
Chương 2: Chúc Nhất Kiều
Căn hộ ở Huệ Phúc Viên này là một trong những phúc lợi giữ chân nhân tài mà nhà trường đưa ra khi mời ở lại công tác.
3 năm trước, khi Minh Phỉ lấy bằng tiến sĩ, 4 công ty hàng đầu trong ngành đều gửi thư mời làm việc với mức lương hậu hĩnh. Để nâng cao sức cạnh tranh, phía trường học đã ra điều kiện: Chỉ cần ở lại, sẽ được tặng một căn hộ 4 phòng ngủ 2 phòng khách ở khu phát triển mới.
Minh Phỉ không suy nghĩ quá lâu, vì bản thân cô cũng vốn có xu hướng ở lại trường.
Cô đi thang máy lên tầng 18, mở khóa bảo vệ thông minh bằng vân tay, cánh cửa điện tử từ từ mở ra từ bên trong. Minh Phỉ vừa bước vào chưa kịp thay giày thì đã nghe thấy giọng đe dọa non nớt.
"Không được động đậy đó nha ~ "
Minh Phỉ ngẩng đầu nhìn, liền thấy Minh Nghi mặc bộ đồ thỏ trắng, tóc buộc hai chỏm nhỏ, cố gắng làm mặt nghiêm trang trên khuôn mặt tròn trịa đáng yêu một cách quá mức, bất ngờ xuất hiện trước cửa.
Ánh đèn tông ấm khiến căn nhà trở nên đặc biệt ấm cúng, Minh Nghi bé nhỏ đứng đó, tay còn cầm một khẩu súng đồ chơi.
"Hôn em một cái mới được vào."
Nghe vậy, Minh Phỉ mỉm cười, lập tức phối hợp.
"Được thôi, cảnh sát nhỏ."
Cô đặt bánh kem lên tủ giày, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với cô cảnh sát nhỏ cầm súng đồ chơi. Bé Minh Nghi năm nay vừa tròn 2 tuổi 2 tháng, tên gọi thân mật là Tảo Tảo, món đồ chơi yêu thích nhất thường ngày là các loại súng, xếp hình và búp bê.
Minh Phỉ còn chưa kịp hành động, Minh Tảo Tảo đã nhào thẳng vào lòng cô.
"Mẹ ơi!"
"Ơi!" Minh Phỉ hôn lên má phải con bé, "Tảo Tảo, sao vậy?"
Minh Tảo Tảo chớp chớp mắt, không nói gì, đôi mắt tròn xoe như mắt mèo lộ ra chút chột dạ. Minh Phỉ đại khái cũng đoán được nguyên nhân, vì lúc trên đường về cô đã xem camera giám sát và thấy con chó máy trong nhà không còn hoạt động.
Chưa đầy 5 giây im lặng, Minh Tảo Tảo đã tự thú nguyên nhân.
"Chiều nay em uống sữa, Quanh Quanh cũng muốn uống, em cho Quanh Quanh, rồi Quanh Quanh không nhúc nhích nữa."
Nói xong, Minh Tảo Tảo chu môi, có chút buồn bã: "Xin lỗi, em chỉ muốn chia sẻ, em không phải là người xấu."
Vốn khả năng ngôn ngữ của bé 2 tuổi còn hạn chế, Minh Tảo Tảo chưa thể nói được câu dài một mạch, có lúc không nói được sẽ diễn tả bằng điệu bộ cho mẹ xem.
Minh Phỉ rất hiểu con gái mình.
Cô thay giày xong, tay phải xách bánh kem anh đào được đóng gói đẹp đẽ, tay trái bế đứa con mềm mại đi vào trong, vừa đi vừa hỏi:
"Tảo Tảo làm sao biết Quanh Quanh muốn uống sữa?"
Minh Tảo Tảo nghiêm túc đáp: "Quanh Quanh chạy quanh em, gâu gâu gâu gâu."
Minh Phỉ bật cười, vừa cười vừa dịu dàng nói cho con gái biết Quanh Quanh không uống sữa, sau đó kiên nhẫn an ủi con rằng không sao cả, vì hệ thống điều khiển của Quanh Quanh đã bị trục trặc từ hôm qua. Cuối cùng, cô hứa sẽ sửa lại con chó máy Quanh Quanh thật sớm.
Minh Tảo Tảo ngẩng đầu nhìn cô: "Thật không ạ?"
"Thật." Minh Phỉ hứa với con, "Tối nay sửa xong luôn."
"Mẹ giỏi nhất!"
Minh Tảo Tảo rõ ràng rất vui, hôn chụt chụt lên mặt mẹ mấy cái mới nói muốn xuống. Sau khi được thả xuống, bé bắt đầu hát bài đồng dao mới học, chỉ là câu được câu chăng, ghép vần loạn xạ, hát xong cũng không có câu nào đúng nhịp.
Minh Phỉ vẫn vỗ tay cổ vũ: "Tảo Tảo hát hay lắm."
Người cổ vũ còn nhiệt tình hơn cả Minh Phỉ chính là con robot 008, loại robot trí tuệ nhân tạo phục vụ trong gia đình mới nhất do Viện nghiên cứu phát triển, hiện vẫn chưa được phổ biến trên thị trường. Để chăm sóc và bầu bạn tốt hơn với Minh Tảo Tảo, Minh Phỉ đã mua một chiếc với giá ưu đãi dưới danh nghĩa cá nhân, sau đó còn nâng cấp và chỉnh sửa một số chức năng.
Lúc này, màn hình vuông của 008 hiện ra biểu cảm hoạt hình đang rơi nước mắt, như thể bị giọng hát làm cảm động đến mức không thể giữ được biểu cảm.
Giọng nữ máy móc của 008 nghe rất giống lồng tiếng phim hoạt hình: "Bé cưng ơi, em là người hát hay nhất đó, nhất định phải tham gia cuộc thi âm nhạc thiếu nhi toàn quốc lần sau nha, vì loài người và robot đều không thể sống thiếu giọng hát của em đó~"
Minh Tảo Tảo hơi ngại ngùng, nhưng vẫn nghiêm túc hứa: "Dạ! Em sẽ cố gắng!"
Minh Phỉ nhịn cười, đặt bánh kem anh đào lên bàn ăn, đợi cắt ra bốn phần, phần nhỏ nhất dành cho Minh Tảo Tảo. Bé vừa hát xong liền reo lên đầy hưng phấn.
"Woa ~"
Mắt Minh Tảo Tảo lấp lánh như có sao: "Mẹ ơi, em yêu mẹ."
"Cảm ơn mẹ, em rất thích bánh kem."
Không biết nghĩ đến điều gì, Minh Tảo Tảo "A" lên một tiếng, lập tức đặt súng đồ chơi xuống rồi chạy thẳng vào phòng ngủ. Minh Phỉ không đi theo, mà quay sang đưa hai phần bánh còn lại cho dì Vương vừa từ ban công đi vào.
Dì Vương là người giúp việc mà cô thuê qua công ty dịch vụ gia đình, bình thường lúc cô đi làm, chính dì là người chăm sóc Minh Tảo Tảo. Công việc này thật ra cũng khá nhẹ nhàng, vì hiện nay ở Quốc gia độc lập Y Mông thực hiện chế độ làm việc bốn ngày nghỉ ba ngày mỗi tuần, trừ công chức ra, hầu như mọi người đều chỉ làm bảy tiếng một ngày theo quy định, lại còn có robot 008 có thể đảm nhận phần lớn công việc.
Ngoài ra, bản thân Minh Tảo Tảo cũng là một đứa trẻ rất ngoan và lễ phép, có thể tự mình làm tốt nhiều việc cơ bản.
"Cảm ơn cô Minh." Dì Vương mỉm cười hiền hậu, "Vậy tôi về trước đây, hẹn gặp lại tuần sau."
"Vâng, dì Vương đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại."
Robot 008 cũng thể hiện lễ nghi xã giao tuyệt đối: "Hẹn gặp lại dì Vương. Mong chờ được tiếp tục làm việc cùng dì, chúc dì có một cuối tuần thật tuyệt vời."
—
Dưới trận mưa to đầu thu, thành phố Tây Hòa bắt đầu giăng sương mù, những chậu cây ngoài ban công trông như những bông hoa được nuôi trong nhà kính tránh khỏi mưa, thi nhau nở rộ giữa nền trời mờ ảo.
Khi Minh Tảo Tảo từ phòng ngủ chạy ra lại, hai tay bé để sau lưng, rõ ràng là đang giấu cái gì đó.
So với Minh Phỉ cao 1m83, Minh Tảo Tảo cao 75cm chẳng khác gì một tiểu tinh linh cỡ búp bê, cho dù có giấu giấu giếm giếm thì cũng chẳng thể che được gì, Minh Phỉ gần như liếc mắt một cái đã thấy rõ bé đang cầm thứ gì sau lưng.
Thế nhưng cô vẫn phối hợp rất ăn ý, dịu dàng hỏi: "Tảo Tảo vào phòng ngủ làm gì vậy?"
Minh Tảo Tảo cười lộ lúm đồng tiền: "Mẹ đoán xem!"
"Được, để mẹ đoán thử." Minh Phỉ rót một ly nước, nhấp một ngụm, "Là đi xem Quanh Quanh phải không?"
Minh Tảo Tảo lắc đầu: "Không phải đâu ~ "
Minh Phỉ lại đoán: "Là đi xếp hình chú thỏ nhỏ hả?"
"Để mẹ đoán thêm lần nữa đi."
Lúc này Minh Phỉ mới nói đúng đáp án: "Tảo Tảo vào phòng chuẩn bị quà cho mẹ đúng không?"
Minh Tảo Tảo cười tít mắt: "Mẹ giỏi quá, mẹ đoán trúng rồi!"
"Teng teng teng ~ " Minh Tảo Tảo lấy bức tranh giấu sau lưng ra, giơ cao lên, "Là bức tranh em vẽ tặng mẹ đó, em vẽ lâu lắm rồi, cực khổ lắm á."
Nói xong, bé hạ thấp bức tranh xuống, giải thích với mẹ: "Ở giữa là mẹ, bên trái là em, bên phải là Quanh Quanh và 008. Chúng ta sống trong ngôi nhà này, em yêu mẹ, thích Quanh Quanh, thích 008, thích dâu, thích đào, thích bánh kem..."
Tim Minh Phỉ mềm nhũn như nước mùa thu.
Vì lớn lên trong yêu thương, Minh Tảo Tảo là một đứa trẻ rất biết cách thể hiện tình yêu. Bé mỗi ngày đều nói với Minh Phỉ rằng mình rất yêu mẹ, là tình yêu duy nhất trong cả vũ trụ.
Còn chưa kịp để Minh Phỉ lên tiếng, robot 008 bên cạnh đã cảm động đến mức phát nhạc liên khúc: "Bé Yêu", "Cảm Ơn Con", "Mẹ Cũng Thích Con", "Bạn Tốt Cùng Nhau Đi Suốt Đời".
Trước khi Minh Phỉ kịp ra lệnh tắt, 008 rất biết điều tự động tạm dừng nhạc, ngoan ngoãn làm một khán giả robot đạt chuẩn.
Thì thầm kể xong, Minh Tảo Tảo ngẩng đầu hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có thích tranh của em không?"
"Thích chứ, rất thích nữa là đằng khác." Minh Phỉ bế bé lên, nhìn bức tranh tuy có phần trừu tượng nhưng vẫn không ngại khen ngợi: "Tảo Tảo sao lại giỏi quá vậy, vẽ đẹp thế này cơ mà."
"Mẹ giỏi, em cũng giỏi."
Trong lòng Minh Phỉ chợt động: "Cuối tuần mẹ được nghỉ, Tảo Tảo muốn đi chơi đâu không?"
"Vườn thú! Em muốn xem cừu nhỏ, cừu be be, đáng yêu lắm luôn."
"Chốt nè."
Hai mẹ con cùng xem một đoạn phim tài liệu, Minh Tảo Tảo vừa ăn bánh vừa xem, đến khi hết phim, Minh Phỉ đi làm bữa tối thì bé tự mình vào phòng đồ chơi chơi. Lúc Minh Phỉ nấu cơm xong ra gọi, chỉ thấy 008 đã chuyển sang chế độ chờ, còn Minh Tảo Tảo ngủ lăn lóc trên tấm đệm đồ chơi, cái bụng tròn tròn lộ ra ngoài, má trắng nõn ngủ đến đỏ bừng cả lên.
Cô bế con gái vào phòng ngủ, đặt lên chiếc giường êm ái, đắp kín chăn rồi mới lấy chiếc kính gọng đen bên cạnh đeo vào, bắt tay vào sửa con chó máy Quanh Quanh đang bị hỏng.
Trong xã hội hiện tại, thú cưng trong nhà chia làm hai loại: một nửa là robot mô phỏng sinh học, một nửa là động vật thật sự.
Robot mô phỏng như chó máy không chỉ có đủ mọi ưu điểm của thú cưng thật, mà còn khắc phục được những điểm bất tiện như rụng lông, mùi hôi, vệ sinh... rất phù hợp với những gia đình có trẻ nhỏ.
Tuy vậy, những chú chó mèo thật sự có cảm xúc thì vẫn luôn mang giá trị không thể thay thế.
Vì thế không lâu trước đây, Minh Phỉ đã phát hiện ra so với chó máy, Minh Tảo Tảo dường như càng mong có được chó mèo thật hơn. Sau khi nhận ra mong muốn đó của con gái, Minh Phỉ đã đến cửa hàng thú cưng đắt nhất ở thành phố Tây Hòa hỏi thăm đủ điều và sắp xếp xong mọi việc. Đợi đến thứ hai tuần sau tan làm, cô sẽ dẫn Minh Tảo Tảo đến đó chọn chú chó và mèo mà bé thích để mang về nhà.
—
"Ngày 8 tháng 9 năm 167 theo Lịch mới, 09 giờ 33 phút, nhiệt độ cảm nhận 23℃, độ ẩm 80%, tầm nhìn 14km... Dự báo sau 17 giờ 30 chiều nay sẽ có mưa, Cục Khí tượng khuyến cáo người dân mang theo ô hoặc áo mưa khi ra ngoài... Quốc gia độc lập Y Mông chúc mọi công dân một ngày tốt lành."
Sau khi bản tin trong xe kết thúc, chiếc xe tự lái giảm tốc độ khi sắp tiến vào cầu cảng vòng.
Minh Tảo Tảo ngồi ở ghế sau, còn ngái ngủ, ngáp xong liền rúc cả khuôn mặt nhỏ vào trong áo, như thể sắp ngủ thiếp đi lần nữa.
"Tảo Tảo."
"Dạ!" Minh Tảo Tảo như con mèo con bị hù cho xù lông, ngẩng đầu nhìn, "Mẹ ơi, tới nơi rồi hả?"
Vườn thú ở thành phố Tây Hòa không thu vé vào cổng, ưu tiên bảo vệ môi trường sinh thái của các loài động vật, nằm ở vùng ngoại ô cách xa trung tâm thành phố.
Minh Phỉ liếc nhìn thời gian: "Còn nửa tiếng nữa."
"Dạ!"
Minh Tảo Tảo gật đầu, xích lại gần chui vào lòng Minh Phỉ, đổi tư thế dễ chịu hơn để tiếp tục ngủ.
"Mẹ ơi, em ngủ một lát, tới nơi mẹ gọi em dậy nha."
Minh Phỉ nhẹ nhàng dỗ dành cô bé: "Được rồi."
Xe tự lái tăng tốc sau khi rời khỏi cầu cảng vòng, lao vút về phía đích đến. Ánh mắt Minh Phỉ lướt qua mặt hồ Y Hợp ngoài cửa sổ, giữa làn nước phản chiếu ánh sáng, thỉnh thoảng có những cánh chim vụt qua, rồi bay về phía rừng phong sẫm màu ở xa.
Đây là lần thứ 10 cô đưa Minh Tảo Tảo đến vườn thú.
Lần đầu tiên cô đưa Minh Tảo Tảo đi, bé mới được 1 tuổi rưỡi, vừa vào khu sư tử đã bị cảnh tượng đàn sư tử dọa cho khóc òa. Cô dỗ dành chưa đến 1 phút, Tảo Tảo đã nín khóc, sau đó lại dạn dĩ hơn, không những kéo tay cô đến gần kính để "chạm" sư tử từ xa, mà lúc sư tử đi ngang còn lầm bầm gọi chúng là "mấy con mèo to xấu tính".
Nghĩ tới những điều đó, ánh mắt Minh Phỉ càng thêm dịu dàng.
Cô cúi đầu hôn nhẹ Minh Tảo Tảo đang ngủ, đến khi điện thoại rung mới dời mắt đi xem tin nhắn.
【Lợi Hạnh: Đang tới đâu rồi?】
【Lợi Hạnh: Cậu với Tảo Tảo đáng yêu ăn sáng chưa? Ở cổng vườn thú có bán điểm tâm, có món bánh táo mà Tảo Tảo thích đấy, cần mình mua 2 phần không?】
Minh Phỉ rảnh tay phải ra để trả lời tin nhắn.
【Vừa xuống cầu cảng vòng, đang ở đường đến nhà trọ, còn khoảng 20 phút nữa.】
【Cảm ơn cậu, tụi mình ăn sáng rồi, không cần mang đâu.】
Lợi Hạnh là người bạn duy nhất của cô trong 8 năm kể từ khi xuyên tới thế giới này, cũng là một trong số ít người biết đến sự tồn tại của Minh Tảo Tảo. Vì phép lịch sự xã giao, Minh Phỉ thường thêm một biểu tượng mặt cười ở cuối câu.
【Lợi Hạnh: Biết rồi.】
【Lợi Hạnh: Đừng có gửi cái mặt cười đó nữa, mẹ mình còn chẳng dùng.】
Minh Phỉ nghĩ ngợi một chút, rồi gửi một biểu tượng con mèo con bắt tay mà Minh Tảo Tảo thích.
—
Khung trò chuyện giữa hai người im lặng suốt 20 phút, đến khi xe đến vườn thú, Minh Phỉ gọi Minh Tảo Tảo dậy thì thấy bé con với mái tóc xoăn nhẹ vì ngủ mà vểnh lên, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô.
"Tảo Tảo, tới vườn thú rồi."
Minh Tảo Tảo đáp một tiếng lí nhí bằng giọng mũi.
3 giây sau, bé hoàn hồn lại, nét mặt dần trở nên hớn hở, xuống xe liền nắm tay mẹ, ngó nghiêng khắp nơi. Nhìn thấy Lợi Hạnh mặc đồ thể thao màu xanh lá nhạt, liền reo lên bằng giọng lanh lảnh.
"Con chào dì Hạnh buổi sáng!"
Lợi Hạnh cười tươi rạng rỡ: "Tảo Tảo buổi sáng tốt lành. Nửa tháng rồi không gặp Tảo Tảo, có nhớ dì Hạnh không nè?"
"Dạ có ~"
Lợi Hạnh rất khéo trong việc dỗ trẻ con, khiến đôi lúm đồng tiền hai bên miệng Minh Tảo Tảo cứ rạng rỡ mãi không thôi. Khi Minh Phỉ quay lại sau khi mua đồ ở cửa hàng gần vườn thú, thì Minh Tảo Tảo đã bắt đầu cho cá chép Nhật trong hồ ăn rồi.
Đàn cá chép đỏ trắng rực rỡ như chùm hoa chu đinh đỏ nở rộ, tựa như một điềm lành cho ngày hôm nay: Thuận lợi để ra ngoài, thuận lợi để vui chơi.
—
Tòa xét xử khu Nam thành phố Tây Hòa.
Là một cơ quan đặc quyền độc lập với quân đội và chính phủ, chỉ chịu trách nhiệm trước Quốc vương đương nhiệm của Quốc gia độc lập Y Mông, nửa tháng trước, Tòa án đã điều tra ra việc Tập đoàn SE buôn lậu vũ khí trong bóng tối, và còn liên quan đến một số nhân vật lớn trong giới quân sự và chính trị, thậm chí dính líu đến chính giới nước khác. Từ đó, tòa nhà của Tòa xét xử gần như đêm nào cũng sáng đèn.
"Họp rồi, Lộ Bạch!"
Lam Lộ Bạch vừa ăn xong miếng bánh mì cuối cùng: "Được, tôi tới liền đây."
Mẫn Mạn kéo cô dậy khỏi ghế: "Đừng ăn nữa, đi mau, sếp cũng có mặt đấy."
Lam Lộ Bạch lập tức theo sau: " Sếp về rồi à? Tối qua còn ở khu Bắc mà?"
"Kết quả điều tra có rồi."
Trong phòng họp được bài trí vừa sang trọng vừa trang nghiêm, màn hình treo chính giữa liệt kê đầy đủ toàn bộ nguyên nhân và diễn biến của sự kiện mang mã hiệu B2330 lần này. Ngoại trừ hai vị chấp hành quan còn chưa đến, tất cả mọi người đều đã ngồi ngay ngắn nghiêm túc, chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng từ vị thẩm phán trưởng ngồi đầu bàn.
Khi đồng hồ đếm ngược còn lại 10 giây cuối cùng, cửa phòng họp lại được đẩy ra. Lam Lộ Bạch và Mẫn Mạn bước vào vừa kịp giờ, nhanh chóng vào chỗ ngồi.
Khi toàn bộ thành viên của Tòa xét xử đã có mặt, Tổng thư ký Ngụy Linh Dục mới tuyên bố: "Tổng cộng 25 người của Tòa xét xử đã có mặt đầy đủ, cuộc họp chính thức bắt đầu. Tiếp theo, tôi sẽ trình bày toàn bộ diễn biến của sự kiện B2330..."
"... Xét đến việc có nhiều nghị sĩ nước Thái Á bị liên đới, lần truy cứu này sẽ phối hợp cùng với Thanh tra trưởng của Thái Á quốc..."
"Bên cạnh đó, vụ trộm gen liên quan đến Tập đoàn SE đã truy được danh sách ban đầu, mời mọi người cùng xem..."
Khi danh sách nạn nhân bị trộm gen vốn được bảo mật được hiển thị ra, cả phòng họp lập tức im phăng phắc. Ngay cả Tổng thư ký Ngụy Linh Dục người bình tĩnh đến mức "núi Thái Sơn sụp trước mặt vẫn không đổi sắc" cũng thất thần trong vài giây.
Lam Lộ Bạch, người 1 phút trước còn có chút lơ đãng, đến khi cảm nhận được bầu không khí đông cứng trong phòng họp, mới ngẩng đầu nhìn danh sách nạn nhân vốn không dự kiến công bố trong cuộc họp. Giây tiếp theo, cô giật mình như bật lò xo, "vụt" một cái đứng bật dậy, vô thức nhìn về phía thẩm phán trưởng đang ngồi đầu bàn Chúc Nhất Kiều.
—
Bởi vì ở cuối danh sách trên màn hình treo lơ lửng, nổi bật một dòng khiến người ta chấn động.
【Mã số 0015: Chúc Nhất Kiều, 25 tuổi, từng phục vụ trong lực lượng đặc nhiệm Ares của Quốc gia độc lập Y Mông.】
Mà Chúc Nhất Kiều, người gần như đang bị mọi ánh mắt trong phòng họp dồn dập nhìn vào, mỗi người một cảm xúc khác nhau, lại bình thản như thể chẳng hề liên quan gì đến mình. Đôi ngón tay thon dài trắng nõn của cô khẽ vuốt lớp chai súng trên bàn tay phải, khuôn mặt luôn thờ ơ lạnh lùng nay thậm chí còn thấp thoáng một nét cười nhàn nhạt.
Nỗi bất an trong lòng Lam Lộ Bạch càng lúc càng dâng cao.
Bởi vì lần cuối cùng Chúc Nhất Kiều lộ ra biểu cảm như thế này... đã là chuyện khi họ còn tại ngũ. Khi đó, Chúc Nhất Kiều được ca tụng là "Rosa Canina của Y Mông" đóa hồng mang khẩu súng với sự nhạy bén, lý trí, điềm tĩnh, quyết đoán, và hội tụ mọi tố chất cần có của một tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất.
Trong trận chiến cách đây bốn năm cũng là trận chiến có thương vong nặng nề nhất đội của họ từng bị dồn đến bờ vực tuyệt vọng. Và chính lúc ấy, Chúc Nhất Kiều, người luôn điềm đạm bất ngờ thay đổi hoàn toàn, dùng khẩu súng bắn tỉa kém cỏi cuối cùng còn sót lại cây wids1741 để hạ gục 46 tên địch cuối cùng.
Khi viên đạn đầu tiên rời khỏi nòng súng, lá quân kỳ màu xanh của quân địch cũng như chiếc lá mùa thu rơi lả tả xuống mặt sông. Sau đó, từng viên đạn Chúc Nhất Kiều bắn ra không một phát nào bắn hụt.
Mỗi phát đều trúng tử huyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro