Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Chiếc Hộp Gỗ Bị Lãng Quên

Tháng Mười một gõ cửa thành phố bằng những cơn mưa rả rích và cái se lạnh đầu mùa len lỏi qua từng kẽ lá. Không khí mang theo thứ hơi ẩm mơn man, vừa đủ để người ta muốn cuộn mình trong chăn ấm, vừa đủ để những nỗi niềm sâu kín nhất có cớ trỗi dậy.

Ôn Vãn Khanh báo tin về chuyến công tác đột xuất vào một buổi tối thứ ba, khi Tạ Linh Dao đang tỉ mẩn lau từng chiếc lá trên cây trầu bà treo ngoài ban công. Làn hơi ẩm của đêm mơn man trên da thịt, mang theo mùi đất ngai ngái sau cơn mưa. Nàng đang tập trung vào công việc nhỏ bé này, một cách để thiền định, để gạt đi những gợn sóng bất an cứ chực chờ nổi lên trong lòng.

"Linh Dao, em có việc phải đi công tác ở Thành Đô vài ngày. Dự án mới phát sinh vấn đề, đối tác yêu cầu gặp mặt gấp."

Giọng nói của Ôn Vãn Khanh rất nhẹ, vang lên từ phía sau, nhưng trong không gian tĩnh lặng này, nó lại giống như một tiếng chuông đột ngột, phá vỡ sự bình yên giả tạo mà Tạ Linh Dao đang cố gắng vun đắp. Bàn tay đang cầm chiếc khăn mềm của nàng khựng lại. Thành Đô. Hai chữ đó lướt qua tâm trí nàng, xa lạ và có chút gì đó gai người.

Nàng không quay đầu lại, chỉ khẽ "Ừm" một tiếng, một âm thanh gần như bị tiếng gió cuốn đi. Sự đột ngột này, dù được bao bọc bằng lý do công việc vô cùng chính đáng, vẫn giống như một viên sỏi sắc cạnh ném vào mặt hồ vốn đã không yên ả trong lòng nàng, tạo nên những vòng tròn lan rộng, méo mó và đầy bất an.

"Khi nào em đi?" Nàng hỏi, giọng bình thản đến mức chính nàng cũng ngạc nhiên. Nàng đã quá quen với việc đeo lên chiếc mặt nạ kiêu hãnh và điềm tĩnh này, đôi khi quên mất rằng bên dưới nó là một tâm hồn cũng biết hoang mang, sợ hãi.

"Sáng sớm mai. Em đã đặt vé rồi." Ôn Vãn Khanh bước đến gần hơn. "Em xin lỗi vì không báo trước được, mọi thứ quá gấp gáp. Bên đó đột nhiên thay đổi yêu cầu, em buộc phải có mặt."

Lý do nghe thật hoàn hảo, không một kẽ hở. Nhưng Tạ Linh Dao lại cảm thấy có gì đó không đúng. Ôn Vãn Khanh bước đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy eo nàng, cằm tựa nhẹ lên vai. Hơi ấm quen thuộc lan toả, mùi hương thanh mát từ mái tóc nàng phả vào gáy Tạ Linh Dao. Mọi thứ đều quen thuộc, nhưng hôm nay, Tạ Linh Dao lại cảm thấy nó có một khoảng cách vô hình. Cái ôm dường như không đủ chặt, hơi ấm dường như không thể thấm qua lớp áo mỏng.

"Không sao, là công việc mà." Nàng đáp, bàn tay đặt lên tay Ôn Vãn Khanh đang siết quanh mình, một cử chỉ vỗ về nhưng lại thiếu đi sự nồng ấm thường lệ. "Em đi mấy ngày?"

"Khoảng ba, bốn ngày. Em sẽ cố gắng về sớm nhất có thể." Ôn Vãn Khanh siết nhẹ vòng tay, như một lời trấn an. "Em sẽ gọi cho chị."

Đêm đó, họ nằm cạnh nhau trên chiếc giường lớn. Ôn Vãn Khanh dường như thực sự mệt mỏi, hoặc nàng chỉ muốn nhanh chóng trốn vào giấc ngủ để tránh những câu hỏi có thể phát sinh. Nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hơi thở đều đặn của nàng phả bên tai Tạ Linh Dao, nhưng đối với nàng, đêm lại dài ra vô tận. Nàng nằm im, mắt mở to nhìn trân trân lên trần nhà trắng xoá, nơi ánh đèn đường hắt vào tạo thành những vệt sáng mông lung, hư ảo.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, nàng cảm thấy chiếc giường này rộng đến thế. Sự trống trải không đến từ không gian, mà đến từ chính tâm thức đang cuộn trào của nàng. Nàng khẽ nghiêng người, quan sát gương mặt Ôn Vãn Khanh trong ánh sáng lờ mờ. Ngay cả trong giấc ngủ, đôi mày thanh tú của nàng cũng khẽ nhíu lại, như thể đang vướng bận một điều gì đó. Bình yên, nhưng không hoàn toàn thanh thản. Tạ Linh Dao đưa tay lên, ngón trỏ khẽ lướt nhẹ trên không trung, vẽ lại đường nét trên gương mặt người thương, nhưng không dám chạm vào. Nàng sợ sẽ đánh thức Ôn Vãn Khanh, hay đúng hơn, nàng sợ phải đối diện với ánh mắt của nàng ấy ngay lúc này.

Những giấc mơ lại kéo đến, dai dẳng và ám ảnh. Vẫn là hồ sen trắng muốt, mặt nước phẳng lặng như gương. Vẫn là người con gái với tà áo trắng, gương mặt thanh tú nhưng xa cách, đôi mắt nhìn nàng chất chứa một nỗi buồn không tên. Nàng ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, rồi từ từ tan biến vào màn sương trắng xoá. Tạ Linh Dao giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh toát ra sau gáy. Căn phòng trống rỗng, bên cạnh đã lạnh ngắt. Ôn Vãn Khanh đã đi rồi.

Buổi sáng hôm sau, Ôn Vãn Khanh rời đi khi trời còn chưa tỏ mặt người. Tiếng cửa chính khép lại vang lên một tiếng "cạch" khô khốc, cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng của sự ấm áp. Căn nhà đột ngột trở nên câm lặng. Sự im ắng bao trùm, lớn đến mức Tạ Linh Dao có thể nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, tiếng gió lùa qua khe cửa, và cả tiếng trái tim mình đang đập những nhịp lạc lõng.

Nàng pha một tách trà hoa cúc, đứng ngoài ban công nhìn xuống dòng xe cộ vội vã bên dưới. Mưa đã tạnh, để lại một bầu trời xám xịt và không khí ẩm ướt. Cảm giác cô độc ập đến, dữ dội và trần trụi. Trước đây, nàng vẫn luôn là một người độc lập, tự tại trong thế giới của riêng mình. Nhưng từ khi có Ôn Vãn Khanh, sự độc lập ấy đã dần được thay thế bằng một thứ gắn kết ngọt ngào. Và giờ đây, khi sự gắn kết ấy tạm thời bị cắt đứt, nàng mới nhận ra mình đã trở nên dựa dẫm đến nhường nào. Sự cô độc lúc này mang một màu sắc khác, một màu của sự hoài nghi và chờ đợi trong vô vọng.

Ngày đầu tiên trôi qua trong sự tẻ nhạt đến cùng cực. Tạ Linh Dao cố gắng làm mình bận rộn. Nàng lấy ra một cuốn tiểu thuyết kinh điển, nhưng tâm trí không thể tập trung vào con chữ. Những dòng chữ nhảy múa trước mắt nàng, vô nghĩa và rời rạc. Nàng vào phòng vẽ, đứng trước tấm toan trắng tinh, nhưng trong đầu lại hoàn toàn trống rỗng. Những màu sắc rực rỡ nằm im trong khay pha màu, nhưng thế giới trong mắt nàng chỉ còn lại một màu xám tro.

Mọi ngóc ngách trong căn nhà đều mang hình ảnh của Ôn Vãn Khanh. Chiếc cốc sứ trắng nàng hay dùng vẫn còn trên kệ bếp, quyển sách đọc dở úp trên chiếc bàn nhỏ cạnh sofa, mùi hương oải hương dịu nhẹ còn vương trên chiếc gối. Sự hiện diện của Ôn Vãn Khanh khi vắng mặt lại càng trở nên rõ nét, như một bóng ma của hạnh phúc, trêu ngươi sự cô đơn của nàng.

Sang ngày thứ hai, sự bứt rứt trong lòng Tạ Linh Dao đã lên đến đỉnh điểm. Sự im lặng không còn là tĩnh lặng nữa, mà đã trở thành một thứ áp lực vô hình, đè nặng lên tâm trí nàng. Nàng không thể ngồi yên được nữa. Một thôi thúc mơ hồ khiến nàng quyết định dọn dẹp lại toàn bộ căn nhà. Đó là một hành động gần như bản năng, một nỗ lực tuyệt vọng để sắp xếp lại những ngổn ngang trong tâm trí bằng cách sắp đặt lại thế giới vật chất xung quanh. Khi tay chân bận rộn, có lẽ cái đầu sẽ bớt đi những suy nghĩ vẩn vơ.

Nàng lau dọn phòng khách, nhà bếp, rồi đến phòng ngủ của hai người. Từng món đồ được nhấc lên, lau chùi cẩn thận rồi đặt lại vị trí cũ. Công việc tỉ mỉ giúp nàng tạm thời quên đi cảm giác trống rỗng. Cuối cùng, chỉ còn lại phòng làm việc của Ôn Vãn Khanh.

Đây là nơi mà nàng rất ít khi bước vào. Không phải vì Ôn Vãn Khanh cấm đoán, mà vì Tạ Linh Dao luôn tôn trọng không gian riêng của nàng. Đó là thế giới của Ôn Vãn Khanh, thế giới của công việc, của những con số, những bản kế hoạch mà nàng không hiểu, và có lẽ, của cả những bí mật mà nàng không được biết.

Hôm nay, nàng đẩy cửa bước vào. Căn phòng cũng giống như con người chủ nhân của nó, ngăn nắp, tối giản và thanh lịch. Sách kiến trúc, nghệ thuật và kinh tế được xếp ngay ngắn trên kệ, tài liệu được phân loại cẩn thận trong những chiếc hộp đựng hồ sơ cùng màu. Mọi thứ đều toát lên vẻ chuyên nghiệp và điềm tĩnh, không một chút dấu vết của sự hỗn loạn. Một sự hoàn hảo đến mức lạnh lùng.

Tạ Linh Dao bắt đầu lau dọn giá sách bằng gỗ sồi sẫm màu. Nàng di chuyển từng chồng sách, tỉ mỉ lau sạch lớp bụi mỏng. Khi nàng dịch chuyển một chồng bách khoa toàn thư khá nặng ở kệ sách dưới cùng, kề sát mặt sàn, một tiếng "cộc" khẽ vang lên. Một góc của tấm lót gỗ phía sau kệ sách dường như bị kênh lên một chút.

Ban đầu, Tạ Linh Dao không để ý. Nhưng khi nàng đặt chồng sách trở lại, có gì đó cộm lên, không khớp. Sự tò mò, thứ bản năng nguy hiểm nhất của con người, trỗi dậy. Nàng quỳ xuống, dùng đầu ngón tay lách vào khe hở. Tấm gỗ được cắt rất khéo, gần như không thể nhận ra nếu không có sự vô tình này. Nàng dùng một chút sức, nhấc bổng tấm ván lên.

Bên dưới là một khoảng trống nhỏ, được khoét sâu vào sàn nhà, tối và im lìm. Và nằm gọn trong đó là một chiếc hộp gỗ.

Trái tim Tạ Linh Dao đập thịch một tiếng, rồi như hẫng đi một nhịp. Hơi thở nàng nghẹn lại. Nàng quỳ sững trên sàn, mắt không rời khỏi vật thể lạ đang nằm im trong bóng tối, như thể nó có một ma lực hút cạn mọi suy nghĩ của nàng.

Chiếc hộp không lớn, chỉ cỡ một cuốn từ điển, làm bằng loại gỗ mun đã sờn cũ theo năm tháng. Bề mặt gỗ đen bóng, trơn nhẵn, không có bất kỳ hoa văn chạm khắc nào, chỉ độc một chiếc khoá đồng nhỏ đã ngả màu xỉn xanh vì thời gian. Nó không giống một vật trang trí hay một hộp đựng nữ trang, nó giống một nơi cất giấu, một nơi chôn giữ những điều không muốn ai nhìn thấy.

Nó nằm đó, lặng lẽ và điềm tĩnh, như một sinh vật ngủ đông mang trong mình vô vàn bí mật, như một chứng nhân câm lặng của một quá khứ mà nàng chưa bao giờ được biết đến. Không khí trong phòng dường như đặc quánh lại. Tạ Linh Dao có thể cảm nhận được một sự lạnh lẽo vô hình toả ra từ khoảng trống dưới sàn nhà, len lỏi qua lớp quần áo mỏng, thấm vào da thịt.

Tại sao Ôn Vãn Khanh lại phải giấu nó kỹ đến vậy? Một vật được cất giấu bằng tất cả sự cẩn trọng và bí mật, chắc chắn không thể là thứ tầm thường.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Tạ Linh Dao. Nàng biết mình không nên xâm phạm vào sự riêng tư của người khác. "Đừng," một giọng nói lý trí vang lên trong đầu nàng, "Đó là thế giới của cô ấy. Nàng yêu cô ấy, tôi phải tin tưởng cô ấy." Nhưng một giọng nói khác, một giọng nói thì thầm đầy cám dỗ, bị tổn thương và hoài nghi, lại vang lên mạnh mẽ hơn: "Nhưng nếu bí mật đó là lý do cho tất cả những bất an của nàng thì sao? Nàng có quyền được biết. Nàng không thể sống mãi trong sự mơ hồ này."

Nàng có cảm giác mãnh liệt rằng, câu trả lời cho những giấc mơ, cho sự xa cách nàng cảm nhận được, cho tất cả những hỗn loạn trong lòng mình đều nằm bên trong chiếc hộp này.

Nó là chiếc chìa khoá, hoặc cũng có thể là một con dao, sẽ cứa nát tất cả.

Nàng ngồi bệt xuống sàn, đối diện với cái hố nhỏ tăm tối. Chiếc hộp như một lời mời gọi câm lặng, một cánh cửa dẫn đến một thế giới cấm. Nàng nhìn chằm chằm vào nó, lòng giằng xé. Nàng sợ hãi những gì mình có thể tìm thấy, nhưng nàng còn sợ hãi hơn viễn cảnh phải tiếp tục sống trong sự nghi ngờ giày vò này.

Bàn tay nàng lơ lửng giữa không trung, ngay phía trên chiếc hộp, run rẩy, không dám chạm vào. Lớp bụi mỏng trên bề mặt chiếc hộp dường như đang thì thầm những câu chuyện cũ. Nàng biết, chỉ cần một cái chạm nhẹ, chỉ cần nắp hộp được mở ra, thế giới của nàng có thể sẽ không bao giờ như cũ nữa. Sự thật, dù là gì, cũng đang chờ đợi nàng ở bên trong. Và nàng không chắc mình có đủ can đảm để đối mặt với nó hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro