
CHƯƠNG 8 Giao Dịch Với Miêu Tiên
Đối mặt với câu hỏi của Bạch Ngọc Phi, Liễu Như Ca chỉ lười biếng ngáp một cái.
Nàng đương nhiên không thể trả lời. Tiên thể của nàng bị trọng thương, linh hồn cũng tổn hại, việc duy trì hình dạng mèo đã là cố gắng lắm rồi, nói tiếng người lúc này là không thể.
Nàng chỉ ngẩng đầu, dùng đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào Bạch Ngọc Phi, ánh mắt mang theo ba phần cao ngạo, bảy phần "ngươi còn không mau hiểu ý".
Bạch Ngọc Phi nhìn đống tro tàn của cái bàn, lại nhìn con mèo.
Nàng không ngốc, nàng chỉ là tư chất tu luyện kỳ lạ. Nàng lập tức hiểu ra. Con mèo này, Miu Miu, là một vị đại năng bị trọng thương, đang mượn sức của nàng để hồi phục.
Và... con mèo này vừa chỉ cho nàng cách tu luyện Hỏa Cầu Thuật chân chính!
Đây là kỳ ngộ! Là cơ duyên trời ban!
Bạch Ngọc Phi đột nhiên đứng dậy, lùi lại hai bước, rồi trịnh trọng cúi đầu chín mươi độ trước con bạch miêu.
"Tiền bối!" Giọng nàng run run vì kích động, "Đa tạ tiền bối chỉ điểm! Bạch Ngọc Phi... Bạch Ngọc Phi không biết làm sao báo đáp!"
Liễu Như Ca: "..."
Ai là tiền bối của ngươi? Bổn tọa vẫn còn trẻ lắm!
Nàng nhíu mày (theo kiểu mèo), tỏ vẻ không hài lòng.
Bạch Ngọc Phi thấy con mèo nhíu mày, tưởng rằng mình nói sai, vội vàng xua tay: "A, hay... hay là Miu Tiên? Ngài... ngài..."
Nàng bối rối không biết nên xưng hô thế nào.
"Meow."
Liễu Như Ca kêu một tiếng ngắn, cắt ngang lời nàng. Nàng không quan tâm đến xưng hô. Nàng đứng dậy, bước đến bên cạnh đống tro tàn của cái bàn, dùng đuôi... quét quét vào khoảng không, nơi con cá nướng vừa được ăn xong.
Ý tứ rất rõ ràng: Bàn không còn, cá cũng hết. Bổn tọa đói.
Bạch Ngọc Phi lập tức hiểu ra.
"Miu Tiên!" Nàng sáng mắt lên, "Có phải ngài muốn ăn Linh Ngư nữa không? Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi! Giao dịch! Đây là giao dịch!"
Nàng vui mừng nói: "Từ nay, Miu Tiên ngài chỉ điểm ta tu luyện, ta phụ trách toàn bộ Linh Ngư cho ngài! Ngài thấy thế nào?"
Liễu Như Ca hài lòng gật gật đầu.
Con 'sen' này cuối cùng cũng thông suốt một chút.
Nàng thầm tính toán. Cửu Dương Tuyệt Mạch của Bạch Ngọc Phi là một mỏ vàng chưa được khai phá. Nàng càng mạnh, Hỏa khí Cửu Dương càng thuần, Liễu Như Ca hấp thụ ké cũng càng được lợi, vết thương của nàng sẽ hồi phục càng nhanh.
Đây là một giao dịch song phương cùng có lợi.
"Vậy quyết định vậy nhé!" Bạch Ngọc Phi phấn khởi. "Miu Tiên, ngài chờ ta, ta lập tức đi bắt Linh Ngư! Tối nay chúng ta ăn... ba con!"
"Meow!" (Tốt!)
Bạch Ngọc Phi hăm hở cầm lấy cây kiếm gỗ của mình, chạy ra cửa. Nhưng vừa mở cửa, nàng khựng lại.
Nàng quên mất... cái bàn đã bị đốt rồi.
Nàng quay lại nhìn đống tro tàn, mặt mếu máo. Cái bàn này là tài sản duy nhất của tông môn cấp cho nàng. Giờ làm sao giải thích với chấp sự đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro