
CHƯƠNG 45 Lò Sưởi Tỉnh Giấc Và Cơn Thịnh Nộ Của Miêu Tiên
Mùi máu tanh.
Mùi lông khét.
Và... một mùi hương thanh khiết, lành lạnh, quen thuộc đến tận xương tủy.
Đó là những gì Bạch Ngọc Phi cảm nhận được khi ý thức của nàng từ từ nổi lên từ vực sâu tăm tối. Nàng rên rỉ. Toàn thân nàng đau nhức, nhưng cơn đau dữ dội nhất tập trung ở bả vai trái. Nó như bị hàng ngàn cây kim lửa châm chích.
"Ưm..."
Nàng cố gắng cử động, nhưng phát hiện... mình không thể. Nàng đang bị "kẹp" chặt.
Bạch Ngọc Phi cố gắng mở mắt. Ánh sáng ban mai chói lòa khiến nàng phải nheo lại. Mất vài giây để thích nghi, và rồi... nàng nhìn thấy.
Mái tóc đen dài như lụa, xõa tung, che khuất gần hết tầm nhìn của nàng. Nàng đang gối đầu lên một cánh tay... không, một cánh tay đang gối lên cổ nàng. Và... một cơ thể mềm mại, mát lạnh, đang rúc sâu vào lòng nàng, một tay ôm chặt lấy eo nàng, một chân thậm chí còn gác lên đùi nàng.
Tư thế... chiếm hữu tuyệt đối.
Người đang ôm nàng... chính là Liễu Như Ca.
"!!!"
Bạch Ngọc Phi ngừng thở. Toàn bộ máu trong người nàng, bỏ qua cả vết thương trên vai, dồn hết lên não.
Như... Như Ca... tiên tử?
Chuyện... chuyện gì đã xảy ra?
Ký ức ùa về. Con Lang Vương Luyện Khí tầng bảy. Nó lao về phía Liễu Như Ca. Nàng lao ra che chắn. Cú cào đau đớn. Và... "Hỏa Pháo" cự ly gần...
Rồi nàng ngất đi.
Vậy... vậy... tư thế này là sao? Tối qua nàng nhớ nàng chỉ dám gối đầu lên vai, còn Như Ca thì... "tự động" ôm nàng. Nhưng bây giờ...
Bạch Ngọc Phi liếc nhìn. Nàng không dám cử động. Liễu Như Ca đang ngủ say, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vùi vào ngực nàng, lông mi dài không còn run rẩy vì lạnh, mà cong vút một cách bình yên. Hơi thở đều đặn, mát lạnh, phả lên da thịt nàng.
Trái tim Bạch Ngọc Phi đập "Thình! Thịch! Thình! Thịch!", còn dữ dội hơn cả lúc chiến đấu.
Trời ạ! Tiên tử... đang ngủ trong lòng mình!
Một cảm giác... ngọt ngào, mềm mại, và... sở hữu... dâng lên. Nàng bỗng nhiên không muốn cử động nữa. Nàng muốn "cái lò sưởi" này cứ ôm "khối băng" này mãi mãi. Nàng tham lam hít lấy mùi hương thanh khiết trên tóc Liễu Như Ca.
Nhưng lý trí của "con sen" nhanh chóng quay lại.
Như Ca tiên tử... ngài ấy kiêu kỳ như vậy, ưa sạch sẽ như vậy. Nếu ngài ấy tỉnh dậy và thấy mình đang... "vùi" vào lòng một phàm nhân lấm lem máu và mồ hôi... ngài ấy sẽ...
Bạch Ngọc Phi không dám nghĩ tiếp. Nàng phải... phải... gỡ ra trước khi ngài ấy tỉnh!
Nàng run rẩy, cố gắng nhấc cánh tay đang bị gối của Liễu Như Ca ra.
"Ưm..."
Chỉ một cử động nhỏ, Liễu Như Ca lập tức nhíu mày, lẩm bẩm trong mơ. "Ấm... Đừng... ồn..."
Nàng không những không buông ra, mà còn theo bản năng... rúc sâu hơn, ôm chặt hơn, như một con mèo tìm được chỗ ngủ mùa đông ưng ý nhất.
Bạch Ngọc Phi: "..."
Nàng dở khóc dở cười. Nàng bị thương ở vai trái, và Liễu Như Ca thì đang gối đầu... ngay lên cánh tay phải của nàng. Nàng hoàn toàn bị "phong ấn"!
Nàng nên làm gì đây?
Và đúng lúc nàng đang bối rối nhất...
Người trong lòng nàng, có lẽ vì đã ngủ đủ, hoặc vì cảm nhận được "cái lò sưởi" đang hoạt động không ổn định (tim đập quá nhanh), từ từ... mở mắt.
Đôi mắt xanh biếc, còn mơ màng sương sớm, mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khoảng cách... bằng không.
Bạch Ngọc Phi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu hoảng hốt của mình trong đôi mắt xanh biếc.
Liễu Như Ca nhìn thấy... lồng ngực... và khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua chín của Bạch Ngọc Phi.
Sự im lặng kéo dài... ba giây.
Ba giây đó, dài như ba thiên niên kỷ.
Tiên thức của Liễu Như Ca hoàn toàn tỉnh táo. Nàng lập tức xử lý thông tin:
Nàng đang ở đâu? Trong lòng Bạch Ngọc Phi.
Nàng đang làm gì? Ôm.
Nàng đã làm vậy bao lâu? Hình như... cả đêm.
Tại sao? Vì lạnh. Vì yếu.
"...!!!"
"AAAAA!!!!"
Một tiếng hét không phải vì sợ hãi, mà vì... xấu hổ và tức giận tột độ, vang lên.
Liễu Như Ca phản ứng như một con mèo bị dẫm phải đuôi. Nàng dùng cả tay cả chân, đạp, đẩy, "BỐP!" một tiếng, lộn nhào về phía sau, thoát ra khỏi cái "ôm lò sưởi" đó.
Nàng đứng bật dậy, Hắc Sa Tàm Y xộc xệch, mái tóc đen rối bù. Nàng thở hổn hển, mặt đỏ bừng (vì tức).
Bạch Ngọc Phi bị đẩy bất ngờ, vết thương ở vai bị động trúng, nàng đau đớn kêu lên một tiếng "A!" rồi ngã vật lại.
"ĐỒ... ĐỒ PHÀM NHÂN NGU NGỐC!" Liễu Như Ca chỉ thẳng tay vào mặt Bạch Ngọc Phi, giọng run lên vì giận. "NGƯƠI! NGƯƠI TỐI QUA... NGƯƠI DÁM... DÁM LỢI DỤNG LÚC BỔN TỌA... NGƯƠI... NGƯƠI LÀM GÌ TA RỒI?!!"
Nàng thậm chí còn hoảng hốt nhìn xuống y phục của mình, xem có bị thiếu cái gì không.
Bạch Ngọc Phi, vừa đau đớn vì vết thương, vừa oan ức đến muốn khóc.
"Ta... ta không có!" Nàng ôm bả vai, cố gắng ngồi dậy. "Là... là ngài... ngài tự ôm ta...!"
"TA? TA ÔM NGƯƠI?" Liễu Như Ca như nghe thấy chuyện nực cười nhất Thượng giới. "Bổn tọa là Thượng Tiên! Bổn tọa sẽ đi ôm một cái lò sưởi... à không, một 'con sen' ngốc như ngươi sao? Ngươi... ngươi dám bịa đặt!"
"Ta nói thật mà!" Bạch Ngọc Phi cãi lại, "Tối qua ngài nói lạnh, ngài gối lên vai ta, rồi... rồi ngài... ngài tự rúc vào... Ta... ta không dám cử động!"
"Ngươi còn dám cãi?!"
Liễu Như Ca tức đến muốn thổ huyết. Nàng biết Bạch Ngọc Phi nói thật. Ký ức mơ hồ về một "núi lửa ấm áp" đã quay về. Chính vì biết là thật... nàng mới càng tức! Nàng đã mất hết mặt mũi của Miêu Tiên!
Nàng phải lấy lại uy nghiêm!
Nàng sải bước tới, đứng trước mặt Bạch Ngọc Phi, dùng tư thế bề trên nhìn xuống. Nàng định mắng nàng ta một trận vì tội "dám để ta ôm"...
Nhưng khi ánh mắt nàng rơi xuống... nàng khựng lại.
Nàng nhìn thấy vệt máu đã khô, đen sẫm trên bả vai Bạch Ngọc Phi. Nàng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt của nàng ta. Nàng nhớ lại cảnh nàng ta lao ra đỡ đòn cho mình. Nàng nhớ lại mình đã kiệt sức hút độc và ổn định Hỏa khí cho nàng ta như thế nào.
Cơn giận (vì xấu hổ) lập tức... xẹp đi.
Nhưng Miêu Tiên không thể nhận sai.
Vì vậy, cơn giận lập tức chuyển hướng.
"BẠCH NGỌC PHI!!!" Nàng gầm lên, lần này, là sự tức giận thực sự.
Bạch Ngọc Phi giật nảy mình. "Dạ... dạ có ta!"
"NGƯƠI LÀ ĐỒ NGỐC À?!" Liễu Như Ca chỉ thẳng vào vết thương của nàng. "Ai cho ngươi lao ra? Ai cho ngươi lấy thân mình đỡ đòn?!"
Bạch Ngọc Phi ngơ ngác. "Ta... ta sợ ngài bị thương..."
"Ta bị thương?" Liễu Như Ca cười lạnh, nhưng trong mắt lại có một tia hoảng loạn mà chính nàng cũng không nhận ra. "Bổn tọa là Cửu Mệnh Thiên Miêu! Bổn tọa có chín cái mạng! Con sói rách đó làm gì được ta? Ta cần ngươi bảo vệ à?!"
"Nhưng... nhưng lúc đó..."
"NHƯNG CÁI GÌ?" Liễu Như Ca quát, át cả tiếng suối. "NGƯƠI THÌ SAO? NGƯƠI CHỈ CÓ MỘT CÁI MẠNG! NGƯƠI LÀ CỬU DƯƠNG TUYỆT MẠCH! HỎA KHÍ CỦA NGƯƠI LÀ THỨ QUÝ GIÁ NHẤT! NGƯƠI DÙNG NÓ ĐỂ ĐẬP ĐÁ! NGƯƠI DÙNG NÓ ĐỂ LIỀU MẠNG! NGƯƠI CÓ BIẾT..."
Nàng dừng lại, hít một hơi thật sâu, cố đè nén cơn run rẩy. ...Ngươi có biết lúc thấy ngươi nằm đó, ta đã sợ như thế nào không?
Nhưng nàng không thể nói ra câu đó.
Nàng nghiến răng, nói ra một câu khác: "Ngươi có biết, ngươi bị thương phiền phức đến mức nào không?! Ngươi có biết, để cứu cái mạng ngốc của ngươi, bổn tọa đã phải làm gì không?!"
Nàng giơ tay lên. Một tia Băng Sương yếu ớt, mỏng manh như sương khói, hiện lên... rồi tắt ngóm.
Bạch Ngọc Phi sững sờ.
"Tiên lực của ta," Liễu Như Ca nói, giọng lạnh đi, "ba thành tiên lực ta vất vả hồi phục... đã dùng hết để hút độc và ổn định Hỏa khí cho ngươi. HẾT SẠCH! Ngươi hiểu chưa?"
Bạch Ngọc Phi trợn tròn mắt. Toàn bộ máu trên mặt nàng rút đi.
"Như Ca... ngài... ngài... vì cứu ta... mà..."
"Phải!" Liễu Như Ca nói, "Cho nên, ngươi đừng có mà làm vẻ mặt 'ta đã hy sinh vì tiên tử'. Ngươi là đồ gánh nặng! Là cái lò sưởi ngu ngốc, không biết tự bảo vệ mình! Bây giờ thì hay rồi!"
Nàng nhìn quanh khu rừng đầy rẫy nguy hiểm. "Ta, tiên lực cạn kiệt, yếu như phàm nhân. Ngươi, bị thương nặng, phế một cánh tay. Chúng ta còn chưa tới Lưỡng Cực Sơn Mạch! Ngươi nói xem... chúng ta làm sao mà sống?!"
Bạch Ngọc Phi cúi gằm mặt.
Nàng không cảm thấy sợ hãi. Nàng chỉ cảm thấy... một nỗi ân hận và xót xa vô bờ bến.
Nàng đã làm Như Ca... mất hết tu vi. Vì nàng.
Nàng ngẩng đầu lên. Vết thương trên vai rất đau, nhưng không đau bằng trái tim nàng. Nàng nhìn Liễu Như Ca, người đang đứng đó, kiêu ngạo như một con mèo xù lông, nhưng Bạch Ngọc Phi có thể thấy rõ sự mệt mỏi và yếu ớt trong đôi mắt xanh biếc kia.
Nàng cắn răng, cố gắng đứng dậy, dù lảo đảo.
"Xin lỗi, Như Ca." Giọng nàng khàn đi.
Liễu Như Ca nhíu mày. "Xin lỗi là xong à?"
"Không." Bạch Ngọc Phi lắc đầu. Nàng xé một vạt áo (bên trong) của mình, tự tay băng bó vết thương lại một cách vụng về, cố gắng cầm máu.
Rồi nàng bước tới, nhặt thanh kiếm gỗ của mình lên.
"Ngài đã cứu ta một mạng." Nàng nói, giọng vô cùng kiên định. "Ta nợ ngài. Tu vi của ngài mất đi... ta nhất định sẽ tìm cách lấy lại gấp bội!"
Nàng quay lại, nhìn Liễu Như Ca.
"Nhưng bây giờ," nàng nói, "ngài nói đúng. Ta là 'lò sưởi', còn ngài là 'khối băng'. Cả hai chúng ta đều yếu. Nhưng..."
Nàng hít một hơi thật sâu, Hỏa khí Cửu Dương, dù yếu ớt, lại bắt đầu cháy lên.
"Lò sưởi... vẫn có thể đốt."
Nàng bước tới, không chút do dự, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Liễu Như Ca.
Liễu Như Ca giật mình, định rụt tay lại. "Ngươi làm gì?!"
Bạch Ngọc Phi siết chặt. "Tay ngài lạnh quá." Nàng dùng Hỏa khí Cửu Dương còn sót lại, truyền một luồng hơi ấm qua.
"Từ bây giờ," Bạch Ngọc Phi nhìn thẳng vào mắt Liễu Như Ca, "ta có thể bị thương, ta có thể là 'con sen' ngốc. Nhưng Hỏa khí Cửu Dương của ta... vẫn còn. Và ta... sẽ bảo vệ ngài."
"Ngươi...!" Liễu Như Ca sững sờ trước sự bá đạo (dù là phiên bản ngốc) này.
"Đi!" Bạch Ngọc Phi kéo nàng. "Chúng ta phải tìm nơi an toàn, và tìm thảo dược. Ta bị thương, nhưng ta vẫn có thể cõng ngài!"
Liễu Như Ca: "...??!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro