
CHƯƠNG 3 Miêu Tiên Khó Chiều
Sáng hôm sau, Bạch Ngọc Phi bị đánh thức bởi... cảm giác đói bụng.
Nàng mở mắt ra, việc đầu tiên là kiểm tra con mèo.
Nó đã tỉnh.
Con bạch miêu đang ngồi trên gối của nàng, tư thế cao ngạo, lông đã sạch sẽ hơn một chút (do nàng lau hôm qua), nhưng vẫn còn xù lên vì tức giận và suy yếu. Đôi mắt xanh biếc của nó nhìn nàng chằm chằm, lạnh như băng.
"A, miêu mễ, ngươi tỉnh rồi!" Bạch Ngọc Phi vui mừng reo lên. "Ngươi chắc là đói lắm?"
Nàng vội vàng xuống giường, lấy phần ăn sáng của mình. Là một cái bánh bao làm từ linh cốc (ngũ cốc chứa linh khí) cứng ngắc, và một bát nước sương sớm mà nàng hứng được. Đây là khẩu phần tiêu chuẩn của đệ tử ngoại môn.
"Ngươi ăn đi." Nàng đặt bát nước và cái bánh bao trước mặt con mèo.
Liễu Như Ca nhìn chằm chằm vào hai thứ trước mặt.
Bổn tọa... Thượng giới Miêu Tiên Liễu Như Ca... phải ăn thứ rác rưởi này sao?
Nàng ở Thượng giới, uống là Quỳnh Tương Ngọc Dịch, ăn là Phượng Hoàng Não, Long Can Thảo. Bây giờ rơi xuống phàm trần, lại phải ăn thứ bột mỳ cứng ngắc và nước lã này?
"Meow!" (Cút!)
Liễu Như Ca gầm lên một tiếng (dù yếu ớt), rồi dùng hết sức lực còn lại, vung móng vuốt, lật đổ bát nước. Nước sương văng tung tóe lên mặt Bạch Ngọc Phi.
Bạch Ngọc Phi ngây người. "..."
Nàng chớp chớp mắt, lau nước trên mặt. "Ngươi... ngươi chê?"
Con mèo quay đầu đi, tỏ vẻ khinh bỉ cực độ.
Bạch Ngọc Phi luống cuống. "Vậy... vậy ngươi muốn ăn gì?"
Nàng lục lọi trong túi trữ vật rách nát của mình, lấy ra một gốc linh thảo cấp thấp mà nàng tích cóp được. "Cái này... cái này rất bổ! Ta để dành luyện đan..."
Nàng đưa gốc linh thảo đến trước mặt Liễu Như Ca.
Liễu Như Ca ngửi ngửi. Mùi linh khí cấp thấp xộc thẳng vào mũi. Tiên thể cao quý của nàng lập tức phản ứng.
"Hắt-xì!"
Con mèo hắt hơi một cái thật mạnh, rồi dùng chân sau... đạp gốc linh thảo văng ra xa.
Bạch Ngọc Phi hoàn toàn hóa đá. Con mèo này... rốt cuộc là yêu quái phương nào? Linh thảo cũng không ăn, linh thủy cũng không uống? Nó muốn chết đói sao?
"Ngươi... ngươi..." Nàng bất lực ngồi bệt xuống đất. "Ngươi khó chiều quá đi mất!"
Liễu Như Ca liếc nhìn nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ: "Đồ 'con sen' ngu ngốc!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro