
CHƯƠNG 50 Cái Lò Sưởi Nhân Hình
Cảnh tượng trong hang động vô cùng kỳ quái.
Một thiếu nữ (Bạch Ngọc Phi) bị thương nặng, vai trái băng bó, đang ngồi xếp bằng nghiêm chỉnh. Một thiếu nữ khác (Liễu Như Ca) xinh đẹp tuyệt trần, kiêu kỳ như một con phượng hoàng băng, đang ngồi đối diện, nhưng lại... nhét hai bàn chân ngọc ngà của mình vào giữa hai chân của người kia.
Bạch Ngọc Phi, sau cơn bối rối ban đầu khi thấy Liễu Như Ca cười, giờ đây đang vô cùng... nghiêm túc.
Nàng không chỉ "kẹp" chân.
Nàng đang vận công.
"Như Ca," nàng nói, giọng vô cùng tập trung, "chân ngài lạnh quá. Ta... ta sẽ dùng Hỏa khí Cửu Dương, xin ngài... đừng kháng cự."
"Hừ! Ai thèm kháng cự?" Liễu Như Ca quay mặt đi, nhìn vách hang, vành tai đỏ bừng. "Bổn tọa... chỉ là đang kiểm tra xem Hỏa khí Cửu Dương của ngươi hồi phục tới đâu thôi! Mau lên! Lạnh chết được!"
"Vâng!"
Bạch Ngọc Phi nhắm mắt lại. Nàng hít một hơi thật sâu. Hỏa khí Cửu Dương vừa được "Hàn Ngọc Tủy" trung hòa, vô cùng thuần khiết và ngoan ngoãn. Nàng cẩn thận dẫn một luồng Hỏa khí ấm áp, không phải "bá đạo", mà là "dịu dàng", truyền từ đan điền... xuống chân.
Hai bàn chân đang xếp bằng của nàng... bắt đầu nóng lên.
Liễu Như Ca, người đang áp chân mình vào đó, khẽ "Ưm..." một tiếng.
Nàng cảm nhận được.
Hơi ấm...
Không phải là hơi ấm hời hợt bên ngoài. Mà là một luồng linh khí nóng rực, tinh thuần, đang theo các huyệt đạo ở lòng bàn chân... thẩm thấu vào cơ thể nàng!
Cái lạnh thấu xương, cái cảm giác "chết" từ bên trong... đang bị xua đi.
Giống như... một người đang chết cóng, đột nhiên được nhúng chân vào suối nước nóng.
Cảm giác đó...
Quá thoải mái. Thoải mái đến mức... đáng ghét!
Liễu Như Ca cắn môi. Nàng không thể để "con sen" ngốc này thấy vẻ mặt hưởng thụ của mình. Nàng kiêu hãnh quay đi, cố tỏ ra vẻ mặt "tạm chấp nhận được".
Nhưng chỉ sưởi ấm chân... là không đủ.
Năm phút trôi qua. Chân nàng ấm rồi. Nhưng... thân trên của nàng, tay của nàng, vẫn đang run rẩy. Cái hang này quá lạnh. Nàng đã mất hết tiên lực, cơ thể nàng bây giờ không khác gì một phàm nhân mỏng manh.
Bạch Ngọc Phi mở mắt. Nàng nhìn Liễu Như Ca.
Nàng thấy... ngài ấy vẫn đang run. Đôi vai mảnh dẻ bọc trong lớp Hắc Sa Tàm Y đang co lại. Hai tay ngài ấy đang đan vào nhau, siết chặt, các ngón tay trắng bệch.
Trái tim của "cái lò sưởi" lập tức nhói lên.
"Như Ca..." Nàng ngập ngừng. "Chân... đã ấm. Nhưng... tay ngài vẫn lạnh."
"Không... không liên quan đến ngươi!" Liễu Như Ca gắt, giấu hai tay ra sau lưng. "Ngươi lo sưởi chân cho tốt đi!"
"Nhưng..." Bạch Ngọc Phi lo lắng. "Cứ như vầy, hàn khí sẽ xâm nhập cơ thể. Ngài... ngài sẽ bị thương."
"Bổn tọa là Thượng Tiên..."
"Nhưng ngài đã mất hết tiên lực vì cứu ta!" Bạch Ngọc Phi đột nhiên ngắt lời, giọng nói mang theo sự kiên định đến đáng sợ.
Liễu Như Ca sững sờ. "Ngươi...!"
Nàng bị "con sen" ngốc này... ngắt lời? Dạy dỗ ngược lại?
Bạch Ngọc Phi hít một hơi thật sâu. Nàng biết, nếu nàng không làm gì đó, Như Ca sẽ vì cái "sĩ diện" chết tiệt kia mà tự làm hại mình. Nàng đã thề sẽ bảo vệ ngài ấy.
Nàng nhìn Liễu Như Ca. "Như Ca, ta có một cách. Nhưng... xin ngài đừng giận."
Liễu Như Ca nhíu mày. Cái vẻ mặt nghiêm túc này... Nàng có một dự cảm không lành. "Cách... cách gì?"
Bạch Ngọc Phi không nói. Nàng cẩn thận... rút chân mình ra khỏi chân Liễu Như Ca.
Liễu Như Ca lập tức cảm thấy hụt hẫng (vì mất hơi ấm), vội rụt chân lại. "Ngươi làm gì vậy?"
Bạch Ngọc Phi không trả lời. Nàng... dịch người. Nàng ngồi sát vào vách hang, tạo ra một khoảng trống bên cạnh tảng đá của Liễu Như Ca. Nàng tựa lưng vào vách.
Rồi... nàng vỗ vỗ lên đùi mình.
"...?!" Liễu Như Ca trợn tròn mắt. Nó... nó...
"Như Ca," Bạch Ngọc Phi nói, mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt không hề lay động. "Ta... ta không có ý gì khác. Nhưng... ta là lò sưởi. Ngài là khối băng. Chúng ta cần 'song tu' để giữ ấm. Giống như... lúc ở tông môn."
"Song tu ở tông môn... là NGỒI CẠNH NHAU!" Liễu Như Ca gào lên (dù giọng rất yếu). "Không phải là... là... cái tư thế ghê tởm này!" (Nàng đang nghĩ BNP bảo nàng gối đầu lên đùi).
"Không phải!" Bạch Ngọc Phi vội vàng giải thích, mặt càng đỏ hơn. "Ý ta là... chúng ta cần... tiếp xúc. Toàn diện."
Nàng hít một hơi. Nàng phải nói rõ.
"Lúc... lúc ở trên 'Ngự Phong Diệp', ta đứng trước, ngài đứng sau. Rất ấm."
"Lúc... lúc tối qua, ngài gối lên vai ta, cũng rất ấm."
"Ta... ta là lò sưởi nhân hình của ngài." Nàng lẩm bẩm. "Cơ thể ngài cần Hỏa khí Cửu Dương. Cách tốt nhất... là ngài... ngài..."
Nàng không dám nói tiếp.
Liễu Như Ca nhìn nàng. Cái "lò sưởi" ngốc này... đang đưa ra một lời đề nghị... vô cùng hợp lý về mặt "tu luyện", nhưng lại vô cùng... sỉ nhục về mặt "sĩ diện".
Nàng... sẽ phải... ngồi vào lòng một phàm nhân?
"Bạch Ngọc Phi...!" Nàng nghiến răng. "Ngươi... to gan thật!"
"Ta... ta chỉ muốn ngài không bị lạnh!" Bạch Ngọc Phi vội cúi đầu. "Nếu ngài không thích..."
Một cơn run rẩy dữ dội đột ngột ập đến. Liễu Như Ca run bắn lên, hàm răng đập vào nhau "cập, cập". Nàng không thể kiểm soát được nữa. Cơ thể nàng... đang phản bội nàng.
Bạch Ngọc Phi nhìn thấy cảnh đó.
Nàng không do dự nữa. Lời thề "bảo vệ" bùng nổ.
Nàng lồm cồm bò dậy (vết thương vẫn còn đau), bước tới, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Liễu Như Ca, và... ngồi phịch xuống bên cạnh Liễu Như Ca trên tảng đá.
"Ngươi...!"
Bạch Ngọc Phi không nói gì. Nàng ngồi xuống, rồi... nàng vòng tay (cánh tay phải không bị thương) qua vai Liễu Như Ca. Nàng kéo "Miêu Tiên" đang cứng đờ như một pho tượng băng...
Kéo vào lòng mình.
"Á!" Liễu Như Ca kêu lên một tiếng nhỏ. Nàng bị kéo, lảo đảo, và... ngã vào.
Nàng ngã... vào một lồng ngực vô cùng ấm áp.
Bạch Ngọc Phi ôm nàng. Một cái ôm... vụng về, có phần thô bạo (vì kéo), nhưng lại vô cùng kiên định. Nàng để Liễu Như Ca dựa vào ngực mình (bên không bị thương), tay phải vòng qua, ôm chặt lấy bả vai lạnh như băng của nàng.
"Ngươi... ngươi...!" Liễu Như Ca hoàn toàn hóa đá. Nàng bị... "con sen" ngốc... cưỡng ép ôm?
"Như Ca, đừng động." Giọng Bạch Ngọc Phi vang lên ngay trên đỉnh đầu nàng, trầm ấm và... có chút run rẩy. "Xin ngài. Chỉ một lát thôi. Đợi ngài ấm lên."
Liễu Như Ca cứng đờ. Nàng định giãy giụa. Nàng định cào. Nàng định cắn.
Nhưng...
Ấm quá.
Hơi ấm Cửu Dương thuần khiết, qua lớp Hắc Sa Tàm Y, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể nàng. Không chỉ là chân. Không chỉ là lưng. Mà là toàn bộ. Nàng đang được "lò sưởi" ôm trọn.
Sự thoải mái này... nó là một liều thuốc phiện. Nó đánh gục mọi sự phòng bị.
Sự kiêu hãnh của Thượng Tiên... vỡ nát.
Nàng mệt mỏi. Nàng yếu đuối. Nàng lạnh.
Và cái ôm này... quá an toàn.
Liễu Như Ca... không giãy giụa nữa. Nàng chỉ cứng đờ trong vài giây, rồi... từ từ... thả lỏng.
Nàng tựa đầu vào vai (vẫn còn dính máu khô, nhưng nàng không quan tâm) của Bạch Ngọc Phi. Nàng hít một hơi... mùi mồ hôi, mùi máu... và mùi Hỏa khí ấm áp. Một mùi hương... của sự sống.
"... Phiền phức." Nàng lẩm bẩm, giọng nói... không còn cao lãnh, mà là... yếu ớt, và... có chút... dựa dẫm.
Bạch Ngọc Phi, cảm nhận được "khối băng" trong lòng mình đã mềm ra, tim nàng như ngừng đập. Nàng... đang ôm tiên tử của mình.
Nàng siết chặt vòng tay hơn một chút.
"Vâng." Nàng thì thầm. "Ta... là đồ phiền phức của ngài."
Liễu Như Ca không nói gì. Nàng chỉ nhắm mắt lại.
Trong hang động tăm tối, bên ngoài là thác nước chảy róc rách, hai thiếu nữ, một Băng một Hỏa, một người bị thương, một người kiệt sức, cứ thế ôm nhau. Họ không "song tu" pháp thuật. Họ đang "song tu" bằng hơi ấm, bằng sự yếu đuối, và bằng một thứ... vừa mới nảy mầm... mà cả hai đều chưa dám gọi tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro