lạc của bà ấy."

Còn chưa kịp kể tiếp câu chuyện thân thế mà gia đình đã bịa ra, Trần Nhất Huân liền nói: "Mình đoán được rồi!"

"Hả?"

Trần Nhất Huân nói: "Thật ra mình đã từng thấy ảnh gia đình của Thương gia trong thư phòng của Chủ tịch. Mình cảm thấy cậu giống Thương Thời Thiên lắm. Sau lại nghe nói em gái của Chủ tịch đã được tìm thấy. Lúc đó mình đã định hỏi rồi..."

"Vậy sao cậu không hỏi?"

"Ngại lắm, nhỡ đoán sai thì cũng khó xử nữa."

Thương Thời Thiên cười.

Cô không làm phiền công việc của Trần Nhất Huân, chỉ trò chuyện một lúc rồi quay lại bên bà.

Thương Dữ Phượng hỏi: "Con vừa đi đâu vậy?"

"Gặp một người bạn, ôn chuyện cũ một chút."

"Bạn cũ à?"

"Không ạ, là bạn con gặp sau khi về Đông Thành. Nhờ cô ấy mà con mới được vào Bảo Các Lâu để đánh cờ."

Thương Dữ Phượng nói với tổng thư ký: "Xem có thể giúp gì cho người ta không."

Tổng thư ký đáp lại.

Bà biết, chỉ cần Trần Nhất Huân tốt nghiệp và đến làm tại quỹ, nhất định sẽ có vị trí tốt được chừa sẵn cho cô.

Có cây đại thụ là Thương gia chống lưng, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất thuận lợi.

*

Nhà cửa yên ắng hai ngày.

Ngày thứ ba, Thương Thời Hành và Thương Tiểu Ngũ mới trở về.

Thương Thời Thiên nghi ngờ: "Chị cả, chỗ chị công tác với chỗ Tiểu Ngũ đi lấy cảm hứng là cùng một nơi à?"

Thương Thời Hành: "Không."

Thương Tiểu Ngũ: "Đúng vậy."

Hai chị em nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy một dấu hỏi to tướng.

Thương Thời Thiên: Ồ hố, xem ra chưa thống nhất khẩu cung.

Thương Thời Hành không định giải thích gì, chỉ nói: "Chị thấy xe của vệ sĩ em đậu bên ngoài, em định tới Thiên Hào Cảnh Uyển à?"

"Vâng."

Thương Thời Hành lấy ra một hộp ổ cứng: "Vậy tốt, cái này đưa cho cô ấy luôn."

"Cái gì vậy ạ?"

"Thứ mà Vệ Dĩ Hàm muốn."

Thương Thời Thiên không hỏi thêm, nhét hộp vào ba lô rồi ra ngoài.

——————————

Vệ tổng: Học hư rồi.

Thương Tứ: Học được gì cơ?

Vệ tổng: Học được cách mắng người mà não toàn cờ vây — sau này chết rồi, chị sẽ thiêu tro cốt cô ấy thành quân cờ vây để chôn.

Thương Tứ (QAQ): Chị nỡ mắng em sao?

Vệ tổng: ... (Thật sự là không nỡ).

——

Chú thích: Các khái niệm như bản master, tư liệu gốc... đều tra từ Baidu, có thể không chính xác, không có giá trị tham khảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro