Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Lê Vô Hồi

Ô tô chầm chậm chạy khỏi thành phố bị ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng, ánh sáng trong buồng xe u ám, như thể biến thành một hang động đen sì.

Trứng Rán im lặng vặn to âm thanh.

Một bản tình ca địa phương nào đó từ loa phát ra, lan tỏa như nước, lấp đầy khoảng trống giữa hai người ở hàng ghế sau.

"Ừm." Sau một hồi lâu im lặng, Lê Vô Hồi không phủ nhận lời của Khâu Nhất Nhiên,

"Chị chính là như vậy."

Nàng quả thực cố chấp, thủ đoạn cứng nhắc, không nghe lời khuyên, cũng không hề ôn nhu, lúc nào cũng lừa dối Khâu Nhất Nhiên, ép buộc cô, nhiều lần nhắc đến những chuyện cô không thích.

Nàng xưa nay đều không phải là người vợ tốt, chỉ có thể dùng chuyện ly hôn để ràng buộc.

"Nếu như em không muốn,"

Thế nhưng kẻ xấu Lê Vô Hồi cũng thường xuyên mềm lòng với Khâu Nhất Nhiên bị giam hãm, "Chị cũng sẽ không ép em."

Nói thật, Lê Vô Hồi cũng rất tận hưởng trạng thái hòa bình giữa nàng và Khâu Nhất Nhiên.

Nếu có thể, nàng nguyện ý kéo dài mãi mãi, không nói chuyện về quá khứ, cũng không nói chuyện về tương lai.

Nhưng nàng biết, cực quang chỉ là một nhánh nhỏ trong chuyến đi của họ, rồi cũng sẽ có ngày nhìn thấy và kết thúc.

Mục đích cuối cùng, vẫn cứ là Paris.

Vì lẽ đó trong lúc Khâu Nhất Nhiên trầm mặc, Lê Vô Hồi lại tiếp tục nói, "Chỉ là chị lần sau vẫn sẽ hỏi em."

Nói tới chỗ này, nàng thậm chí cười rất nhẹ, rất nhẹ, như đang cười nhạo chính mình,

"Và lần tiếp theo, có thể là khi chúng ta đến Phần Lan, khi em đang ăn, có thể lại là Đan Mạch, khi em tỉnh dậy sau giấc ngủ trong xe, cũng có thể là Pháp, thậm chí là lúc chúng ta ký đơn ly hôn. . ."

"Nói chung khoảng thời gian này, chị có thể sẽ nắm lấy tất cả cơ hội, vẫn hỏi em vấn đề tương tự như vậy."

Nàng không phải yêu cầu Khâu Nhất Nhiên chụp ra một bức ảnh kinh thiên động địa gì, cũng không yêu cầu Khâu Nhất Nhiên lần thứ hai trở thành nhiếp ảnh gia lừng lẫy kia.

Nàng chỉ là hy vọng Khâu Nhất Nhiên có thể sống một cách bình thường, có thể không cần quá yêu thích chuyện này, nhưng tốt nhất cũng không cần quá sợ hãi.

"Đương nhiên, em cũng có thể từ chối mỗi lần." Lê Vô Hồi còn nói thêm.

Đến lúc này.

Khâu Nhất Nhiên vẫn giữ im lặng.

Lê Vô Hồi cảm thấy điều này rất giống là điềm báo bị từ chối, nên chọn cách lấp đầy khoảng trống này: "Em vẫn có quyền từ chối, không cần phải miễn cưỡng bản thân."

Dứt lời, chiếc ô tô vừa vặn chạy qua một đoạn đường hầm rất dài, ánh sáng trong xe tối đen như một đêm trường cực kỳ dài lâu, là lúc Trái đất quay lưng với mặt trời, thở dốc một nửa chu kỳ khó nhọc.

Khâu Nhất Nhiên thở ra một hơi thật dài.

Cô đã vứt bỏ con người của quá khứ quá lâu, không cách nào đưa ra bất kỳ lời đảm bảo chắc chắn nào, cũng không muốn thất vọng Lê Vô Hồi sau khi đã đồng ý.

Vì lẽ đó, cô suy nghĩ rất lâu, chỉ đưa ra một câu trả lời nằm ở giữa hai người:

"Hay là chờ đến khi thấy được cực quang rồi nói sau đi."

Sau một lát trầm mặc.

Khâu Nhất Nhiên lại nhỏ nhẹ bồi thêm một câu: "Không phải nói hôm nay tỉ lệ rất thấp sao?"

Dứt lời.

Ngón tay cô trong không khí không tự chủ cuộn tròn, như thể đang cố gắng nắm chặt thứ gì đó, để mình có thể cảm thấy an toàn hơn một chút.

Phát hiện ra điều này, Khâu Nhất Nhiên thẫn thờ dùng tay trái che tay phải của mình lại, không nhìn Lê Vô Hồi .

Nhưng cô có thể cảm nhận được Lê Vô Hồi đang nhìn cô.

Lê Vô Hồi rất lâu cũng không nói gì.

Một lát sau.

Nàng nhét một vật gì đó cứng và lạnh lẽo vào bàn tay Khâu Nhất Nhiên đang cố gắng nắm chặt.

Khâu Nhất Nhiên đầu tiên là chậm nửa nhịp cầm lấy vật trong tay. Sau đó cô mới nhìn, liền phát hiện đó là chiếc camera phim vừa nãy, màu bạc, kiểu dáng cũ kỹ, nói là camera, thật ra trông càng giống một món đồ chơi.

Bởi vì nó vừa vặn nằm gọn trong một bàn tay.

Giọng Lê Vô Hồi nhẹ nhàng nói với cô: "Vậy em cứ cầm trong tay làm quen một lát đi."

Khâu Nhất Nhiên mím môi dưới.

Lê Vô Hồi còn nói: "Thật ra đây vốn là quà sinh nhật định tặng cho em."

Giọng nàng hơi thả lỏng.

Lúc nhìn cô, đến cả tiếng hít thở cũng không có: "Chỉ là sợ em giận, nên mới không nói thẳng thắn như vậy."

Khâu Nhất Nhiên cầm camera không nói lời nào.

Ngay từ đầu cô đã không tin lời Lê Vô Hồi nói về món quà của nhãn hàng mới.

Chỉ là Lê Vô Hồi quả thực tìm một lý do hợp lý, hơn nữa nàng rất hiểu rõ bản tính né tránh của Khâu Nhất Nhiên, biết cô không dễ dàng vạch trần những lời nói dối nhỏ, vì quá sợ hãi xung đột sau khi vạch trần.

"Lại sợ em biết rồi muốn cãi nhau với chị." Nói đến đây, Lê Vô Hồi trái lại bật cười,

"Thật ra cãi nhau một trận cũng chẳng sao."

"Chị sẽ không buồn lắm đâu, chỉ là sợ em tức giận đến mức cơ thể sẽ không khỏe, nên mới bịa ra lời nói dối."

"Vậy bây giờ tại sao chị lại muốn nói thật với tôi?" Khâu Nhất Nhiên hỏi.

"Vì có người thứ ba ở đây." Lê Vô Hồi trả lời rất gọn gàng.

Khâu Nhất Nhiên có chút mơ hồ ngẩng đầu— Trứng Rán đang vui vẻ hát, thấy hai người họ đồng thời nhìn sang, cô ấy có chút mơ màng chớp mắt.

Cô ấy không hiểu tiếng Trung, đại khái hoàn toàn không biết hai người họ đang cãi nhau hay đang tán gẫu.

Khâu Nhất Nhiên từ từ thu tầm mắt lại.

Cúi thấp mắt.

Nàng lại nghe được Lê Vô Hồi nói: "Bình thường có người thứ ba ở đây, em đều sẽ không giận chị, cũng sẽ không cãi nhau với chị."

Giọng nói bay tới bên tai rất nhẹ: "Em nói ở bên ngoài phải cho chị mặt mũi."

Khâu Nhất Nhiên nắm chặt chiếc camera lạnh lẽo trong tay, có chút chậm chạp ngước mắt nhìn về phía Lê Vô Hồi.

Lê Vô Hồi cũng nhìn về phía cô, đuôi mắt như đang mang theo ý cười:

"Bởi vì lúc em còn nhỏ, dì cũng đối xử với em như vậy, mặc kệ em bướng bỉnh đến đâu, không nghe lời đến đâu, trước mặt người ngoài, dì đều không mắng em, không giận em, cũng không nói xấu em."

"Vì lẽ đó em cũng phải đối xử với chị như vậy."

Ô tô đi ngang qua hết đường hầm này đến đường hầm khác, trong mắt các nàng, có rất nhiều vòng sáng tối tăm đổ dồn tới.

"Khâu Nhất Nhiên, chị đã sớm nói, em vẫn là một người nhà rất tốt."

"Điểm này em vĩnh viễn cũng đừng chối."

Vòng sáng trong mắt Lê Vô Hồi nhìn về phía cô chớp tắt liên tục. Khâu Nhất Nhiên cảm thấy hơi chói mắt.

Cô không thể không cúi mắt, sau đó khịt khịt mũi, mới rất khó khăn đáp một câu:

"Tôi biết rồi."

Lê Vô Hồi "Ừ" một tiếng.

Một giây sau, ánh mắt nàng rơi xuống chiếc camera Khâu Nhất Nhiên đang nắm chặt trong tay. Có thể thấy rõ ràng, Khâu Nhất Nhiên đang ở trạng thái căng thẳng tột độ, như thể nếu tấm ảnh này không chụp được, trời sẽ sụp xuống.

Lê Vô Hồi suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Nếu như hôm nay quá miễn cưỡng, chúng ta để lần sau thử lại."

Thật ra Lê Vô Hồi thật sự rất mâu thuẫn, cũng rất hay thay đổi ý định, người yêu cầu Khâu Nhất Nhiên chụp ảnh cho mình là nàng, người khuyên Khâu Nhất Nhiên không cần miễn cưỡng chính mình, cũng là nàng.

Có lúc, chính nàng cũng không biết ý nghĩ chân chính của mình là gì.

Khâu Nhất Nhiên không đáp lại.

Cô cứ ngồi im lìm trong khoang xe tối đen, dường như tâm trí lại thẫn thờ.

Thế là Lê Vô Hồi lặp lại: "Biết không?"

Khâu Nhất Nhiên lúc này mới chậm nửa nhịp phản ứng lại, gật đầu một cái: "Biết rồi."

Sau đó cô không nói thêm gì, nhưng trong tay vẫn nắm chặt chiếc camera phim kia.

. . .

Lê Vô Hồi cũng không muốn nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên khó chịu.

Cho nên khi Trứng Rán nói đã tới điểm quan sát đầu tiên, bản thân nàng cũng có chút hồi hộp nhìn ra phía ngoài.

Đã là vùng ngoại ô, ngoại trừ đèn xe, xung quanh không có bất kỳ ánh sáng nào.

Vì có thể quan sát chuẩn xác cực quang xuất hiện, phần lớn điểm quan sát đều tránh xa ánh đèn nhân tạo, vì lẽ đó nhìn thoáng qua, như một vũ trụ song song đen tuyền, chưa từng có ánh đèn.

Trứng Rán xuống xe trước.

Lê Vô Hồi mở dây an toàn theo sau, đẩy cửa xe ra, nàng quay đầu lại nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên cũng chầm chậm mở dây an toàn, như là cũng muốn đi xuống.

Do dự nửa giây, Lê Vô Hồi đem câu "Em ở trong xe chờ chúng tôi" đổi thành:

"Em cũng muốn xuống xe sao?"

Khâu Nhất Nhiên có chút ngơ ngác ngẩng đầu: "Không cần xuống xe sao?"

Lê Vô Hồi vừa định nói gì đó.

Trứng Rán đã lại trực tiếp lên xe, một bên thắt dây an toàn, một bên quay đầu lại cùng các nàng giải thích:

"Chúng ta đi địa điểm tiếp theo."

Thế là Khâu Nhất Nhiên ngồi xuống lại, có chút do dự liếc mắt nhìn ra ngoài cửa xe.

Vẻ mặt trên mặt không thể nói là thoải mái, cũng không biết có phải là đang lo lắng.

Nhưng trong tay vẫn nắm chặt chiếc máy chụp hình kia.

Lê Vô Hồi nhìn thấy hành động quá mức cảnh giác như động vật lạc lối của cô, cụp mắt không nói gì.

Lê Vô Hồi đóng cửa xe lại.

Cũng liếc nhìn bên ngoài cửa xe tối đen như mực

Nàng cũng không biết mình rốt cuộc là muốn cực quang tối nay xuất hiện ngay, hay là chậm một chút xuất hiện.

Trên đường đi đến địa điểm tiếp theo.

Trứng Rán lại cùng các nàng giải thích:

"Vừa nãy chỗ đó mây quá dày, lại còn hơi mưa, nên chắc là không thấy được đâu."

"Được rồi, không sao." Lê Vô Hồi tỏ ý thông cảm: "Thấy được thì thấy, không thấy được cũng chẳng sao."

"Nếu không thấy được, lần sau tôi vẫn mời hai bạn đi đoàn miễn phí." Trứng Rán hơi ngượng ngùng nói,

"Vì tôi cũng không ngờ hôm nay thời tiết lại đột nhiên xấu đi như thế, hơn nữa còn đột nhiên mưa nữa."

Nghe vậy, tỉ lệ không thấy được cực quang lại không ngừng tăng lên.

Lê Vô Hồi không biết mình nên vui hay nên thất vọng. Nàng liếc nhìn cửa sổ xe.

Có lẽ vì trời mưa, hơi nước dày đặc đã bốc lên trên mặt kính, làm cho bóng tối bên ngoài cũng trở nên ướt át, như chất lỏng chảy qua võng mạc.

"Xem ra vận may của chúng ta không tốt lắm." Lê Vô Hồi bình thản nói với Trứng Rán ở ghế trước.

Sau đó lại nhìn Khâu Nhất Nhiên.

Nghe cuộc đối thoại của họ, Khâu Nhất Nhiên không có phản ứng cảm xúc nào quá mãnh liệt.

Cô chỉ thẫn thờ cúi đầu.

Không nhìn Lê Vô Hồi , cũng không nhìn bên ngoài, ngây người nhìn chiếc máy ảnh trong tay.

"Không cần miễn cưỡng bản thân." Lê Vô Hồi đột nhiên rất hối hận vì đã nhét chiếc máy ảnh này vào tay Khâu Nhất Nhiên.

Nhưng nàng vẫn muốn dùng giọng đùa cợt để Khâu Nhất Nhiên thư giãn hơn một chút: "Em sắp bóp nát nó rồi đấy."

Một câu đùa rất rõ ràng.

Nhưng Khâu Nhất Nhiên lại tin là thật.

Tâm trí cô bị kéo ra khỏi quá khứ rất xa xôi, sau đó cô có chút chân thật ngước mắt lên, nhìn Lê Vô Hồi đang đùa với mình.

Rồi lại nhìn tay mình.

Sau đó cố gắng duỗi thẳng cánh tay đang cuộn tròn hơi quá mức, rất nghiêm túc nói:

"Tôi sẽ cẩn thận."

Dù sao trong này có cuộn phim Lê Xuân Phong đã chụp rồi, cô nên cẩn thận một chút.

Nói rồi Khâu Nhất Nhiên lại lấy bàn tay đầy mồ hôi của mình chà lên đầu gối chân trái, lau lung tung, rồi đổi tay nắm chiếc camera.

Lê Vô Hồi nhìn thấy động tác của cô.

Trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên nói: "Nếu không em cứ đưa nó cho chị đi."

Khâu Nhất Nhiên vẫn cứ nắm chặt.

Cô không hề thở phào nhẹ nhõm vì lời nói này của nàng, mà đùa cợt nói:

"Lê Vô Hồi, chị lúc nào cũng thay đổi ý định."

Lê Vô Hồi không phản bác.

"Lúc thì nói muốn đi xem cực quang, lúc lại nói không cần đi." Như thể để chuyển hướng sự chú ý, Khâu Nhất Nhiên tự nhiên nói: "Lúc thì nói nếu thấy cực quang thì để tôi chụp ảnh cho chị, lúc lại nói tôi có thể từ chối. Lúc thì nói đây là quà sinh nhật của tôi, lúc lại không cho tôi tự mình cầm. . ."

"Tôi quả thực rất hay thay đổi." Lê Vô Hồi không hề giận vì lời Khâu Nhất Nhiên nói, nàng biết mình rất giỏi nói lời châm chọc, đồng thời cũng không lấy đó làm hổ thẹn:

"Chắc là học từ Lỗ Vận. Vì bà ấy cũng hầu như lúc này lúc khác."

Ngữ khí có vẻ rất tùy tiện: "Vì lẽ đó em muốn trách thì trách bà ấy đi."

Không ngờ Lê Vô Hồi lại kéo cả mẹ vào. Khâu Nhất Nhiên sững sờ nửa giây, sau đó bật cười.

Đây là nụ cười thoải mái, chân thật đầu tiên của cô kể từ khi nắm chiếc máy ảnh này.

Cô rất cảm kích Lê Vô Hồi vì đã nghĩ ra rất nhiều cách để cô đối diện, sau đó lại rất cố gắng để cô thả lỏng.

"Chỉ là cá cược thì là cá cược." Vì lẽ đó Khâu Nhất Nhiên đã suy nghĩ nghiêm túc, nói: "Chị không cần nhường tôi."

Lê Vô Hồi im lặng vài giây: "Khâu Nhất Nhiên, em có biết không em cũng rất hay thay đổi."

Nàng như đang chơi trò "em nói chị thì chị cũng phải nói lại" vậy.

Khâu Nhất Nhiên khựng lại.

Lê Vô Hồi lại dùng giọng nói nhẹ nhàng: "Rõ ràng trước em cũng hoàn toàn không đồng ý."

"Được rồi." Khâu Nhất Nhiên không còn cách nào, vô tình nói rõ ràng lời trong lòng:

"Vậy tôi bây giờ đồng ý cá cược với chị."

Ngữ khí rất nghiêm túc. Lê Vô Hồi mỉm cười.

"Chỉ là chị đừng nhường tôi."

Khâu Nhất Nhiên lại rất nghiêm túc nói: "Mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì."

Vẻ mặt của cô cũng rất nghiêm túc.

Khiến Lê Vô Hồi không thể không thu lại ý định đùa cợt.

Sau khi dừng lại một lát. Khâu Nhất Nhiên lại lấy hết dũng khí, để biểu đạt cảm xúc của mình,

"Điều này sẽ làm tôi cảm thấy mình rất yếu đuối, cũng rất vô dụng, rất nhiều chuyện đến cuối cùng đều cần người khác phải nhượng bộ."

Nói tóm lại Khâu Nhất Nhiên là một người rất kiêu hãnh, cô chán ghét nhìn thấy người khác vì chân tàn tật của cô mà đối xử ưu đãi với cô.

Cũng không thích Lê Vô Hồi vì cái chân bị cắt cụt của cô mà lúc nào cũng nhường nhịn cô.

Chỉ là Lê Vô Hồi rất nhiều lúc đều không có cách nào làm được.

Bởi vì trong một khoảng thời gian rất dài.

Đối với Lê Vô Hồi mà nói, nhường nhịn và yêu thương giới hạn, vốn dĩ đã rất khó phân biệt rõ ràng.

Có lúc nàng cảm thấy nghi hoặc,

Lẽ nào chỉ có không yêu, mới sẽ không để Khâu Nhất Nhiên cảm thấy khó chịu vì bị nhường nhịn sao?

Tuy rằng đến nay, Lê Vô Hồi vẫn khó có thể phân biệt triệt để sự khác nhau giữa hai điều này.

Chỉ là nàng vẫn nói với Khâu Nhất Nhiên:

"Chị biết rồi."

. . .

Mười phút sau, các nàng đi tới điểm quan sát thứ hai.

Nơi này dường như không có mưa.

Vẫn là Trứng Rán xuống xe trước, bất quá lần này cô ấy không nhanh chóng lên xe báo cho các nàng không thấy được.

Vì lẽ đó Lê Vô Hồi cũng xuống xe.

Mà Khâu Nhất Nhiên suy nghĩ một chút, cũng rất thận trọng mà nhét camera vào trong túi, bọc mấy lớp quần áo, mới cẩn thận từng li từng tí xuống xe.

Nơi này tựa hồ là một bãi tuyết.

Cho nên cô đi theo Lê Vô Hồi xuống xe, Lê Vô Hồi chưa kịp nhắc nhở, liền giẫm vào một vùng lớp tuyết.

May mắn là chân phải.

Cũng may mắn là Lê Vô Hồi ngay lập tức giúp đỡ cô đem chân phải kéo ra.

Sau khi đứng vững, cô vẫn rất lịch sự mà nói tiếng "Cám ơn" với Lê Vô Hồi.

Lê Vô Hồi nhìn cô, rất đột nhiên nói: "Có thể đừng nói với chị cảm ơn không?"

Khâu Nhất Nhiên cảm thấy kỳ quái: "Vậy tôi phải nói cái gì?"

Lê Vô Hồi suy nghĩ một hồi: "Muốn cảm ơn, sau này liền chụp cho chị nhiều tấm hình đi."

Nàng nói với giọng nửa đùa nửa thật, đầy vẻ cố ý:

"Một lời cảm ơn đổi lấy một tấm hình, có phải quá hời cho em không?"

Điều đó nghe như một cách áp đặt có chủ ý. Nhưng cũng đồng thời, như đang cố làm Khâu Nhất Nhiên quen dần với chuyện chụp ảnh.

Và quả thực, cách này đã có tác dụng.

Khâu Nhất Nhiên không đứng hình khi nghe Lê Vô Hồi đòi chụp ảnh, mà chỉ im lặng một lát rồi mím môi:

"Vậy thôi tôi không nói nữa."

Lê Vô Hồi nhìn chằm chằm cô.

Khuôn mặt nàng tối om dưới ánh đèn xe lờ mờ, rồi nàng nói: "Khâu Nhất Nhiên, em bủn xỉn thật đấy."

Khâu Nhất Nhiên không trả lời lời trêu chọc đó, cô giữ chặt chiếc máy ảnh trong túi và im lặng. Cô chỉ ngước mắt nhìn lên trời.

Bầu trời đen kịt như một tấm vải lớn, chẳng hề có chút dấu hiệu nào của cực quang.

Xem ra hôm nay khó mà thấy được cực quang rồi.

Cô vô cảm, không biết rốt cuộc mình nên vui mừng, hay là nên có cảm xúc gì khác.

Lê Vô Hồi từ từ đi theo sát cô.

Nàng đút hai tay vào túi, dường như cũng không quá buồn bã vì chuyện này, mà chỉ lặng lẽ đi theo dấu chân Khâu Nhất Nhiên in trên tuyết, không cố gắng thêm nữa để Khâu Nhất Nhiên phải thoát khỏi ám ảnh với việc chụp ảnh.

Họ đi loanh quanh ở địa điểm này vài vòng, dừng lại hơn mười phút nhưng vẫn không thấy bóng dáng cực quang đâu.

Thấy họ vì lạnh mà cứ nhún chân liên tục để giữ ấm, Trứng Rán áy náy nói với họ:

"Chúng ta đi địa điểm tiếp theo thôi, ở đây tình hình cũng không khả quan lắm."

Thế là họ lại lên xe, cả ba người đều cảm thấy mặt nóng ran vì hơi ấm từ điều hòa.

Trứng Rán do dự một lát mới khởi động xe: "Bởi vì thời tiết là thật sự không được tốt lắm, hơn nữa rất lạnh, tiếp tục như vậy sẽ cảm mạo, như vậy, chúng ta tối nay lại đi thêm một chỗ cuối cùng, sau đó không đi nữa đi."

Dường như cô ấy cảm thấy rất áy náy vì để khách hàng ra về tay trắng trong thời tiết lạnh như vậy, nhất là khi chiều cô ấy còn nói chắc như đinh đóng cột, nên cô ấy nhấn mạnh với họ:

"Lần sau tôi sẽ dẫn hai bạn đi miễn phí, và đảm bảo sẽ thấy được cực quang."

Cô ấy không biết về cuộc cá cược kéo dài giữa Khâu Nhất Nhiên và Lê Vô Hồi, nên cô ấy đương nhiên nghĩ hai vị khách này sẽ đồng ý.

Thế nhưng cô ấy không ngờ rằng, trong hai vị khách này, lại có một người do dự.

Cũng không nghĩ tới người do dự kia lại là vị khách ngồi ở bên trái vẻ mặt mệt mỏi, dọc đường đi đều có chút u buồn.

"Có thể đi thêm hai nơi nữa không?"

Khâu Nhất Nhiên suy nghĩ rất lâu, mới lấy dũng khí đưa ra yêu cầu này.

"Cái gì?" Trứng Rán không có phản ứng lại.

Lê Vô Hồi cũng có chút không tưởng tượng nổi.

Nàng chần chừ vài giây, vốn định thuyết phục Khâu Nhất Nhiên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Khâu Nhất Nhiên căng thẳng tột độ, Lê Vô Hồi liền quay sang nói với Trứng Rán:

"Hay là đi thêm vài địa điểm nữa đi, chúng tôi có thể trả thêm tiền."

"Không phải chuyện tiền bạc đâu." Trứng Rán giải thích: "Trong tình huống này, dù có đi thêm nhiều điểm quan sát nữa tối nay, chắc cũng không thấy được đâu."

Nói xong, Trứng Rán lại nhận thấy vẻ mặt hai người có chút không ổn, thế là bồi thêm một câu:

"Chỉ là nếu các bạn vẫn còn sức, vậy chúng ta đi thêm vài địa điểm nữa."

Khâu Nhất Nhiên bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn cô ấy. Lê Vô Hồi nhíu mày một cái.

Trứng Rán cười cười: "Dù sao săn cực quang thì phải bất khuất kiên cường chứ."

Khâu Nhất Nhiên hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa tựa vào ghế xe: "Vậy thì làm phiền bạn."

"Không phiền phức, không phiền phức đâu."

Trứng Rán xua tay: "Dù sao tiền cũng đã nhận rồi, chuyện nên làm vẫn phải làm chứ."

Dứt lời, xe lại lăn bánh.

Bóng tối trôi đi.

Khâu Nhất Nhiên có chút lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô đã từng nghe nói, nếu may mắn, khi tất cả các yếu tố ảnh hưởng đều thuận lợi, thì ngay trong thành phố cũng có thể nhìn thấy cực quang.

Nhưng rõ ràng, cô và Lê Vô Hồi không được may mắn, có lẽ là hai người bị Thượng đế bỏ sót khỏi hồ may mắn.

"Khâu Nhất Nhiên."

Trên đường đi đến điểm quan sát tiếp theo, trong xe rất yên tĩnh. Lê Vô Hồi đột nhiên gọi cô.

"Tại sao em lại nói muốn đi thêm vài điểm quan sát nữa?"

Khâu Nhất Nhiên hoàn hồn, lòng bàn tay hơi tê tê xoa đầu gối của mình: "Tôi không biết."

Do dự một lát, cô bồi thêm một câu: "Có lẽ là vì cực quang tượng trưng cho may mắn chăng."

"Chỉ vì may mắn thôi à?" Lê Vô Hồi truy hỏi.

"Là muốn cho chị sau này may mắn hơn một chút", Khâu Nhất Nhiên không nói như vậy, mà chỉ ừ một tiếng lấp lửng.

Bỏ qua chuyện cá cược, cô luôn có một suy nghĩ cố chấp, cảm thấy nếu như ngay trong đêm đầu tiên đến đây mà đã thấy được cực quang, thì biết đâu điều đó có thể xóa bỏ những ký ức không vui của Lê Vô Hồi về cực quang.

Kể từ hôm nay trở đi, họ không phải là những người đã gặp tai nạn xe hơi trên đường đi xem cực quang.

Mà là, trong ngày đầu tiên đến nơi an toàn, họ đã rất may mắn nhìn thấy cực quang.

Điều đó giống như một trò chơi gỡ mìn, quả mìn lớn nhất được chôn dưới từ khóa "Cực quang", và cô hy vọng cuộc đời sau này của Lê Vô Hồi sẽ chỉ còn bình yên.

"Không sao." Lê Vô Hồi không biết ý nghĩ của cô, vì lẽ đó lại quay sang an ủi cô:

"Vài ngày nữa thấy được, em cũng sẽ cảm thấy may mắn như vậy thôi."

Khâu Nhất Nhiên không muốn để nỗi lo lắng của mình lây sang Lê Vô Hồi, cô rất khó khăn nhếch khóe miệng, nói tiếng "Ừ".

Nhưng thật đáng tiếc thêm hai địa điểm quan sát nữa, tình hình khí hậu cũng không được tốt.

Các nàng xuống xe.

Trong đêm đen liên tục đợi thêm mấy chục phút, cũng không thấy bóng dáng cực quang, ngược lại bị lạnh đến mức mũi đỏ ửng lên, hồn xiêu phách lạc lên xe.

Đi tới điểm quan sát cuối cùng.

Trứng Rán không còn nói những lời an ủi rằng họ vẫn còn cơ hội, chỉ nói vài ngày nữa thời tiết tốt hơn thì đi tiếp.

Khâu Nhất Nhiên cũng không yêu cầu Trứng Rán đi thêm vài điểm quan sát nữa, hai địa điểm vừa rồi đều có mưa nhỏ, cô biết tối nay sẽ không có được kết quả mình mong muốn.

Một mặt, cô cảm thấy thất vọng vì đã không thể để Lê Vô Hồi nhìn thấy cực quang.

Mặt khác, cô hơi có một loại tâm lý may mắn vì có thể tạm thời trốn tránh bởi vì cô có thể không cần phải cầm lại chiếc camera.

Nhưng cô cũng không vì vậy mà hài lòng.

Hai loại cảm xúc hỗn tạp cùng một chỗ, làm cho cô trong đoạn đường cuối cùng lại trốn vào cái lồng của mình.

Cô bỏ qua cảm xúc của bản thân.

Trong bóng tối trôi qua, cô liên tục chớp mắt, cuối cùng bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Đoạn đường cuối cùng, có lẽ là Trứng Rán dẫn họ chạy đến một nơi rất cao, đường cũng không được bằng phẳng.

Xe chạy chòng chành.

Vì lẽ đó Khâu Nhất Nhiên mơ mơ màng màng, cảm giác mình cứ bị lắc lư ngả nghiêng.

Mãi đến tận sau đó cô cảm giác mình bỗng nhiên bị một đôi tay đỡ lấy.

Sau đó bị ấn đầu xuống, cả người ngã vào một nơi rất ấm áp, rất an toàn.

Cũng rất mềm mại.

Thậm chí có thể cảm nhận được có người giúp cô nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối loạn rủ xuống mặt.

Trong giấc mộng cô cảm thấy ngứa, có chút không vui nói: "Không được đụng tôi."

Thế là người kia dừng lại.

Sau đó lại giống như là vì cô nói chuyện như vậy mà rất tức giận.

Lại gần nhẹ nhàng bịt mũi của cô, rất không khách khí cho cô một bài học.

Chờ cô sắp không thở nổi, rồi lại hơi hơi tử tế mà buông tha cô.

Đây là một người xấu. Cô mơ mơ màng màng nghĩ.

Nhưng người xấu này, trong lúc cô vô ý thức khịt khịt mũi thì rất bất lực mà thở dài, đem cái gì đó rất ấm áp đắp lên.

Lại còn mang theo một loại hương thơm nào đó làm cho cô cảm thấy đặc biệt an tâm.

Khi ngủ trong xe, Khâu Nhất Nhiên lúc nào cũng rất khó mở mắt ra, cho nên cô thậm chí không biết có phải là ảo giác, liền lại hỗn loạn ngủ thiếp đi.

Thật ra hiện tại vốn là đã qua giờ ngủ của Khâu Nhất Nhiên, cô mệt mỏi cũng là bình thường.

Cô thậm chí ngủ say không tỉnh trên đùi Lê Vô Hồi.

Mãi đến tận khi xe đến địa điểm quan sát cuối cùng, Trứng Rán dừng xe một cách ổn định, quay đầu lại mới phát hiện hai vị khách Trung Quốc này có một người đang ngủ, mà người con lại không ngủ chỉ hơi cúi mặt nhìn, thật giống đã nhìn kĩ người đang ngủ rất lâu rồi.

Đồng thời vẫn luôn không dời tầm mắt.

Cả hai đều rất yên tĩnh.

Trứng Rán cố ý ho khan một tiếng.

Lê Vô Hồi vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Trứng Rán cảm thấy kỳ quái, lại nhỏ giọng gọi: "Hai vị..."

Lê Vô Hồi mới rốt cục giật mình tỉnh lại.

Nàng có chút hoảng hốt ngước mắt, nhìn thấy Trứng Rán đang gọi nàng, nở nụ cười, âm thanh ép tới rất nhẹ:

"Đã tới chưa?"

"Ừm." Cân nhắc đến vị khách khác đang ngủ, âm thanh Trứng Rán cũng rất nhẹ,

"Bạn muốn cùng tôi đi xuống xem một chút không? Tuy rằng khả năng cũng không lớn."

Lê Vô Hồi cúi mặt, nhìn Khâu Nhất Nhiên ngủ say rất lâu, nói: "Vậy thì xuống."

"Thế còn cô ấy?" Trứng Rán chép miệng hỏi.

"Không phải nói khả năng cũng không lớn sao?" Lê Vô Hồi làm việc rất cẩn thận, đem đầu Khâu Nhất Nhiên từ chân của mình nâng lên: "Vậy hãy để cho cô ấy ngủ thêm đi."

Nói như thế, Lê Vô Hồi một bên nâng đầu Khâu Nhất Nhiên, một bên chính mình chậm rãi dời khỏi vị trí.

Lại tìm cái gì đó lót vào chỗ cũ, gối đầu Khâu Nhất Nhiên lên.

Không gian bên trong xe rất chật hẹp, mà thân hình nàng cao, khung xương lại lớn, vì lẽ đó toàn bộ quá trình vô cùng khó khăn.

Sợ làm tỉnh Khâu Nhất Nhiên, trên đường có đến mấy lần, đầu và cánh tay Lê Vô Hồi đều trực tiếp chạm vào nóc xe, thậm chí phát ra tiếng va chạm.

Những lúc va chạm ấy, ngay cả Trứng Rán cũng nhăn mặt.

Thế nhưng Lê Vô Hồi lại như thể không hề cảm thấy đau, dùng một tư thế vô cùng khó khăn để chống đỡ cơ thể mình, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào, thậm chí còn nín thở.

Mãi đến khi hơi thở của Khâu Nhất Nhiên đã ổn định và đều đặn.

Lê Vô Hồi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi rất vất vả và cứng người lách mình ra khỏi xe.

Cả Trứng Rán lúc đó cũng phải thở phào theo nàng.

Nhưng Lê Vô Hồi thì vẫn như không có cảm giác gì, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.

Sau đó nàng cũng không vội vã đi ngay.

Mà lại đứng ngoài, qua cửa kính xe, lặng lẽ nhìn chằm chằm Khâu Nhất Nhiên thêm một lúc lâu nữa.

Chờ xác nhận Khâu Nhất Nhiên không bị nàng làm tỉnh giấc, Lê Vô Hồi mới ra dấu tay với Trứng Rán, hạ giọng nói:

"Chúng ta đi chỗ nào xa hơn một chút nói chuyện đi, cô ấy ngủ rất dễ tỉnh."

Trứng Rán làm ký hiệu OK.

Điểm quan sát cuối cùng là một bình nguyên sau khi vượt qua gò núi, độ cao so với mặt biển đã khá cao.

Nhưng các nàng đi ra ngoài mấy bước.

Đi đến gần một khu vực có vẻ như là ao hồ, vẫn không quan sát được bất kỳ bóng dáng cực quang nào.

Trứng Rán nhìn đồng hồ, sau đó lại dùng điện thoại chụp lên bầu trời, cuối cùng rất đáng tiếc lắc đầu với Lê Vô Hồi: "Thật ra chiều nay thời tiết vẫn rất tốt, không biết tại sao đến tối lại xấu đi nhiều như vậy."

Lê Vô Hồi nghiêng đầu, nói đùa với cô ấy: "Lẽ nào là do hai người vận rủi chúng tôi đến?"

Trứng Rán sửng sốt.

Lê Vô Hồi liếc nhìn chiếc xe.

Khi tầm mắt quay trở lại, nàng nhìn thấy vẻ mặt Trứng Rán có chút kỳ quái, liền nhấn mạnh:

"Chỉ là đùa thôi."

"Tôi biết." Trứng Rán nói, sau đó gãi gãi mặt, nhịn nửa ngày, vẫn nói:

"Thật ra bạn là quý cô Spring phải không."

Lê Vô Hồi có chút bất ngờ: "Bạn biết tôi?"

"Tôi có một cuốn tạp chí trên xe, bìa ngoài là bạn." Trứng Rán nói,

"Chỉ là các bạn mặc quá dày, tôi không dám xác nhận, hơn nữa cũng sợ làm phiền hai người."

"Thì ra là vậy." Lê Vô Hồi cảm thấy không cần thiết phải phủ nhận: "Tôi là Lê Vô Hồi."

"Vậy người trong xe kia?" Trứng Rán có chút do dự hỏi: "Cũng là người mẫu?"

"Cô ấy là Ian." Lê Vô Hồi nói: "Không phải người mẫu."

"Ian?" Trứng Rán có chút mơ hồ.

Cô ấy vốn không sành về giới này, có thể nhận ra Lê Vô Hồi đã là nhờ cuốn tạp chí kia.

Huống chi— Ian, đã là chuyện xưa từ rất lâu rồi.

Cho dù là ở Paris, cũng đã có rất nhiều người không nhớ rõ cô.

Không ai rõ điều này hơn Lê Vô Hồi, nhưng Lê Vô Hồi vẫn kiên trì một mình sinh sống ở Paris như vậy.

Và hôm nay, nàng vẫn từng chữ từng câu nói với Trứng Rán: "Ian là một nhiếp ảnh gia rất tài giỏi."

"Thì ra cô ấy mới là nhiếp ảnh gia." Trứng Rán lẩm bẩm: "Vậy là lúc nãy tôi đoán sai sao? Chẳng trách cô ấy hôm nay lại muốn xem cực quang đến thế, là có nhiệm vụ chụp ảnh sao?"

"Không phải." Lê Vô Hồi nói.

"Không phải cái gì?"

"Cô ấy không muốn chụp cực quang." Lê Vô Hồi nói như vậy, nàng cũng không biết Trứng Rán có thể hiểu lời giải thích của nàng không: "Cô ấy chỉ là muốn để tôi thấy cực quang."

Trứng Rán quả thực không hiểu.

Nhưng cô ấy đang cố gắng lý giải chuyện này, hơn nữa cũng biết phần lớn du khách đều cho rằng cực quang là may mắn, hai vị khách này, hẳn là hy vọng lẫn nhau đều có vận may tốt.

Nghĩ tới đây, cô ấy bỗng nhiên như tỉnh ngộ mỉm cười: "Vì lẽ đó các bạn hẳn là những người bạn rất thân phải không?"

Lê Vô Hồi bị câu hỏi này của Trứng Rán làm cho sững sờ.

Tại sao lại nghĩ như vậy?

Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, vô cớ cười khẽ một tiếng: "So với bạn bè, chúng tôi giống kẻ thù hơn."

"Kẻ thù?" Trứng Rán đại khái rất khó hiểu lời nàng nói, lông mày cau lại rất sâu: "Kẻ thù sẽ từ nơi xa như thế cùng nhau sang đây xem cực quang sao?"

Người đi một đoạn đường xa như thế để ly hôn, đến cuối cùng chẳng phải là kẻ thù sao?

Lê Vô Hồi thầm nghĩ. Nhưng nàng lại không đem chuyện của hai người họ nói chi tiết như vậy.

Muốn giải thích rõ ràng thì rất phức tạp.

Bất tri bất giác giữa bầu trời chậm rãi bay mưa bụi, ngay cả điểm cuối cùng cũng đều bắt đầu mưa.

Lê Vô Hồi lấy điện thoại ra, nhìn về phía chân trời, có chút tiếc nuối nói:

"Xem ra hôm nay sẽ không có kỳ tích rồi."

Nói thật, trên đường đến đây nàng còn từng nghĩ liệu câu chuyện của họ có giống như trong phim, kỳ tích đột nhiên xuất hiện vào lúc sắp từ bỏ, mang lại hy vọng lớn cho nhân vật chính đang ở vực sâu, thế giới trở nên tốt đẹp, thời gian quay ngược.

Nhưng rốt cuộc là không có.

Lê Vô Hồi sản sinh rất nhiều rất nhiều tiếc nuối ngay khoảnh khắc có thể xác nhận điều đó, sau đó nàng lại cưỡng bức chính mình thu hết những tiếc nuối kia lại. Nàng không muốn Khâu Nhất Nhiên vì mình mà không vui.

"Thật ra cực quang cũng không phải là chuyện gì quá hiếm thấy đâu." Trứng Rán bỗng lên tiếng,

"Ở Murmansk, nếu thời tiết tốt, hàng năm có khoảng hai trăm ngày có thể nhìn thấy cực quang, đây là chuyện có tỉ lệ cao hơn cả mặt trời xuất hiện ở đây."

"Ý gì?" Lê Vô Hồi không phản ứng kịp.

Trứng Rán cười cười: "Ý là, nếu điều này được coi là kỳ tích, thì kỳ tích thông thường hơn bạn tưởng đấy."

Câu nói đó vừa dứt.

Gió lớn lên, chiếc mũ trùm đầu của Lê Vô Hồi bị thổi bay. Nàng bị gió thổi đến nheo mắt lại.

Một giây sau chợt cảm giác một màu đỏ rực bỗng lóe lên một vệt sáng trắng trong không khí tối đen như mực nước.

Lê Vô Hồi và Trứng Rán nhìn nhau, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trời nhưng chân trời vẫn cứ đen kịt như một cái hang muốn nuốt chửng tất cả, như thể không có gì xảy ra.

Lê Vô Hồi cảm thấy thất vọng, nhưng lại đột nhiên nghe được một tiếng cửa xe yếu ớt khép lại.

Nàng theo bản năng quay đầu lại.

Một giọt mưa lớn vừa vặn rơi vào mắt, lách tách, lan ra.

Nàng khó chịu nheo mắt lại, dùng tay dụi một cái, rồi mở mắt ra, mọi thứ trong tầm nhìn đều nhòe thành những mảng màu tối tăm không rõ ràng.

Mãi đến khi tập trung lại được.

"Khâu Nhất Nhiên?"

Lê Vô Hồi đưa tay dụi dụi mắt đang ướt, theo bản năng bước về phía chiếc xe.

Bóng tối đặc quánh, mưa bụi li ti.

Nàng cúi đầu nhìn chăm chú vào những khối tuyết mình dẫm lên, chầm chậm thở ra một luồng hơi trắng, ngước mắt nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên rất gượng gạo đẩy cửa xe, nàng không thể nhìn rõ mặt đối phương,

"Em sao lại tỉnh rồi?" Lê Vô Hồi hỏi.

Dứt lời, một vệt sáng trắng yếu ớt bỗng lại lóe lên trong bóng tối mờ ảo.

Lê Vô Hồi không phản ứng— cũng không bận tâm liệu có phải chân trời có kỳ tích gì xảy ra không.

Nàng vội vã tiếp tục giẫm lên lớp tuyết đi về phía trước, tiếng tuyết sàn sạt trong đêm tối tĩnh lặng nghe thật đột ngột.

Đi được mấy bước, nàng đột nhiên lại hoàn toàn không thể cử động.

Họ đã không nhìn thấy cực quang xuất hiện một cách thần kỳ tại điểm quan sát cuối cùng, Lê Vô Hồi không chút nghi ngờ trở thành người thua cuộc cá cược, không có cách nào nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên một lần nữa nhấn màn trập chụp ảnh cho nàng.

Đứng giữa trời, ánh sáng trắng lần thứ hai lóe lên, những mảng màu mờ ảo trong tầm nhìn cuối cùng cũng bị xóa đi, Lê Vô Hồi cuối cùng cũng có thể nhìn rõ qua lớp cửa kính xe dày đặc, Khâu Nhất Nhiên đội chiếc mũ rất dày, mặc quần áo rất dày, gương mặt quá đỗi tái nhợt ẩn hiện trong đêm tối, mỉm cười với nàng, lần thứ hai giơ tay lên.

Tách!

"Cô ấy đang chụp hình cho bạn đấy."

Trứng Rán đã lùi lại một bước, ở bên cạnh vừa lúc nhắc nhở nàng:

"Quý cô Spring, bạn nên cười một cái."

Thì ra nàng đã hiểu lầm đèn flash của cô ấy là kỳ tích.

Có lẽ điều này cũng không tính là hiểu lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro