Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 37 Cuộc Sống Mới Và Khách Nhân Đan Phòng

Tiếng cười sảng khoái của Xích Viêm trưởng lão vẫn còn vang vọng đâu đó trong tâm trí Bạch Ngọc Phi khi nàng lật đật chạy theo Liễu Như Ca. Đôi chân nàng như không còn chạm đất, không phải vì thi triển "Hỏa Vân Bộ", mà vì một niềm vui sướng lâng lâng, thuần khiết đến mức khiến nàng muốn reo lên. Nàng không chỉ bảo vệ được Liễu Như Ca, mà còn... có thể đường đường chính chính ở bên cạnh ngài ấy!

Họ đã được "ban" cho lò luyện số 7. Điều đó có nghĩa là họ có một lý do chính đáng để "song tu" – à không, để "phối hợp" mỗi ngày. Nàng, Bạch Ngọc Phi, không còn là "Bạch ngốc tử" vô dụng quét lá ở ngoại môn nữa. Nàng là "đệ tử quản lý lò luyện đan", một chức vụ nghe thật oai phong!

Niềm vui sướng đó theo nàng suốt chặng đường về căn phòng gỗ nhỏ.

"Như Ca tiên tử!" Về đến phòng, Bạch Ngọc Phi lập tức xắn tay áo, "Ngài ngồi đợi ta một chút! Ta lập tức đi lấy Linh Ngư! Hôm nay ta sẽ dùng Hỏa khí Cửu Dương nướng cho ngài con cá to nhất, ngon nhất!" Nàng phấn khích nói.

Liễu Như Ca, người đã ngồi xuống chiếc giường gỗ duy nhất, khẽ liếc nàng. Nàng vừa trải qua một màn "ra oai" tại Đan Phòng, tiêu hao không ít tiên lực (dù chỉ là để khống chế Thái Âm Tiên Khí). Nàng có chút mệt, nhưng tâm trạng cũng không tệ. Việc luyện thành "Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan" hoàn toàn nằm trong dự tính của nàng, nhưng lợi ích mà nó mang lại thì vượt xa dự đoán.

Đặc biệt... là phản ứng của "con sen" ngốc này.

Liễu Như Ca nhìn Bạch Ngọc Phi đang bận rộn lấy đồ nghề nướng cá. Nàng không còn là một con mèo, nhưng thói quen được phục vụ vẫn còn đó. Và... nàng phải thừa nhận, nàng đã quen với mùi cá nướng quyện lẫn hơi ấm Cửu Dương của Bạch Ngọc Phi.

"Khoan đã." Liễu Như Ca chợt lên tiếng.

"Dạ?" Bạch Ngọc Phi dừng lại, ngơ ngác.

"Lấy Linh Ngư ở đâu?" Liễu Như Ca hỏi. "Vẫn là cái loại cá tồn kho yếu ớt ở Linh Thú Viên à?"

"Dạ..." Bạch Ngọc Phi gãi đầu, "Thì... vẫn là ở đó..."

Liễu Như Ca nhíu mày, lộ rõ vẻ bất mãn. "Bạch Ngọc Phi, ngươi ngốc thật hay giả ngốc vậy?"

"Ta..."

"Ngươi bây!" Liễu Như Ca đứng dậy, bước đến trước mặt nàng. Dù mặc bộ đạo bào xanh lam rộng thùng thình, nhưng khí thế của nàng vẫn bức người. "Chúng ta vừa luyện ra loại đan dược gì? 'Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan'! Xích Viêm trưởng lão coi chúng ta là cái gì? Là bảo bối! Ngươi bây giờ là đệ tử quản lý lò luyện, ngươi có địa vị, ngươi hiểu không? Ngươi có quyền yêu cầu những thứ tốt nhất!"

Nàng chỉ ra cửa: "Đi! Đến Linh Thú Viên! Nói với bọn họ, ngươi cần 'Cửu Dương Linh Ngư' – loại cá sống ở thượng nguồn, hấp thụ Hỏa linh khí. Nói với họ, đó là yêu cầu của Xích Viêm trưởng lão... để bồi bổ cho người khống hỏa!"

Bạch Ngọc Phi há hốc miệng. "Cửu Dương Linh Ngư? Nhưng... nhưng đó là linh vật thượng phẩm, dùng để cung cấp cho trưởng lão nội môn..."

"Hừ! Trưởng lão nội môn có luyện được Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan cho họ không?" Liễu Như Ca ngắt lời. "Ngươi là người khống Hỏa khí Cửu Dương, ngươi ăn cá Cửu Dương, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Mau đi! Bổn tọa đói rồi."

Nói xong, nàng quay lại giường ngồi xuống, không cho Bạch Ngọc Phi cơ hội phản bác.

Bạch Ngọc Phi sững sờ mất vài giây. Nàng nhìn bóng lưng kiêu kỳ của Liễu Như Ca, rồi đột nhiên... nàng hiểu ra. Liễu Như Ca không phải đang đòi cá cho mình. "Cửu Dương Linh Ngư" là cá Hỏa hệ, chỉ bổ cho Hỏa linh căn. Liễu Như Ca mang Thái Âm Tiên Thể, ăn vào chỉ có hại.

Nàng ấy... đang đòi cá cho mình.

Nàng ấy đang dùng cách kiêu ngạo nhất, "tsundere" nhất... để quan tâm đến sức khỏe của nàng, vì biết nàng đã tốn sức ở lò luyện đan.

Một dòng nước ấm áp dâng lên trong lòng Bạch Ngọc Phi, còn nóng hơn cả Hỏa khí Cửu Dương. Mặt nàng đỏ bừng.

"Vâng! Ta đi ngay!" Nàng đáp một tiếng thật to, rồi vui vẻ chạy như bay ra cửa.

Tối hôm đó, lần đầu tiên trong đời, Bạch Ngọc Phi được ăn Cửu Dương Linh Ngư. Thịt cá vừa vào miệng đã hóa thành một luồng linh khí nóng rực, bổ sung hoàn hảo cho sự tiêu hao của nàng. Nàng ăn một con, còn Liễu Như Ca... vẫn ăn loại Linh Ngư Băng hệ bình thường mà Bạch Ngọc Phi bắt riêng cho nàng.

"Như Ca tiên tử," Bạch Ngọc Phi vừa ăn vừa hạnh phúc nói, "Cá này... ngon thật! Đa tạ ngài!"

"Hừm." Liễu Như Ca tao nhã gỡ một miếng cá, đưa lên miệng. "Ăn nhiều vào. Ngày mai còn phải luyện đan. Ngươi mà ngất xỉu ở Đan Phòng, bổn tọa sẽ ném ngươi vào lò làm mồi lửa."

Dù lời nói cay nghiệt, nhưng Bạch Ngọc Phi chỉ thấy ngọt ngào.

Đêm đó, khi họ bắt đầu buổi "song tu" định kỳ. Mọi thứ đã thay đổi.

"Ngươi...!" Liễu Như Ca đang ngồi trên giường, nhíu mày nhìn Bạch Ngọc Phi ngồi trên bồ đoàn cách đó ba bước. "Ngồi xa như vậy, ngươi định truyền linh khí qua không khí à? Lại đây!"

"Dạ?" Bạch Ngọc Phi ngơ ngác.

"Lại đây!" Liễu Như Ca mất kiên nhẫn, vỗ vỗ xuống mép giường, ngay bên cạnh nàng. "Ngươi ngồi dưới đất, ta ngồi trên giường, âm dương không giao hòa! Lên đây! Ngồi cạnh ta!"

Bạch Ngọc Phi cảm giác như mình bị sét đánh trúng. Lên... lên giường? Ngồi... ngồi cạnh?

Nàng đỏ mặt, lắp bắp: "Như thế... không... không hợp lễ pháp..."

"Lễ pháp cái gì!" Liễu Như Ca trừng mắt. "Ngươi là lò lửa, ta là khối băng. Lửa với băng mà để xa nhau thì tu luyện cái gì? Ngươi có muốn tu vi tinh tiến không? Có muốn tháng sau đột phá Luyện Khí tầng sáu không? Hay ngươi muốn cả đời bị Lý Thanh Thanh cười vào mặt?"

Lời đe dọa cuối cùng có tác dụng. Bạch Ngọc Phi cắn môi, run rẩy xách cái bồ đoàn của mình lên... rồi đặt nó lên giường, ngay sát cạnh Liễu Như Ca.

Nàng cẩn thận ngồi xuống, hai vai gần như chạm vào nhau.

Ngay lập tức!

Bạch Ngọc Phi cảm nhận được một luồng hàn khí Thái Âm tinh thuần, mát lạnh sảng khoái, ập thẳng vào cơ thể. Cửu Dương Hỏa khí trong người nàng như reo hò vui sướng.

Liễu Như Ca cũng khẽ run lên. Nàng không cần phải "hít ké" hơi ấm Cửu Dương từ xa nữa. Nàng đang ngồi ngay cạnh "mặt trời nhỏ". Hơi ấm thuần khiết, dồi dào, bao bọc lấy nàng, chữa lành từng tấc kinh mạch tiên thể bị tổn thương.

"Tập... tập trung!" Liễu Như Ca hắng giọng, cố che giấu tiếng rên rỉ thoải mái suýt bật ra, vội vàng nhắm mắt lại.

"Vâng!" Bạch Ngọc Phi cũng nhắm mắt.

Hai luồng khí, một vàng kim rực rỡ, một trắng bạc băng giá, không còn cần giao thoa trong không khí nữa. Chúng trực tiếp quấn quýt lấy nhau, dung hòa, tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn hảo giữa hai người. Tốc độ tu luyện của cả hai... tăng vọt gấp trăm lần!

Cuộc sống mới của họ ở Đan Phòng cứ thế bắt đầu.

Ban ngày, họ là một cặp đôi luyện đan hoàn hảo tại lò số 7. Bạch Ngọc Phi điều khiển Cửu Dương Hỏa, mồ hôi ướt đẫm trán, nhưng ánh mắt kiên định. Liễu Như Ca điều khiển Thái Âm Hàn, tao nhã như một tiên tử Băng tuyết, lạnh lùng chỉ điểm. "Lửa quá yếu!" "Hàn khí chưa đủ!" "Ngốc tử, tập trung!"

"Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan" trở thành một loại đan dược "hot" nhất tông môn, được các trưởng lão và đệ tử nội môn tranh giành, bởi nó có thể giúp họ trung hòa linh lực khi tu luyện.

Ban đêm, họ trở về căn phòng nhỏ, ngồi sát vai nhau trên chiếc giường duy nhất, chìm vào trạng thái "song tu" Băng Hỏa, chia sẻ linh khí của nhau.

Sự phụ thuộc của họ vào đối phương ngày càng lớn. Bạch Ngọc Phi nhận ra, nàng không thể tu luyện hiệu quả nếu thiếu hàn khí của Liễu Như Ca. Và Liễu Như Ca cũng nhận ra, nàng không thể hồi phục nếu thiếu Hỏa khí Cửu Dương của Bạch Ngọc Phi.

Sự nổi tiếng của họ, và của loại đan dược kỳ diệu, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý không mong muốn.

Một buổi chiều, khi cả hai đang tập trung luyện một lò đan quan trọng, một giọng nói nam tử ôn hòa, dễ nghe vang lên từ bên ngoài Đan Phòng:

"Xin hỏi... có phải hai vị tiên tử luyện ra Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan đang ở đây không?"

Bạch Ngọc Phi khựng lại, ngọn lửa Cửu Dương chao đảo.

Một bóng người cao lớn, mặc đạo bào trắng của đệ tử nội môn, bước vào. Đó là một nam tử vô cùng anh tuấn, mày kiếm mắt sao, khí chất ôn hòa như ngọc.

Hắn hoàn toàn phớt lờ Bạch Ngọc Phi, người đang nhễ nhại mồ hôi bên lò lửa. Ánh mắt hắn, ngay lập tức, bị khóa chặt vào thân ảnh tuyệt mỹ, lạnh lùng của Liễu Như Ca.

"Tại hạ là Tần Lãng, đệ tử nội môn." Nam tử mỉm cười, một nụ cười có thể làm tan chảy băng tuyết. "Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu. Xin hỏi... tiên tử phương danh?"

Trong khoảnh khắc đó, Bạch Ngọc Phi đột nhiên cảm thấy, Hỏa khí Cửu Dương trong cơ thể mình... bỗng nhiên trở nên... vô cùng cuồng bạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro