
CHƯƠNG 43 Sự Ấm Áp Của Lò Sưởi Và Kẻ Rình Rập
Bạch Ngọc Phi không biết mình đã làm sao mà sống sót qua được đêm đó.
Nàng là một tu sĩ Luyện Khí tầng sáu, nhưng nàng thề, đối mặt với Hắc Hùng Luyện Khí tầng tám ở Linh Dược Cốc còn dễ dàng hơn việc này.
Nàng đã ngồi yên. Như một pho tượng đá.
Nàng không dám thở mạnh, sợ làm kinh động người trên vai. Nàng không dám cử động, sợ làm mất đi hơi ấm mà người kia cần. Nàng chỉ ngồi đó, Hỏa khí Cửu Dương trong cơ thể, do sự căng thẳng và kích thích tột độ, tự động vận chuyển nhanh hơn, mạnh hơn. Toàn thân nàng, theo đúng nghĩa đen, biến thành một cái "lò sưởi" hoàn hảo, ấm áp và bền bỉ.
Hậu quả là, người đang gối đầu trên vai nàng... ngủ càng say hơn.
Vào canh ba, thời điểm lạnh nhất của đêm, khi sương giá đã bắt đầu đọng lại trên mái tóc của cả hai, Liễu Như Ca đang say ngủ, theo bản năng thuần túy của một "Miêu Tiên" tìm kiếm hơi ấm, khẽ cựa mình.
Bạch Ngọc Phi cứng người, tim như ngừng đập.
Liễu Như Ca không tỉnh dậy. Nàng chỉ "Ưm..." một tiếng nhỏ trong cổ họng, một tiếng rên rỉ mơ màng vì lạnh. Rồi, trong cơn mê, nàng làm một hành động... đã định trước số phận của Bạch Ngọc Phi.
Nàng không chỉ gối đầu nữa.
Nàng rúc người sát hơn, vòng tay qua, một tay ôm lấy cánh tay của Bạch Ngọc Phi, tay kia đặt lên eo nàng, cả cơ thể mềm mại dán chặt vào một bên sườn nóng rực của "cái lò sưởi". Nàng vùi mặt vào hõm cổ của Bạch Ngọc Phi, tìm được tư thế thoải mái nhất, rồi... thở đều.
"..."
Nếu có một pháp thuật có thể hóa đá con người, thì Bạch Ngọc Phi tin rằng mình vừa trúng phải nó.
Nàng hoàn toàn đông cứng. Nàng có thể cảm nhận được... rất rõ. Hơi thở mát lạnh phả vào da thịt cổ, làn da mềm mại như lụa áp vào cánh tay, và... vòng eo của nàng đang bị một bàn tay ngọc ngà, lạnh như băng... nắm lấy.
Và...
Trời ạ!
Hỏa khí Cửu Dương trong cơ thể Bạch Ngọc Phi, vốn đã chạy rất nhanh... nay như bị đổ thêm một thùng dầu.
Nó bùng nổ.
Nó không phải là sự giận dữ như khi gặp Tần Lãng. Đây là một sự bùng nổ của... hoảng loạn, ngượng ngùng, kích thích, và một cảm giác... hạnh phúc... không thể gọi tên.
"Nóng! Nóng quá!"
Bạch Ngọc Phi cảm thấy toàn thân mình nóng như sắp bốc cháy. Hơi nóng từ người nàng tỏa ra, khiến sương đọng trên lá cây xung quanh cũng phải tan ra và bốc hơi.
Cái "lò sưởi" đột ngột tăng nhiệt độ.
Liễu Như Ca, đang ôm chặt, cảm nhận được hơi ấm tăng vọt. Nàng đang ở trong giấc mơ đẹp nhất... nàng mơ thấy mình đang cuộn tròn trong một núi lửa ấm áp, an toàn tuyệt đối. Nàng thở ra một hơi dài đầy... thỏa mãn. "Ưm... ấm..."
Bạch Ngọc Phi: "...!!!"
Nàng khổ sở nhắm mắt lại. Trời đất ơi! Như Ca! Ngài... ngài... đây là đang giết ta mà!
Nàng không biết rằng, chính sự bùng nổ Hỏa khí Cửu Dương này, dù mang lại cảm giác dễ chịu cho Liễu Như Ca, nhưng cũng như một ngọn hải đăng rực rỡ, phát tín hiệu giữa màn đêm đen tối của khu rừng rậm.
Một luồng linh khí Hỏa hệ tinh thuần, dồi dào, không che giấu... là một món đại bổ trong mắt yêu thú.
"Xoạt... Xoạt..."
Tiếng động rất nhẹ, như lá rụng. Nhưng trong đêm tĩnh lặng, nó lại vô cùng rõ ràng.
Liễu Như Ca mở bừng mắt.
Bản năng cảnh giác của Cửu Mệnh Thiên Miêu nhạy bén hơn bất cứ loại tiên thức nào. Nàng mở mắt, không phải vì tiếng động. Mà vì... "cái lò sưởi" này nóng đến mức... bất thường. Nóng đến mức làm nàng tỉnh giấc.
Nàng ngẩng đầu. Việc đầu tiên nàng thấy là cái gáy đỏ rực như than của Bạch Ngọc Phi. Nàng nhíu mày. Ngốc tử này... tu luyện cái gì mà nóng như vậy?
Việc thứ hai... là nàng nhận ra mình đang... ôm.
Tay nàng đang ôm eo đối phương. Mặt nàng đang vùi vào cổ đối phương.
"...!!!"
Mặt Liễu Như Ca, trong một giây, cũng đỏ lên. Không phải vì ngại, mà là vì... tức! Nàng đường đường là Miêu Tiên! Nàng lại có thể... làm ra hành động mất mặt này?! Lại còn là chủ động?!
Nàng lập tức buông tay, ngồi bật dậy như một cái lò xo. "BẠCH NGỌC PHI! NGƯƠI..."
Nàng định mắng "con sen" ngốc này đã làm gì nàng.
Nhưng Bạch Ngọc Phi, người vừa được "thả tự do", cũng giật bắn mình, lắp bắp: "Ta... ta không... ta không cử động! Ta thề!"
"Suỵt!"
Liễu Như Ca đột ngột đưa ngón tay lên môi, đôi mắt xanh biếc lạnh đi. "Im lặng."
Nàng không mắng nữa. Bởi vì nàng đã nghe thấy.
"Xoạt... xoạt..."
Tiếng động đã đến gần hơn.
"Như Ca?" Bạch Ngọc Phi lập tức nhận ra sự nghiêm trọng, cơn ngượng ngùng bay biến. Nàng vội vàng đứng dậy, rút kiếm gỗ (vẫn dùng kiếm gỗ).
"Có kẻ đến." Giọng Liễu Như Ca lạnh như băng. "Không phải một. Là một bầy."
Nàng vừa dứt lời, từ trong bóng tối của rừng rậm, sáu, bảy cặp mắt màu xanh lục u uất... sáng lên.
Chúng từ từ bước ra. Đó là một bầy sói. Nhưng không phải sói thường. Lông chúng màu đen, hòa lẫn vào bóng đêm, di chuyển không một tiếng động. Chỉ có gió khẽ lướt qua.
"Phong Ảnh Lang (Sói Bóng Gió)." Liễu Như Ca nhận ra ngay. "Luyện Khí tầng bốn, tầng năm. Không có gì đáng ngại."
"Nhưng..." Nàng nheo mắt lại. "Cái mùi Hỏa khí của ngươi... đã thu hút chúng. Ngươi xem," nàng chỉ, "con đầu đàn."
Từ sau bầy sói, một con Phong Ảnh Lang to lớn gấp đôi, lông có một vệt màu bạc, bước ra. Khí tức của nó... rõ ràng đã đạt đến Luyện Khí tầng bảy!
"Bạch Ngọc Phi," Liễu Như Ca ra lệnh. "Ngươi đối phó con đầu đàn. Ta xử lý đám còn lại."
"Hả?" Bạch Ngọc Phi ngơ ngác. "Nhưng... Như Ca... tu vi của ngài...?" Nàng biết Như Ca mới hồi phục ba thành.
"Tu vi của ta ba thành, cũng đủ giết đám tép riu này." Liễu Như Ca kiêu hãnh. "Hay là," nàng liếc xéo nàng, "ngươi không tin lời ta, mà muốn... bảo vệ ta?"
Bạch Ngọc Phi đỏ mặt. Nàng đúng là có ý đó.
"Ngươi!" Liễu Như Ca chỉ vào nàng. "Dùng cái Hỏa khí bá đạo của ngươi lúc nãy ấy! Cái lúc ngươi đập đá ấy! Thể chất của ngươi khắc chế chúng! Đừng có lãng phí!"
"GÀO!!!"
Con Lang Vương (Vua Sói) không cho chúng thời gian bàn bạc nữa. Nó cảm nhận được Hỏa khí thuần khiết từ Bạch Ngọc Phi, một món đại bổ. Nhưng nó cũng cảm nhận được hàn khí tinh thuần từ Liễu Như Ca, một mối đe dọa.
Nó gầm lên. Bầy sói lập tức tản ra, bao vây lấy hai người.
"Bạch Ngọc Phi!" Liễu Như Ca quát. "Nghe lệnh ta! Bên trái, ba con! Góc ba mươi! Dùng Hỏa Cầu!"
Bạch Ngọc Phi không chút do dự. Nàng đã quá quen với việc này. Đây là "Miu Tiên" của nàng, là "lão sư" của nàng!
"Rõ!"
Nàng xoay người. "Hỏa Cầu Thuật!"
Quả cầu lửa đỏ thẫm rít lên, không phải một, mà là ba quả liên tiếp, bắn về ba hướng Liễu Như Ca vừa chỉ.
Ba con sói đang lao tới lập tức bị trúng đòn, kêu lên thảm thiết, lông cháy khét lẹt.
"Phía sau! Hai con!" Liễu Như Ca lạnh lùng ra lệnh, cùng lúc đó, tay nàng bắt quyết.
"Băng Sương!"
Một lớp sương băng mỏng, không đủ giết, nhưng đủ để làm chậm. Hai con sói khác vừa nhảy ra khỏi bụi rậm lập tức bị sương băng bám vào chân, tốc độ giảm đi một nửa.
"Hỏa Vân Bộ!" Bạch Ngọc Phi hét lên, thân hình như làn khói, lướt qua. "Liệt Hỏa Kiếm!" Nàng dùng kiếm gỗ, nhưng lại bọc Hỏa khí Cửu Dương vào, chém ngang.
"Xoẹt!"
Hai con sói bị chém trúng, ngọn lửa Cửu Dương lập tức bùng lên, đốt chúng thành tro.
Trong vòng chưa đầy mười nhịp thở, sáu con sói tép riu đã bị tiêu diệt. Sự phối hợp của họ, một người chỉ huy bằng tiên thức Thượng giới, một người thực thi bằng Hỏa khí Cửu Dương bá đạo... vô cùng hoàn hảo.
Chỉ còn lại con Lang Vương.
"G... Grừ..."
Con sói Luyện Khí tầng bảy nhìn đồng loại bị giết, đôi mắt xanh lục chuyển sang màu đỏ ngầu. Nó không sợ hãi. Nó... càng thêm điên cuồng.
Nó biết, hai con mồi này rất mạnh.
Nó gầm lên một tiếng, nhưng không lao về phía Bạch Ngọc Phi, người đang bừng bừng Hỏa khí như một ngọn đuốc.
Nó lao về phía Liễu Như Ca!
Nó cũng có trí tuệ. Nó biết, kẻ điều khiển, kẻ dùng Băng Sương... trông yếu ớt hơn! Giết kẻ đó trước!
"NHƯ CA! CẨN THẬN!"
Bạch Ngọc Phi hét lên, tim như vỡ ra. Nàng thấy con sói lao đi với tốc độ của gió, nhanh đến mức nàng không kịp phản ứng!
Liễu Như Ca đứng yên, ánh mắt lạnh lùng. Nàng giơ tay, một tấm khiên băng mỏng manh hiện ra. Nàng biết, tiên lực ba thành của nàng... không đỡ nổi cú này. Nàng chỉ có thể...
Nàng đang chuẩn bị dùng bí pháp để dịch chuyển, thì...
"KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐỤNG VÀO NGÀI ẤY!!!"
Một tiếng gầm giận dữ, còn mang theo cả sự sợ hãi và cuồng nộ, vang lên.
Một bóng đen (Bạch Ngọc Phi) dùng "Hỏa Vân Bộ" với tốc độ không tưởng, nhanh hơn cả con sói. Nàng không dùng kiếm, không dùng pháp thuật.
Nàng dùng... cơ thể của mình.
"Bịch!"
Bạch Ngọc Phi lao tới, ôm ngang con Lang Vương, dùng toàn bộ sức lực, đẩy cả mình và nó... ngã lăn ra xa, cách xa Liễu Như Ca.
"Bạch Ngọc Phi!" Liễu Như Ca sững sờ, lần đầu tiên trong đời, đôi mắt xanh biếc của nàng co lại vì... hoảng hốt.
"Grào!!!"
Con sói bị đẩy ngã, càng thêm điên tiết. Nó vung móng vuốt sắc nhọn...
"Xoẹt!"
Móng vuốt cào thẳng vào... bả vai của Bạch Ngọc Phi.
Máu tươi lập tức phun ra, nhuộm đỏ cả bộ Hắc Sa Tàm Y.
"A...!" Bạch Ngọc Phi đau đớn kêu lên, nhưng hai tay vẫn siết chặt lấy cổ con sói, không cho nó cơ hội tấn công Liễu Như Ca. Ngọn lửa Cửu Dương từ tay nàng bùng lên, đốt cháy lông con sói.
Con sói giãy giụa, há miệng, định cắn vào cổ nàng.
"Ngươi... dám làm ngài ấy bị thương..." Bạch Ngọc Phi lẩm bẩm, đôi mắt đỏ ngầu. "Ta... đốt... ngươi...!"
Nàng áp sát trán mình vào trán con sói, bỏ qua mọi phòng ngự.
"Cửu Dương... Hỏa Pháo... cự ly gần!!!"
"ẦMMMM!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro