
CHƯƠNG 38 Hỏa Khí Cuồng Bạo Và Lời Cảnh Cáo Của Miêu Tiên
Không khí trong Đan Phòng, vốn đang hài hòa một cách thần kỳ giữa Băng và Hỏa, đột nhiên bị xé toạc.
Sự xuất hiện của Tần Lãng, giống như một viên đá ném vào hồ nước tĩnh. Nhưng hắn không biết, hắn vừa ném đá vào... một hồ dung nham đang được băng tuyết che phủ.
Ngay khoảnh khắc Tần Lãng mỉm cười, ánh mắt ôn hòa như ngọc của hắn lướt qua Bạch Ngọc Phi như một hạt bụi, và khóa chặt lên người Liễu Như Ca với sự ngưỡng mộ không che giấu, Bạch Ngọc Phi đã cảm thấy điều đó.
Nó không phải là một suy nghĩ. Nó là một phản ứng vật lý.
Hỏa khí Cửu Dương bên trong đan điền nàng, vốn đang được điều khiển một cách tinh tế để duy trì ngọn lửa vàng kim thuần khiết dưới lò luyện, bỗng nhiên "GẦM" lên một tiếng. Nó không phải là sự cuồng bạo mất kiểm soát như khi nàng tẩu hỏa nhập ma. Không, đây là một sự cuồng bạo có ý thức. Nó giận dữ. Nó bị khiêu khích.
Giống như một con thú hoang trung thành cảm thấy chủ nhân của mình (hoặc... thứ mà nó đang bảo vệ) bị kẻ lạ xâm phạm lãnh thổ.
"PHỪNG!!!"
Một tiếng nổ nhỏ nhưng chói tai vang lên. Ngọn lửa vàng kim ổn định dưới lò luyện số 7 đột nhiên bùng lên dữ dội, biến thành màu đỏ thẫm, liếm thẳng ra ngoài, suýt chút nữa đốt cháy cả lông mày của Bạch Ngọc Phi.
"BẠCH NGỌC PHI! NGƯƠI LÀM CÁI GÌ ĐÓ?!"
Một tiếng gầm còn lớn hơn cả lửa, Xích Viêm trưởng lão (người đang ngồi thiền ở góc phòng, "canh gác" hai con gà đẻ trứng vàng của mình) lập tức nhảy dựng lên. "Khống hỏa! Mau khống hỏa! Hỏng một lò đan, lão phu lột da ngươi!"
Bạch Ngọc Phi giật bắn mình. Nàng hoảng hốt. Mặt nàng đỏ bừng, một nửa vì hơi nóng, một nửa vì cảm xúc hỗn loạn không thể gọi tên. Nàng cố gắng dồn tâm trí, ép luồng Hỏa khí đang giận dữ kia quay trở lại quỹ đạo. Nhưng nàng càng ép, nó càng chống đối.
Nàng tức giận. Tại sao? Tại sao mình lại tức giận?
Chỉ vì nụ cười của hắn ta?
Chỉ vì hắn ta phớt lờ mình? Không... không phải. Nàng đã quen bị phớt lờ.
Hay là... vì hắn ta nhìn Liễu Như Ca?
Ý nghĩ đó vừa loé lên, Hỏa khí Cửu Dương lại càng bạo động hơn, như thể đồng ý với nàng.
Tần Lãng, người vừa bước vào, cũng bị ngọn lửa bất ngờ làm cho giật mình. Hắn lùi lại một bước, nhưng phong thái đệ tử nội môn vẫn không mất. Hắn mỉm cười ôn hòa, che đi sự kinh ngạc: "Vị sư muội này... tu vi Hỏa hệ thật bá đạo. Tại hạ chỉ là đến chào hỏi, không ngờ lại làm kinh động đến sư muội."
Hắn vẫn nói, và hắn vẫn nhìn Liễu Như Ca.
Bạch Ngọc Phi nghiến răng. Nàng cảm thấy máu trong người mình sôi lên. Nàng muốn hét lên: "Ngươi câm miệng lại! Đừng nhìn nữa!"
Đúng lúc này, một cảm giác mát lạnh như băng tuyết ngàn năm đột ngột xuyên qua tâm trí hỗn loạn của nàng.
Liễu Như Ca, người nãy giờ vẫn đứng yên, khẽ liếc mắt.
Nàng không nhìn Tần Lãng. Nàng đang nhìn Bạch Ngọc Phi.
Đôi mắt xanh biếc của nàng có một tia... tò mò. Nàng là Thái Âm Tiên Thể, nàng cảm nhận được sự thay đổi của Hỏa khí Cửu Dương rõ ràng hơn bất cứ ai. Luồng Hỏa khí vừa rồi... không phải là "mất kiểm soát". Nó là "tuyên bố chủ quyền".
Nó nóng rực, bá đạo, và... mang theo một sự chiếm hữu mãnh liệt.
Thú vị.
Nó khiến cho Thái Âm Tiên Khí trong người Liễu Như Ca cũng khẽ rung động, không phải vì sợ hãi, mà là một sự... hưởng ứng.
Sau đó, nàng mới dời mắt sang kẻ đã gây ra sự hỗn loạn này. Tần Lãng. Một nam nhân phàm tục. Tu vi cũng tạm, Trúc Cơ trung kỳ. Dung mạo... cũng tạm. Nhưng cái nụ cười ôn hòa giả tạo kia... thật ngứa mắt.
"Bổn tọa tên gì, không liên quan đến ngươi."
Giọng nói của nàng thanh lãnh như băng, không một chút cảm xúc, đập tan nụ cười của Tần Lãng.
Rồi nàng lập tức quay sang Bạch Ngọc Phi. Cơn giận (giả vờ) của Miêu Tiên bùng nổ, nhưng không phải nhắm vào kẻ ngoại lai, mà là nhắm vào "con sen" của mình.
"NGỐC TỬ!" Nàng quát, giọng nói vang vọng cả Đan Phòng. "Ngươi đang làm cái gì?! Một nam nhân phàm tục cũng làm ngươi phân tâm đến mức làm hỏng việc?! Ngươi có biết lò đan này quý giá thế nào không? Hỏng lò này, tối nay cả ngươi và ta đều đừng hòng ăn cơm!"
Lời quở mắng quen thuộc, như một gáo nước lạnh (theo nghĩa tốt nhất), lập tức kéo Bạch Ngọc Phi về thực tại.
"Ta... ta..."
"Còn không mau tập trung?!" Liễu Như Ca trừng mắt. "Dẫn khí về Đan điền! Tưởng tượng ngươi đang nướng cá! Lửa mà không đều, cá sẽ cháy! Ngươi muốn ta ăn cá cháy à?!"
Bạch Ngọc Phi, trong cơn hỗn loạn, nghe thấy hai chữ "nướng cá" và "ăn cá cháy", bản năng "con sen" lập tức trỗi dậy, lấn át cả cơn ghen tuông mơ hồ.
"Không! Ta không muốn!" Nàng hét lên, như một lời thề.
Nàng nhắm mắt lại. Nàng không nghĩ đến Tần Lãng nữa. Nàng tưởng tượng mình đang nướng con cá ngon nhất cho Miêu Tiên nhà mình. Luồng Hỏa khí cuồng bạo kia, khi được "dỗ dành" bằng hình ảnh này, lập tức ngoan ngoãn trở lại.
"Rè..."
Ngọn lửa đỏ thẫm thu lại, biến về màu vàng kim thuần khiết, ổn định còn hơn cả lúc trước.
Tần Lãng đứng bên cạnh, nụ cười đã hoàn toàn cứng đờ. Hắn... vừa bị phớt lờ một cách triệt để. Hai nữ nhân này... một người thì lo Hỏa khí, một người thì mắng người kia... vì chuyện "ăn cá"?
Họ hoàn toàn coi hắn như không khí.
Sự kiêu ngạo của đệ tử nội môn bị tổn thương, nhưng sự hứng thú của hắn với Liễu Như Ca lại càng tăng. Vẻ đẹp này, khí chất này, còn mang theo cả gai nữa.
"Tiên tử quả thực có khí chất," hắn cố gắng lấy lại thế chủ động, "Tại hạ đến đây là có việc chính, muốn cầu 'Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan'. Sư phụ tại hạ..."
"TẦN LÃNG!" Xích Viêm trưởng lão lúc này mới xen vào, ông ta đã thấy lò đan ổn định nên mới dám thở. "Ngươi là đệ tử nội môn, không biết quy củ của Đan Phòng à? Đây là nơi luyện đan, không phải chợ trời cho ngươi tán gẫu! Cầu đan thì đến Chấp Sự Đường đăng ký, nộp linh thạch! Hai nha đầu này đang làm việc cho lão phu! Biến!"
Bị trưởng lão mắng thẳng mặt, Tần Lãng không thể ở lại được nữa. Hắn xấu hổ, nhưng vẫn cố giữ phong độ.
Hắn cúi đầu chào Xích Viêm trưởng lão, rồi quay sang Liễu Như Ca, ánh mắt đầy thâm ý. "Là tại hạ đường đột. Tiên tử, tại hạ nhất định sẽ quay lại... theo đúng 'quy củ'."
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Đan Phòng trở lại yên tĩnh.
Lò đan được cứu. Quá trình ngưng đan diễn ra thuận lợi. Bạch Ngọc Phi mệt mỏi lau mồ hôi. Cơn bộc phát cảm xúc vừa rồi rút cạn tinh thần của nàng. Nàng vẫn còn thấy hoang mang. Cảm giác giận dữ, muốn "đốt" người kia... thật đáng sợ.
Liễu Như Ca lạnh lùng quan sát Tần Lãng rời đi, đôi mắt xanh biếc nheo lại. Kẻ phiền phức. Mùi hương trên người hắn ta... mùi của một loại linh thảo dùng để quyến rũ... thật rẻ tiền.
Sau khi mẻ đan cuối cùng được lấy ra, Xích Viêm trưởng lão vui vẻ cầm đan dược rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Sự im lặng bao trùm.
"Ngươi," Liễu Như Ca đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. Nàng đang đứng khoanh tay, tựa vào cột, bộ đạo bào xanh lam không che được vẻ kiêu kỳ. "Vừa rồi bị sao vậy?"
Bạch Ngọc Phi giật mình. Nàng cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng. "Ta... ta xin lỗi, Như Ca. Ta... Hỏa khí đột nhiên không ổn định..."
"Không ổn định?" Liễu Như Ca nhếch mép. "Ta thấy... là ngươi không thích hắn." Nàng nói thẳng.
Mặt Bạch Ngọc Phi đỏ bừng lên. Nàng xua tay loạn xạ. "Không... không có! Hắn là đệ tử nội môn... ta sao dám... Hắn... Hắn làm phiền chúng ta luyện đan!" Nàng vội vàng tìm một cái cớ nghe có vẻ hợp lý nhất.
Liễu Như Ca nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Phi đang bối rối, và một ý nghĩ chợt thoáng qua: Ngốc tử này... đang ghen vì hắn ta làm phiền chúng ta, hay là ghen vì hắn ta nhìn ta?
Nàng thấy... cả hai khả năng đều... khiến nàng khá hài lòng.
Một nụ cười lạnh, rất mờ nhạt, lướt qua môi Miêu Tiên.
"Hừ. Coi như ngươi còn chút não." Nàng thản nhiên nói. "Tên Tần Lãng đó, không phải thứ tốt lành gì. Ánh mắt hắn nhìn ta... giống như mấy tên đệ tử ở Thượng giới muốn bắt ta về làm linh sủng vậy. Rất phiền phức."
Bạch Ngọc Phi ngẩng phắt đầu. Bắt làm linh sủng?! Bốn chữ này lập tức châm lửa vào cơn giận vừa mới nguôi của nàng. Như Ca tiên tử xinh đẹp như vậy, kiêu ngạo như vậy... sao có thể bị coi là "linh sủng"?
"Hắn... hắn dám!" Bạch Ngọc Phi tức giận, hai má phồng lên.
"Hắn dám." Liễu Như Ca gật đầu, vô cùng nghiêm túc. "Hắn sẽ còn quay lại." Nàng bước đến gần Bạch Ngọc Phi, cúi người xuống một chút (vì Bạch Ngọc Phi đang ngồi), nhìn thẳng vào mắt "con sen" ngốc của mình.
"Bạch Ngọc Phi," giọng nàng trầm xuống, "Ta không thích phiền phức. Lần sau hắn tới, nếu hắn còn dám dùng ánh mắt đó nhìn ta..."
Nàng dừng lại, mỉm cười.
"Ngươi," nàng nói, "trực tiếp dùng 'Hỏa Cầu Thuật' ném hắn ra khỏi Đan Phòng cho ta."
Bạch Ngọc Phi sững sờ, mắt mở to. "Hả?! Ném... ném Tần sư huynh? Hắn là đệ tử nội môn Trúc Cơ Kỳ! Ta... ta mới Luyện Khí tầng năm..."
"Có Xích Viêm trưởng lão chống lưng, ngươi sợ cái gì?" Liễu Như Ca đứng thẳng dậy, phủi phủi tay áo. "Hay là," nàng nhướng mày, "Hỏa khí Cửu Dương của ngươi... chỉ dùng để nướng cá?"
Lời khích tướng này vô cùng hiệu quả.
Bạch Ngọc Phi lập tức đứng bật dậy. "Không có!"
Nàng nhìn theo bóng lưng Liễu Như Ca đang đi ra cửa, trong lòng dâng lên một luồng dũng khí chưa từng có. Nàng không hiểu cảm giác hỗn loạn trong lòng mình là gì, nhưng nàng biết một điều: Không ai được phép dùng ánh mắt "linh sủng" đó để nhìn Như Ca của nàng!
"Vâng! Ta biết rồi!" Nàng nói to. "Nếu hắn còn dám... ta... ta sẽ dùng Hỏa Cầu Thuật! Dù... dù có bị phạt, ta cũng sẽ bảo vệ ngài!"
Liễu Như Ca dừng bước ở cửa, không quay đầu lại, nhưng khóe môi đã cong lên.
"Hừ. Nói thì dễ. Về nướng cá đi. Luyện đan mệt chết được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro