Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 61 Lời Tuyên Chiến Và Mục Tiêu Nội Môn

Quả cầu lửa vàng kim trên tay Bạch Ngọc Phi xoay tròn, phát ra tiếng "xèo xèo" đe dọa, nhiệt độ nóng rực khiến không khí xung quanh Tần Lãng vặn vẹo.

Tần Lãng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đó, rồi nhìn vào đôi mắt kiên định, không chút sợ hãi của Bạch Ngọc Phi. Hắn nghiến răng, cơ mặt giật giật.

Hắn là Trúc Cơ Kỳ. Nếu thật sự động thủ, hắn tự tin có thể dập tắt ngọn lửa này và đánh gãy tay Bạch Ngọc Phi trong ba chiêu. Nhưng... hắn không thể.

Đây là đường lớn. Xung quanh có hàng chục đệ tử ngoại môn đang nhìn chằm chằm. Nếu hắn, một sư huynh nội môn, ra tay đánh trọng thương một sư muội ngoại môn (người lại đang được Xích Viêm trưởng lão sủng ái), Chấp Pháp Đường sẽ không bỏ qua. Danh tiếng "người ngọc" của hắn sẽ tan thành mây khói.

Hắn hít một hơi thật sâu, thu lại uy áp, nụ cười trên môi đã tắt ngấm, thay vào đó là vẻ âm trầm đáng sợ.

"Tốt. Rất tốt." Tần Lãng gật đầu, ánh mắt như rắn độc lướt qua Bạch Ngọc Phi, rồi dừng lại ở Liễu Như Ca (người đang thản nhiên ngắm móng tay).

"Bạch sư muội, ta thật sự đã nhìn lầm ngươi. Không ngờ 'Bạch ngốc tử' ngày nào giờ đã mọc nanh vuốt."

Hắn phất tay áo, quay người đi. Nhưng đi được hai bước, hắn dừng lại, quay đầu nói vọng lại:

"Chỉ còn một tháng nữa là đến Ngoại Môn Đại Bỉ. Ta nghe nói sư muội cũng đăng ký tham gia? Hy vọng... ngọn lửa của muội lúc đó vẫn còn mạnh miệng như bây giờ. Đừng để bị đánh chết trên lôi đài... lúc đó sẽ không có ai bảo vệ 'người của muội' đâu."

Lời đe dọa nồng nặc mùi thuốc súng.

Nói xong, Tần Lãng phóng ra phi kiếm, bay vút đi, biến mất trong mây mù.

Đám đông đệ tử ngoại môn ồ lên một tiếng, rồi tản ra, nhìn Bạch Ngọc Phi với ánh mắt vừa kính nể vừa thương hại. Đắc tội với Tần Lãng sư huynh trước thềm Đại Bỉ... Bạch Ngọc Phi đúng là chán sống rồi.

Bạch Ngọc Phi thu hồi Hỏa khí. Tay nàng hơi run. Đối đầu với Trúc Cơ Kỳ, áp lực tinh thần là rất lớn.

"Sợ à?"

Một bàn tay mềm mại, mát lạnh nắm lấy bàn tay đang run của nàng.

Bạch Ngọc Phi quay sang, thấy Liễu Như Ca đang nhìn mình, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ.

"Ta... ta không sợ." Bạch Ngọc Phi lắc đầu, siết chặt tay LNC. "Hắn muốn hại ngài. Ta sẽ không để hắn toại nguyện."

"Ngốc." Liễu Như Ca mắng yêu, nhưng trong lòng ngọt lịm. "Hắn là Trúc Cơ Kỳ, ngươi mới Luyện Khí tầng bảy. Đánh nhau thật, ngươi chết chắc."

"Nhưng..."

"Nhưng," Liễu Như Ca ngắt lời, ánh mắt sắc bén, "chúng ta còn một tháng. Với sự huấn luyện của bổn tọa... một tháng sau, tên họ Tần đó sẽ phải hối hận vì hôm nay không ra tay."

...

Hai người đến Đan Phòng của Xích Viêm trưởng lão.

Vừa bước vào cửa, tiếng cười "Ha ha ha!" của ông già râu đỏ đã vang lên.

"Tốt! Hay lắm! Nghe nói ngươi vừa dọa cho thằng nhãi Tần Lãng chạy mất dép hả?" Xích Viêm trưởng lão vỗ đùi đen đét, nhìn Bạch Ngọc Phi như nhìn cháu gái ruột. "Lão phu ngứa mắt cái thói đạo đức giả của nó từ lâu rồi!"

Bạch Ngọc Phi gãi đầu cười trừ. "Trưởng lão, ngài đừng trêu con. Con chỉ là... tình thế bắt buộc."

"Hừm, nhưng nó nói đúng đấy." Xích Viêm trưởng lão nghiêm mặt lại. "Ngoại Môn Đại Bỉ sắp tới, ngươi phải cẩn thận. Tần Lãng có quan hệ với một vị trưởng lão bên Chấp Pháp Đường. Hắn chắc chắn sẽ sắp xếp những đối thủ mạnh nhất để triệt hạ ngươi trên lôi đài."

"Đại Bỉ?" Bạch Ngọc Phi ngập ngừng. Nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tham gia. Nàng chỉ muốn luyện đan và... ở bên Như Ca.

"Phải tham gia." Liễu Như Ca đột nhiên lên tiếng. Nàng ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một chén trà, phong thái như chủ nhân nơi này.

"Tại sao?" Bạch Ngọc Phi hỏi.

"Vì tài nguyên." Liễu Như Ca nói. "Lò luyện số 7 không đủ. Chúng ta cần linh khí đậm đặc hơn, cần linh dược cao cấp hơn để tu luyện (và để... 'trị liệu'). Những thứ đó chỉ có ở Nội Môn."

Nàng quay sang Xích Viêm trưởng lão: "Top 10 Đại Bỉ sẽ được thăng lên đệ tử nội môn, đúng không?"

"Đúng vậy." Xích Viêm gật đầu. "Và Top 3... sẽ được thưởng một viên Trúc Cơ Đan."

"Trúc Cơ Đan!" Mắt Bạch Ngọc Phi sáng lên. Đó là thần dược giúp tu sĩ Luyện Khí Kỳ đột phá lên Trúc Cơ Kỳ, gia tăng tuổi thọ và sức mạnh gấp mười lần. Nếu không có nó, tỷ lệ đột phá chỉ là một phần mười.

"Chúng ta lấy cái đó." Liễu Như Ca tuyên bố dứt khoát. "Bạch Ngọc Phi, mục tiêu của ngươi không phải là tham gia cho vui. Mục tiêu là Vô Địch."

Xích Viêm trưởng lão nhìn Liễu Như Ca, rồi lại nhìn Bạch Ngọc Phi. Ông ta vuốt râu.

"Khẩu khí lớn lắm. Nhưng... với Hỏa khí Cửu Dương hiện tại của ngươi, cộng với sự chỉ điểm của nha đầu này..." Ông ta cười bí hiểm. "Có lẽ làm được."

Ông ta ném cho Bạch Ngọc Phi một cái túi trữ vật mới.

"Trong này là phần thưởng cho nhiệm vụ Lưỡng Cực Sơn Mạch. Ngoài ra... lão phu tặng thêm cho ngươi một thanh 'Xích Hỏa Kiếm', pháp khí trung phẩm. Đừng dùng cái que củi (kiếm gỗ) kia nữa, mất mặt Đan Phòng ta."

Bạch Ngọc Phi mừng rỡ đón lấy. "Đa tạ trưởng lão!"

...

Trở về phòng.

Bạch Ngọc Phi hăng hái rút thanh Xích Hỏa Kiếm ra. Lưỡi kiếm đỏ rực, thân kiếm khắc hoa văn lửa, vừa cầm vào đã thấy Hỏa khí lưu chuyển trơn tru.

"Kiếm tốt!" Nàng khen ngợi. "Như Ca, có kiếm này, ta có thể..."

"Có thể làm gì?" Liễu Như Ca ngồi trên giường, lạnh lùng tạt gáo nước lạnh. "Múa lửa à?"

"Ơ..."

"Ngươi có Hỏa khí mạnh, có kiếm tốt. Nhưng kỹ năng chiến đấu của ngươi..." Liễu Như Ca lắc đầu. "Quá tệ. Ngươi chỉ biết ném Hỏa Cầu và chém lung tung. Gặp cao thủ thực sự, ngươi chưa kịp ra chiêu đã chết rồi."

Bạch Ngọc Phi tiu nghỉu. "Vậy... ta phải làm sao?"

Liễu Như Ca vẫy tay. "Lại đây."

Bạch Ngọc Phi ngoan ngoãn đi tới, đứng trước mặt nàng.

Liễu Như Ca đưa ngón tay thon dài, chọt nhẹ vào trán Bạch Ngọc Phi.

"Ong!"

Một luồng tin tức khổng lồ tràn vào não hải Bạch Ngọc Phi.

"Đây là..." Bạch Ngọc Phi ôm đầu, kinh ngạc.

"Phượng Vũ Cửu Thiên Kiếm Quyết (Kiếm Pháp Phượng Múa Chín Tầng Trời)." Liễu Như Ca nhàn nhạt nói. "Đây là kiếm pháp trấn môn của một tông phái đã diệt vong ở Thượng giới. Ta tình cờ... nhặt được. Nó chuyên dùng cho tu sĩ Hỏa hệ nữ tử. Nhu trong có Cương, Biến ảo khôn lường."

Nàng nhìn Bạch Ngọc Phi.

"Trong một tháng này. Ban ngày ngươi luyện kiếm. Ban đêm..."

Nàng dừng lại, ánh mắt trở nên tà mị, liếm nhẹ môi.

"... Ban đêm chúng ta 'luyện công' (song tu)."

"Hả?" Bạch Ngọc Phi đỏ mặt tía tai.

"Hả cái gì?" Liễu Như Ca nghiêm mặt (giả vờ). "Ngươi nghĩ ngươi tự nhiên mà lên được Luyện Khí tầng bảy à? Cần phải củng cố căn cơ! Hơn nữa..."

Nàng kéo Bạch Ngọc Phi ngã xuống giường, đè lên người nàng ta.

"... Bổn tọa cảm thấy... tiên lực lại có chút không ổn định. Cần... 'lò sưởi' kiểm tra."

Bạch Ngọc Phi nhìn mỹ nhân đang nằm trên người mình, nuốt nước bọt.

"Kiểm tra... kỹ không ạ?"

Liễu Như Ca cúi xuống, cắn nhẹ vào vành tai nàng.

"Phải kiểm tra... từ trong ra ngoài."

...

Một tháng huấn luyện địa ngục (và thiên đường) bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro