Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 5 Chủ Tớ (Tạm Thời) Hòa Thuận

Trở về gian nhà gỗ, Bạch Ngọc Phi khóa chặt cửa, tim vẫn còn đập loạn. Nàng cẩn thận lấy con mèo ra, rồi mở gói lá sen.

"Xoẹt!"

Mùi cá nướng thơm lừng, quyện với mỡ hành và gia vị phàm tục, lập tức lan tỏa khắp căn phòng đơn sơ.

Mắt của Liễu Như Ca đang lờ đờ, bỗng sáng rực lên.

"Meow?" (Cá?)

Bạch Ngọc Phi nuốt nước bọt (chính nàng cũng thấy đói). "Ngươi... ngươi ăn thử cái này xem?" Nàng ngập ngừng đưa con cá đến trước mặt nó.

Tiên thể cao quý của Liễu Như Ca đang gào thét: "Không được! Phàm thực dơ bẩn! Ăn vào sẽ ô uế tiên thể!"

Nhưng... Bản năng Cửu Mệnh Thiên Miêu lại đang đập bàn: "CÁ NƯỚNG!!! ĂN MAU!!!"

Sự giằng xé nội tâm diễn ra trong một giây. Cuối cùng, bản năng chiến thắng.

Liễu Như Ca (vẫn là dạng mèo) hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn chậm rãi, dùng tư thái tao nhã nhất có thể, cúi xuống, cắn một miếng cá.

Thịt cá mềm, thơm, béo ngậy...

Liễu Như Ca phát hiện ra, chút linh khí ít ỏi trong con cá phàm tục này, khi vào cơ thể nàng, lại được dung hòa một cách kỳ diệu với luồng Cửu Dương khí mà nàng hấp thụ từ Bạch Ngọc Phi hôm qua. Vết thương đang hành hạ nàng... dường như dịu đi một chút!

Nàng không khách sáo nữa, bắt đầu ngấu nghiến con cá.

Bạch Ngọc Phi thở phào nhẹ nhõm, vui mừng như thể chính mình vừa đột phá Trúc Cơ Kỳ. Nàng ngồi bệt xuống đất, chống cằm nhìn con mèo ăn.

"Ngươi ăn được là tốt rồi." Nàng cười hiền. "Từ nay ta gọi ngươi là Miu Miu nhé? Hay là Tiểu Bạch?"

Liễu Như Ca đang ăn, nghe thấy cái tên đó suýt nữa thì sặc.

Tên quê mùa gì vậy! Bổn tọa tên là Liễu Như Ca!

Nàng trừng mắt lườm Bạch Ngọc Phi một cái, nhưng thấy đối phương mặt mày hớn hở, nàng đành... tiếp tục ăn cá. Thôi kệ, nể tình ngươi dâng cá, bổn tọa tạm thời cho ngươi làm 'con sen' vậy.

Ăn no (một con cá to gần bằng cả người nó), Liễu Như Ca cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Nàng liếm mép, rồi lết đến chỗ chăn của Bạch Ngọc Phi, cuộn tròn lại, ngủ thiếp đi. Lần này, nàng ngủ an ổn hơn nhiều.

Bạch Ngọc Phi dọn dẹp xương cá, lòng tràn ngập cảm giác thành tựu. Nàng ngồi lên bồ đoàn, bắt đầu đả tọa tu luyện.

Như thường lệ, linh khí vừa vào cơ thể đã bị kinh mạch Cửu Dương nóng bỏng thiêu đốt gần hết. Nhưng nàng không nản lòng. Nàng nhìn con mèo đang ngủ say, khẽ lẩm bẩm:

"Miu Miu à, ngươi nói xem, ta có phải thật sự là phế vật không? Sư phụ nói ta đạo tâm kiên định, nhưng ta luyện 5 năm, vẫn là Luyện Khí tầng ba. Bọn họ đều cười ta là 'Bạch ngốc tử'..."

"Không sao," Nàng tự cổ vũ mình, "Ta có ngươi làm bạn rồi. Ta sẽ cố gắng tu luyện, sau này còn phải kiếm thật nhiều cá nướng... à không, thật nhiều linh thạch để bảo vệ ngươi!"

Liễu Như Ca (đang giả vờ ngủ): "..."

Đồ ngốc này. Cửu Dương Tuyệt Mạch... đây là thể chất tu luyện tuyệt hảo, nhưng cũng là tuyệt lộ. Không có kỳ ngộ, cả đời này ngươi cũng đừng mong Trúc Cơ.

Nàng thầm thở dài. Thôi vậy, đợi ta hồi phục một chút, sẽ nghĩ cách chỉ điểm cho 'con sen' này. Tiền công... chính là cá nướng mỗi ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro