
[PHẦN I] Chương 1: Hoàng Hôn
Hoàng hôn giống như một lời nói dối dịu dàng.
Nó dùng thứ ánh sáng vàng cam mềm mại và rực rỡ nhất để che đậy sự mệt mỏi kiệt quệ của một ngày dài sắp tắt, phủ lên thành phố một lớp màng lộng lẫy, khiến người ta tạm quên đi những góc khuất bê tông xám xịt và những dòng xe cộ vẫn đang cuộn chảy trong sự ngột ngạt.
Từ văn phòng CEO trên tầng cao nhất của tòa nhà Thịnh Thế Entertainment, có thể thu trọn vào mắt bức tranh hoàng hôn lộng lẫy ấy. Kính cường lực trong suốt từ trần đến sàn biến không gian nơi đây thành một đài quan sát xa hoa, nơi chủ nhân của nó có thể thưởng thức cảnh tượng ngoạn mục nhất của thành phố, hoặc cũng có thể là nơi để cảm nhận sự cô độc một cách rõ ràng nhất.
Ôn Vãn Khanh ngồi lặng sau chiếc bàn làm việc bằng đá cẩm thạch đen tuyền, tấm lưng thẳng tắp, khí chất trầm tĩnh và quý phái toát ra từ mỗi cử chỉ nhỏ. Nàng mặc một bộ vest trắng được cắt may tinh xảo, mái tóc đen dài được búi gọn gàng sau gáy, để lộ chiếc cổ thon và vành tai thanh tú. Ánh sáng cuối ngày chiếu xiên qua lớp kính, viền lên dáng người nàng một đường vàng óng, nhưng không đủ sức làm tan đi vẻ lạnh nhạt cố hữu trong đôi mắt.
Trên màn hình laptop trước mặt vẫn còn hiển thị biểu đồ phân tích doanh thu và kế hoạch quảng bá cho dự án phim sắp tới, nhưng những ngón tay thon dài của nàng đã ngừng di chuyển trên bàn phím từ lúc nào. Ánh mắt nàng khẽ lướt qua đồng hồ, rồi lại vô thức hướng về phía cửa. Nàng đang chờ đợi. Sự chờ đợi của nàng không thể hiện qua vẻ bồn chồn hay sốt ruột, mà lắng đọng thành một sự tĩnh lặng gần như ngưng đọng, khiến cả không gian rộng lớn cũng trở nên im ắng theo.
Cánh cửa gỗ lim nặng nề khẽ mở ra không một tiếng động.
Tạ Linh Dao bước vào.
Nàng giống như một bông hồng kiêu hãnh vừa bước ra từ một buổi yến tiệc xa hoa nhất. Chiếc váy dạ hội màu đỏ rượu ôm sát lấy thân hình hoàn hảo, lớp trang điểm được trau chuốt tỉ mỉ không một tì vết, và khí chất của một Ảnh hậu hàng đầu tỏa ra từ mỗi bước chân. Nàng đẹp đến mức khiến cho cả ánh hoàng hôn ngoài kia cũng phải vài phần lu mờ. Nhưng ẩn sau vẻ lộng lẫy ấy, là một sự mệt mỏi tinh tế được che giấu kỹ lưỡng trong đáy mắt.
"Sự kiện kết thúc tốt chứ ?" Ôn Vãn Khanh lên tiếng trước, giọng nói trầm và đều, phá vỡ sự im lặng.
"Mọi thứ đều ổn." Tạ Linh Dao đáp, giọng nói trong trẻo. Nàng bước đến bộ sofa da màu kem ở khu vực tiếp khách, ngồi xuống với một dáng vẻ tao nhã, khẽ tựa lưng vào thành ghế, để cơ thể được thả lỏng sau nhiều giờ đồng hồ phải giữ thẳng lưng trước hàng trăm ống kính máy ảnh.
Ôn Vãn Khanh đứng dậy, bước về phía bàn trà. Nàng không hỏi thêm về sự kiện, không hỏi nàng có mệt không mà nàng chỉ lặng lẽ rót ra một tách trà từ chiếc bình giữ nhiệt đã được chuẩn bị sẵn, làn khói mỏng mang theo hương hoa cúc và mật ong dịu ngọt lan tỏa trong không khí.
"Em pha sẵn trà hoa cúc mật ong rồi, chị uống cho ấm bụng."
Nàng đặt tách trà sứ trắng lên bàn, ngay trước mặt Tạ Linh Dao. Bên cạnh tách trà, là một hộp thuốc đau dạ dày nhỏ, đúng loại mà nàng vẫn hay dùng.
Tạ Linh Dao khẽ liếc nhìn hộp thuốc. Một gợn sóng rất nhỏ lăn tăn trong lòng, nhưng rồi nhanh chóng bị sự bất an quen thuộc nhấn chìm. Nàng không nói gì, chỉ cầm tách trà lên, hơi ấm truyền qua lớp sứ lan vào lòng bàn tay. Nàng khẽ gật đầu, một tiếng "Cảm ơn em" nhẹ đến mức gần như tan vào không khí.
Ôn Vãn Khanh dường như không để tâm đến sự hờ hững đó. Nàng quay trở lại bàn làm việc, ngồi xuống và tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, như thể việc chuẩn bị trà và thuốc chỉ là một hành động theo thói quen, một phần trong lịch trình được lập sẵn của một người yêu chu đáo.
Nhưng đối với Tạ Linh Dao lúc này, sự chu đáo đó lại trở nên xa cách. Đó là sự quan tâm quen thuộc đến đau lòng. Một sự quan tâm tỉ mỉ, thầm lặng và luôn luôn đúng lúc. Ôn Vãn Khanh biết nàng có thói quen bỏ bữa khi phải chạy sự kiện, biết dạ dày nàng không tốt, và biết chính xác loại thuốc nàng cần. Sự chu toàn của Ôn Vãn Khanh giống như một tấm lưới vô hình, luôn bao bọc lấy nàng, chăm sóc nàng từng chi tiết nhỏ nhất.
Và chính điều đó lại khiến nàng sợ hãi.
Nàng nhấp một ngụm trà, vị ngọt thanh của mật ong và hương thơm của hoa cúc lan tỏa trong khoang miệng, làm dịu đi cảm giác trống rỗng trong dạ dày. Nàng lặng lẽ quan sát bóng lưng của người kia. Ôn Vãn Khanh luôn hoàn hảo như vậy. Từ cách nàng xử lý những cuộc khủng hoảng truyền thông chấn động, đến cách nàng chọn một tách trà, mọi thứ đều toát ra vẻ điềm tĩnh, đúng mực và nằm trong tầm kiểm soát. Sự hoàn hảo đó khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng cũng tạo ra một khoảng cách xa vời. Nó giống như một mặt hồ phẳng lặng dưới ánh trăng, đẹp nhưng không cách nào nhìn thấy đáy, không biết dưới đó ẩn giấu những gì.
Một câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu Tạ Linh Dao, như một cái gai nhỏ nhưng nhức nhối: Liệu sự quan tâm này xuất phát từ tình yêu, hay chỉ còn là một thói quen, một trách nhiệm mà Ôn Vãn Khanh đặt ra cho bản thân? Tình yêu của em ấy, có còn dành cho chị không, hay chỉ còn lại sự chăm sóc hoàn hảo nhưng trống rỗng?
Sự tự ti len lỏi vào tâm trí, giống như một loài dây leo độc, âm thầm bám rễ và siết chặt lấy trái tim nàng. Nó biến sự quan tâm của người kia thành một bằng chứng cho sự không chắc chắn. Nó dựng nên một bức tường vô hình giữa hai người, một bức tường mà chính nàng là người xây nên nhưng lại không có cách nào phá bỏ.
"Về kịch bản của đạo diễn Trương, chị đã đọc xong chưa?" Ôn Vãn Khanh đột ngột lên tiếng, kéo Tạ Linh Dao ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
"Chị đọc rồi." Tạ Linh Dao đặt tách trà xuống, ngay lập tức chuyển sang trạng thái chuyên nghiệp. "Nội tâm nhân vật rất phức tạp, một vai diễn đáng để thử. Nhưng tuyến tình cảm phụ hơi khiên cưỡng, cần phải chỉnh sửa lại."
"Em cũng nghĩ vậy. Em đã gửi email cho biên kịch, yêu cầu họ tập trung hơn vào mâu thuẫn nội tâm của nhân vật chính, thay vì sa đà vào những tình tiết không cần thiết."
Họ bắt đầu trao đổi về công việc. Và đây là lúc bức tường vô hình dường như biến mất. Khi nói về kịch bản, về nhân vật, về những dự án phim ảnh, họ ăn ý đến lạ thường. Tạ Linh Dao sắc sảo, tinh tế trong cảm nhận nghệ thuật. Ôn Vãn Khanh lý trí, quyết đoán trong chiến lược kinh doanh. Họ là hai mảnh ghép hoàn hảo, là cặp bài trùng quyền lực nhất của Thịnh Thế.
Trong những khoảnh khắc này, Tạ Linh Dao gần như quên đi những bất an của mình. Nàng bị cuốn vào sự thông minh và tầm nhìn của Ôn Vãn Khanh, cảm thấy một sự kết nối mạnh mẽ. Nhưng rồi khi cuộc thảo luận kết thúc, khi sự im lặng quay trở lại, bức tường kia lại hiện ra, còn dày hơn và lạnh lẽo hơn trước.
Mặt trời đã lặn hẳn, trả lại cho bầu trời một màu xanh thẫm. Thành phố bắt đầu lên đèn, biến thành một dải ngân hà lấp lánh dưới mặt đất.
"Cũng muộn rồi. Chúng ta về thôi." Ôn Vãn Khanh nói, giọng điệu vẫn bình thản nhưng ánh mắt đã dịu dàng hơn. Nàng tắt máy tính, cầm lấy chiếc áo khoác vest của mình.
Trái tim Tạ Linh Dao khẽ thắt lại. "Về nhà". Hai từ đơn giản mà lúc này lại nặng trĩu. Nàng không thể từ chối, nhưng cũng không thể vui vẻ đón nhận. Căn nhà từng là tổ ấm, giờ đây dường như cũng bị bao phủ bởi bức tường vô hình mà nàng tự dựng nên.
Nàng chỉ im lặng gật đầu, đứng dậy chỉnh lại trang phục. Sự im lặng của nàng là một lời từ chối tinh vi hơn vạn lần lời nói dối.
Ôn Vãn Khanh cảm nhận được sự xa cách đó. Nàng khựng lại một chút, ánh mắt lướt qua vẻ mặt lạnh nhạt của người yêu, một nỗi thất vọng thoáng qua nhưng nhanh chóng được che giấu.
Nàng không nói gì thêm, chỉ bước đến bên cạnh, khẽ mở cửa ra hiệu cho Tạ Linh Dao bước ra trước.Hai người cùng bước đi trên hành lang vắng lặng, tiếng giày cao gót của Tạ Linh Dao gõ nhịp đều đặn, lạnh lùng. Họ đi cạnh nhau, gần đến mức có thể cảm nhận hơi ấm từ cơ thể đối phương, nhưng lại xa cách như hai đường thẳng song song.
Bên trong văn phòng, tách trà hoa cúc trên bàn đã nguội hẳn, hơi ấm cuối cùng cũng tan biến vào không khí.Giống hệt như tình yêu của họ lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro