Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 40 Lột Xác Và Nhiệm Vụ Sinh Tử

Khi ánh bình minh đầu tiên của ngày mới, mang theo linh khí tinh thuần nhất, xuyên qua lớp sương mỏng của hậu sơn, Liễu Như Ca mở mắt.

Không có một tiếng động.

Nàng ngồi trên chiếc giường gỗ đơn sơ, nhưng trong một khoảnh khắc, nàng ngỡ như mình đang ngồi trên đỉnh Côn Lôn tuyết phủ.

Cảm giác đó...

Cảm giác bức bối, lạnh lẽo, và âm ỉ đau đớn như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm tiên thể... cái cảm giác đã đeo bám nàng từ khi bị Hắc Uyên Ma Đầu đả thương...

Đã biến mất.

Biến mất hoàn toàn.

Liễu Như Ca chậm rãi giơ bàn tay trắng nõn, thon dài của mình lên. Dưới ánh sáng ban mai, làn da nàng không còn vẻ trắng bệch, yếu ớt của người bệnh, mà là một màu trắng ngọc, trong suốt, dường như có thể thấy tiên khí mờ ảo đang lưu chuyển bên dưới.

Nàng hít một hơi thật sâu. Không khí tràn vào lồng ngực. Tiên thể của nàng, giống như một sa mạc khô cằn vừa được một trận mưa dung nham (theo nghĩa tốt nhất) tưới qua, đang tham lam hấp thụ linh khí của đất trời.

Ma khí Hắc Uyên, thứ bám rễ sâu nhất trong nội phủ của nàng, đã bị luồng Hỏa khí Cửu Dương "bá đạo" và "ghen tuông" của Bạch Ngọc Phi... đốt sạch sành sanh!

Đêm qua, đó không còn là "song tu" trung hòa. Đó là một cuộc "thanh tẩy" mang tính xâm chiếm.

Liễu Như Ca nhắm mắt, nội thị. Tiên lực của nàng, vốn chỉ còn một sợi tơ mỏng manh, nay đã khôi phục. Nó không nhiều, nhưng nó đã bắt đầu chảy. Nàng có thể cảm nhận được... tu vi của mình đã hồi phục được khoảng ba, bốn thành!

Nàng không còn là một phế nhân phải dựa dẫm vào cá nướng và hơi ấm của người khác. Nàng... đã có thể tự bảo vệ mình. Nàng đã lấy lại được một phần sức mạnh của Cửu Mệnh Thiên Miêu.

Tất cả là nhờ... "con sen" ngốc đó.

Nghĩ đến Bạch Ngọc Phi, Liễu Như Ca cảm thấy một cảm xúc vô cùng phức tạp. Nàng vừa thấy... biết ơn (một cảm xúc nàng rất ghét), vừa thấy phiền phức (vì sự ngốc nghếch của đối phương), nhưng trên hết...

Nàng nhớ lại cảm giác khi luồng Hỏa khí bá đạo đó càn quét cơ thể mình. Nó nóng rực, nó mạnh mẽ, nó... khiến nàng run rẩy. Đó là một liều thuốc phiện. Nàng nhận ra, Hỏa khí Cửu Dương bình thường chỉ có thể "sưởi ấm" cho nàng, nhưng Hỏa khí Cửu Dương mang theo cảm xúc của Bạch Ngọc Phi... mới có thể chữa lành cho nàng.

Thú vị. Thật quá thú vị.

Liễu Như Ca khẽ nhếch môi. Nàng đứng dậy. Bộ váy lụa hồng (vốn của Lý Thanh Thanh) tuột xuống, để lộ thân hình hoàn mỹ. Nàng cần y phục mới. Nhưng trước hết...

Con sen ngốc của nàng đâu?

Cùng lúc đó, tại một khu rừng rậm ở hậu sơn, cách xa khu ngoại môn.

"PHỪNG! ... ẦM!!!"

Một tảng đá lớn, to bằng cả một căn nhà, rung chuyển dữ dội, rồi nứt toác ra làm đôi. Ở giữa vết nứt, là một màu đen cháy xém, nham thạch vẫn còn đang nóng chảy.

"Phù... Phù..."

Bạch Ngọc Phi thở hồng hộc, đứng cách đó mấy trượng. Toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi, bộ đạo bào xanh lam dính sát vào người. Nàng vừa đột phá Luyện Khí tầng sáu! Linh lực dồi dào chưa từng có!

Nàng nhìn thành quả của mình, vừa sợ hãi vừa hưng phấn.

Đây không còn là "Hỏa Cầu Thuật". Đây là "Cửu Dương Hỏa Pháo"!

Từ lúc rón rén rời khỏi phòng (sau khi lén đắp chăn cho Như Ca), nàng đã chạy ra đây. Nàng cần phải thử. Nàng cần phải biết giới hạn của mình.

Nàng nhắm mắt lại. Hình ảnh Tần Lãng lại hiện lên. Cái nụ cười đó. Ánh mắt muốn "sở hữu" đó.

"Ngươi... không được phép nhìn Như Ca của ta như vậy!" Nàng lẩm bẩm, cơn giận vô cớ từ hôm qua lại bùng lên.

Nàng giơ tay, Hỏa khí Cửu Dương trong cơ thể lập tức hưởng ứng, cuồn cuộn dâng lên.

"Cứ đốt!"

Mệnh lệnh của Liễu Như Ca vang lên trong đầu nàng như một lời thần chú.

"Hỏa Pháo!!!"

Một quả cầu lửa màu vàng kim, nhưng lại được bao bọc bởi một quầng sáng đỏ thẫm của sự "bá đạo", ngưng tụ trong lòng bàn tay nàng. Nó không bắn đi ngay, mà được nén lại, nén lại... đến mức không khí xung quanh cũng bị bóp méo vì nhiệt độ.

Đây chính là cảm giác tối qua!

Ngay khi nàng định tung chiêu để phá hủy thêm một tảng đá nữa, một giọng nói lạnh như băng, nhưng lại quen thuộc đến từng tế bào, vang lên ngay sau lưng nàng:

"Hỏa khí Cửu Dương quý giá như vậy, mà ngươi dùng để đập đá? Bạch Ngọc Phi, ngươi đúng là... đại gia."

Bạch Ngọc Phi giật bắn mình. Quả cầu lửa trong tay lập tức mất khống chế, "phụt" một tiếng... rồi tắt ngóm.

Nàng cứng đờ, từ từ quay lại.

Liễu Như Ca đứng đó. Vẫn là bộ váy lụa hồng, nhưng khí chất đã hoàn toàn khác. Nàng đứng ngược sáng, ánh mặt trời buổi sớm tạo thành một vầng hào quang mờ ảo quanh người nàng. Vẻ yếu đuối, bệnh tật đã biến mất, thay vào đó là một vẻ đẹp lạnh lùng, áp đảo, một vẻ đẹp mang tính... xâm lược.

Nàng giống như một thanh kiếm băng vừa được rút ra khỏi vỏ.

"Như... Như Ca!" Bạch Ngọc Phi hoảng hốt, lắp bắp. "Ngài... ngài tỉnh rồi? Ta... ta..."

Nàng sợ bị mắng vì làm ồn, hoặc vì lãng phí linh lực.

Liễu Như Ca không nói gì. Nàng chậm rãi bước tới, đi một vòng quanh tảng đá vừa bị nứt làm đôi. Nàng đưa ngón tay ngọc, chạm nhẹ vào vết cháy xém còn nóng.

"Uy lực... cũng tạm." Nàng thản nhiên bình luận.

"A?" Bạch Ngọc Phi ngơ ngác.

Liễu Như Ca quay lại, nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi mắt xanh biếc hôm nay trong và sâu thẳm lạ thường.

"Ngươi nghĩ," nàng hỏi, "chỉ bằng cái này, mà đòi ném một tên Trúc Cơ Kỳ?"

Bạch Ngọc Phi lập tức đỏ mặt. "Ta... ta đang luyện tập! Tần Lãng là Trúc Cơ Kỳ, ta biết... nhưng ta sẽ không để hắn... làm phiền ngài!"

Liễu Như Ca nhìn bộ dạng xù lông của "gà con" trước mặt. Nàng khẽ cười.

"Ngươi làm tốt lắm."

Bạch Ngọc Phi há hốc miệng. Nàng... nàng nghe nhầm sao? Như Ca... đang khen mình?

"Hôm qua," Liễu Như Ca nói tiếp, giọng điệu vẫn đều đều, "nhờ Hỏa khí 'bá đạo' của ngươi, ma khí cuối cùng trong người bổn tọa đã được thanh tẩy. Tu vi của ta, đã hồi phục ba thành."

"Ba... ba thành?!" Bạch Ngọc Phi vui mừng đến suýt nhảy cẫng lên. "Như vậy... Như Ca ngài..."

"Như vậy," Liễu Như Ca ngắt lời, "bổn tọa không còn là phế nhân, nhưng cũng chưa phải là vô địch. Kẻ thù của ta rất mạnh. Và ngươi... là Luyện Khí tầng sáu, nhưng Hỏa khí Cửu Dương của ngươi lại là khắc tinh của ma khí."

Nàng bước đến, đứng sát trước mặt Bạch Ngọc Phi.

"Bạch Ngọc Phi," nàng nhìn thẳng vào mắt đối phương, "ngươi... có muốn mạnh hơn nữa không? Mạnh đến mức, không chỉ là Tần Lãng, mà ngay cả Hắc Uyên Ma Đầu... ngươi cũng dám đốt?"

Bạch Ngọc Phi nuốt nước bọt. Ánh mắt của Liễu Như Ca quá gần, quá mãnh liệt. Nàng gật đầu lia lịa, không chút do dự. "Ta muốn! Chỉ cần có thể bảo vệ ngài, ta cái gì cũng dám làm!"

"Tốt lắm." Liễu Như Ca hài lòng. "Con sen ngốc, cuối cùng cũng có chút tiền đồ."

Nàng vừa định nói tiếp, thì một tiếng cười sảng khoái, "Ha ha ha!" vang lên, làm rung chuyển cả khu rừng.

Xích Viêm trưởng lão râu tóc đỏ rực, không biết đã xuất hiện từ bao giờ. Ông ta đang vuốt chòm râu, ánh mắt nhìn hai người như nhìn hai lò "Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan" di động.

"Một đứa Luyện Khí tầng sáu! Một đứa... tiên khí hồi phục!" Ông ta gật gù, cực kỳ hài lòng. "Ha ha! Lão phu biết ngay mà! Hai thể chất Băng Hỏa các ngươi 'song tu' với nhau, chính là con đường tu luyện nhanh nhất!"

"Trưởng lão!" Bạch Ngọc Phi đỏ mặt, vội vàng cúi chào. Nàng không biết trưởng lão đã nghe thấy bao nhiêu.

Liễu Như Ca chỉ nhíu mày. "Lão già râu đỏ, ông đến đây làm gì?" (Nàng đương nhiên không dám gọi vậy, nhưng trong lòng thì nghĩ thế). "Bái kiến trưởng lão."

Xích Viêm trưởng lão không thèm chấp. Ông ta hưng phấn nói: "Ta có một nhiệm vụ cho hai bảo bối của ta đây!"

Ông ta nghiêm mặt lại. "Lò Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan hôm qua, dược tính quá tuyệt vời. Nhưng dược liệu lại quá tầm thường, chỉ là hàng cấp thấp! Lão phu muốn luyện một lò đan chân chính! Một lò đan có thể giúp các trưởng lão Kim Đan Kỳ đột phá bình cảnh!"

Ông ta nhìn hai người: "Muốn luyện đan dược cấp cao, cần linh dược cấp cao. Ta cần hai thứ."

Ông ta giơ hai ngón tay. "Thứ nhất, Huyền Băng Tinh Phách (Tinh hoa Băng Huyền), nằm trong 'Phong Tuyết Cốc' lạnh thấu xương. Thứ hai, Địa Tâm Hỏa Liên (Sen lửa Lòng đất), mọc ở 'Viêm Hỏa quật' nóng bỏng."

Bạch Ngọc Phi nghe mà rùng mình. Đó đều là những tuyệt địa trong truyền thuyết, nằm ở Lưỡng Cực Sơn Mạch, bên ngoài Thanh Vân Môn. Đệ tử Luyện Khí Kỳ đi vào, chỉ có chết.

"Trưởng lão... nhiệm vụ này..." Nàng do dự.

"Ngươi sợ cái gì?" Xích Viêm trưởng lão trừng mắt. "Người khác đi thì chết, nhưng các ngươi thì không!"

Ông ta chỉ vào Bạch Ngọc Phi: "Ngươi! Cửu Dương Tuyệt Mạch! Căn bản không sợ cái lạnh của Phong Tuyết Cốc! Ngươi chính là chìa khóa để vào đó hái Huyền Băng Tinh Phách!"

Rồi ông ta chỉ Liễu Như Ca: "Còn ngươi! Thể chất Băng hệ cực phẩm của ngươi! Ngươi chính là người duy nhất có thể bước vào Viêm Hỏa quật mà hái Địa Tâm Hỏa Liên!"

Ông ta đập tay: "Hai nơi đó lại nằm sát cạnh nhau! Đây là nhiệm vụ trời sinh dành cho các ngươi! Một mình thì chết, nhưng hai người các ngươi đi cùng nhau, hỗ trợ Băng-Hỏa... chắc chắn sẽ thành công!"

Đây rõ ràng là "giao việc" ép người.

Bạch Ngọc Phi còn đang do dự, Liễu Như Ca đã lên tiếng.

"Lợi ích?" Giọng nàng lạnh tanh.

Xích Viêm trưởng lão cười ha hả. "Biết ngay ngươi sẽ hỏi! Chỉ cần mang về hai thứ đó, một nửa số linh dược tìm được trên đường đi, các ngươi được giữ! Thêm vào đó... một ngàn điểm cống hiến mỗi người! Và..."

Ông ta lấy ra một vật, ném cho Bạch Ngọc Phi. Đó là một chiếc lá màu xanh biếc, mỏng như cánh ve, nhưng lại phát ra linh khí.

"Một phiến 'Ngự Phong Diệp' (Lá Cưỡi Gió), pháp khí phi hành hạ phẩm. Đủ cho hai ngươi bay."

Liễu Như Ca nhìn chiếc lá, rồi nhìn Bạch Ngọc Phi.

Bạch Ngọc Phi nhìn Liễu Như Ca. Nàng thấy trong mắt "tiên tử" của mình không phải là sự sợ hãi, mà là... sự hứng thú. Nàng biết, Liễu Như Ca muốn hồi phục, ngài ấy cần tài nguyên, cần cơ hội. Đây chính là cơ hội.

Nàng siết chặt nắm tay, ngọn lửa bảo vệ lại bùng lên.

"Trưởng lão!" Bạch Ngọc Phi cúi đầu thật sâu. "Nhiệm vụ này... chúng con nhận!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro