Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 6 Linh Ngư Và Chỉ Điểm

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Bạch Ngọc Phi đã bị đánh thức.

Không phải bởi tiếng chuông sớm của tông môn, mà bởi một cảm giác lành lạnh... ươn ướt... đang đập nhẹ vào má nàng.

Nàng lơ mơ mở mắt.

Con bạch miêu – Liễu Như Ca – đang ngồi trên ngực nàng. Nó dùng cái đuôi của mình, nhúng vào cốc nước trà nguội trên bàn, rồi... quất nhẹ lên mặt nàng.

"Ưm... Miu Miu?" Bạch Ngọc Phi ngái ngủ.

"Meow!" (Dậy! Đói!)

Liễu Như Ca kêu lên một tiếng, giọng điệu rõ ràng là thiếu kiên nhẫn. Nàng đường đường là Miêu Tiên, tối hôm qua ăn cá nướng phàm tục đã thấy trong người thoải mái hơn nhiều. Nhưng loại cá đó tạp chất quá nặng, chỉ có thể ăn tạm. Nàng cần thứ tốt hơn.

Bạch Ngọc Phi lập tức tỉnh ngủ. "A... ngươi đói rồi sao?"

Nàng nhìn con mèo, rồi lại nhìn túi tiền rỗng tuếch của mình. Hôm qua nàng đã tiêu hết số bạc phàm tục cuối cùng. Hơn nữa, nàng không thể ngày nào cũng trốn xuống núi, bị chấp sự bắt được thì phiền phức to.

"Hôm nay... chúng ta không ăn cá nướng được rồi." Bạch Ngọc Phi áy náy xoa đầu con mèo.

Liễu Như Ca lập tức xù lông. Đôi mắt xanh biếc nheo lại.

Cái gì? 'Con sen' này định bỏ đói bổn tọa?

"Meow!" (Lật trời!)

Nó tức giận vung móng vuốt, nhưng Bạch Ngọc Phi đã nhanh tay né được.

"Đừng giận, đừng giận!" Bạch Ngọc Phi vội vàng giải thích, "Xuống núi nguy hiểm lắm. Hay là... hay là ta thử bắt cá ở suối sau núi nhé? Ta nhớ suối Thanh Khê có Linh Ngư (cá chép linh)!"

Linh Ngư tuy chỉ là loại linh thú cấp thấp, nhưng thịt của nó chứa đựng linh khí thuần túy, bổ dưỡng hơn phàm thực gấp trăm lần. Đệ tử ngoại môn thường bắt về để luyện đan hoặc đổi lấy điểm cống hiến.

Nghe thấy hai chữ "Linh Ngư", cơn giận của Liễu Như Ca mới dịu đi một chút.

Tạm chấp nhận. Nàng kiêu kỳ hất cằm.

Thế là, Bạch Ngọc Phi lại lén lút ôm con mèo (lần này Liễu Như Ca chủ động chui vào áo nàng để giữ ấm) đi ra hậu sơn, đến dòng suối Thanh Khê.

Dòng suối trong vắt, có thể thấy rõ từng đàn cá chép vảy vàng óng ánh đang bơi lội tung tăng.

Bạch Ngọc Phi mừng rỡ. Nàng đặt Liễu Như Ca lên một tảng đá khô ráo gần đó. "Miu Miu, ngươi chờ ta nhé, ta lập tức bắt cho ngươi một con to nhất!"

Nàng đứng bên bờ suối, hai tay bắt quyết, miệng lẩm nhẩm: "Dẫn Thủy Quyết!"

Đây là pháp thuật cấp thấp nhất của hệ Thủy, dùng để điều khiển dòng nước. Nàng muốn dùng nước tạo thành một cái lồng để bắt cá.

Thế nhưng...

"Vèo!"

Một cột nước nhỏ xíu, to bằng ngón tay cái, bắn lên khỏi mặt suối... rồi rơi tòm xuống, chỉ làm đàn cá giật mình bơi đi chỗ khác.

Bạch Ngọc Phi đỏ mặt. Nàng thử lại lần nữa.

"Dẫn Thủy Quyết!"

"Phụt!" Lần này cột nước còn yếu hơn.

Nàng thử suốt nửa canh giờ, linh lực Luyện Khí tầng ba ít ỏi đã hao hết phân nửa, quần áo ướt sũng, nhưng ngay cả cái vảy cá cũng không chạm tới.

Liễu Như Ca ngồi trên tảng đá, nhìn cảnh tượng này mà suýt nữa nội thương tái phát.

Trời ạ! Bổn tọa rốt cuộc đã nhặt phải một phế vật cỡ nào?

Nàng thầm thở dài. Cái thể chất Cửu Dương Tuyệt Mạch thuần khiết như vậy, mà bị chủ nhân ngu ngốc này dùng để... bắn nước nghịch? Dẫn Thủy Quyết mà nàng ta thi triển, linh khí Hỏa hệ (Cửu Dương) và Thủy hệ xung khắc lẫn nhau, không tẩu hỏa nhập ma đã là may.

Không thể chịu đựng được nữa. Nếu còn chờ Bạch Ngọc Phi, có lẽ nàng sẽ chết đói trước khi chết vì vết thương.

Thấy Bạch Ngọc Phi lại chuẩn bị giơ tay bắt quyết, Liễu Như Ca nhảy phắt từ tảng đá xuống, chạy tới bên chân nàng.

"Miu Miu?" Bạch Ngọc Phi khó hiểu cúi xuống.

Liễu Như Ca ngẩng đầu, dùng móng vuốt... gõ nhẹ ba cái vào huyệt Tĩnh Cốc (huyệt đạo quan trọng trên cổ chân, nơi linh khí Thủy hệ lưu chuyển).

"A? Ngươi... ngươi ngứa chân sao?" Bạch Ngọc Phi ngồi xổm xuống, gãi gãi cổ chân cho nó.

Liễu Như Ca tức đến muốn cắn người.

Ngu ngốc! Ai bảo ngươi gãi!

Nàng tránh ra, lại chạy đến bên bờ suối, dùng móng vuốt chỉ chỉ vào một vị trí khuất sau tảng đá, nơi dòng nước chảy xoáy nhẹ.

Bạch Ngọc Phi ngơ ngác nhìn theo. "Chỗ đó... có gì sao?"

Liễu Như Ca hết cách, đành kêu lên một tiếng "Meow" thật dài, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Không hiểu sao, Bạch Ngọc Phi nhìn vào đôi mắt xanh biếc thông tuệ đó, lại cảm thấy mình nên tin nó. Nàng hít một hơi thật sâu, đứng dậy, nhắm ngay vị trí mà con mèo chỉ.

Nàng thử vận chuyển linh lực một lần nữa. Lần này, nàng vô thức nhớ lại cái gõ nhẹ của con mèo lên cổ chân mình. Linh lực khi đi qua huyệt Tĩnh Cốc, dường như trở nên... trơn tru hơn một chút?

"Dẫn Thủy Quyết!"

"Ầm!"

Một cột nước lớn bằng cả cánh tay đột ngột bắn lên từ vị trí xoáy nước, bọc theo một con Linh Ngư to béo đang ngơ ngác.

Con cá rơi "bịch" xuống bãi cỏ trước mặt Bạch Ngọc Phi.

Bạch Ngọc Phi đứng hình mất ba giây.

Nàng... nàng thành công rồi? Chỉ bằng một chiêu?

Nàng quay phắt lại nhìn con mèo. Con bạch miêu vẫn ngồi đó, tư thế tao nhã, liếm liếm móng vuốt, như thể chuyện vừa rồi không liên quan gì đến nó.

"Miu Miu!" Bạch Ngọc Phi lao tới ôm chầm lấy nó, vui mừng xoay một vòng. "Ngươi lợi hại quá! Ngươi thật sự là miêu tiên sao? Ngươi biết pháp thuật đúng không?"

"Meow!" (Bỏ móng heo của ngươi ra! Chóng mặt!)

Liễu Như Ca bị ôm chặt đến nghẹt thở, vội vã giãy giụa.

Bạch Ngọc Phi cười hì hì, vội vàng thả nó xuống, cầm lấy con cá. "Xin lỗi, xin lỗi. Ta đi nướng cá cho ngươi ngay đây!"

Nàng nhanh chóng nhóm lửa, dùng linh lực Hỏa hệ (thứ duy nhất nàng dùng tạm ổn) để nướng cá. Linh Ngư nướng bằng linh hỏa, mùi thơm thanh khiết lan tỏa, ngon hơn cá phàm tục gấp mười lần.

Liễu Như Ca hài lòng thưởng thức bữa sáng. Bạch Ngọc Phi cũng ăn một chút, cảm thấy linh khí trong cơ thể hồi phục nhanh chóng.

Nàng vừa ăn vừa lén nhìn con bạch miêu.

Miu Miu... rốt cuộc lai lịch của ngươi là gì?

Bạch Ngọc Phi không ngốc hoàn toàn. Nàng biết, con mèo này, tuyệt đối không phải mèo bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro