Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 22 Thân Phận (Bị Bịa Đặt) Của Miêu Tiên

Bạch Ngọc Phi, sau khi hoàn hồn, lập tức đứng nghiêm chỉnh, cúi đầu thật sâu:

"Tiểu... tiểu tiên... Bạch Ngọc Phi, tham kiến Miu Tiên... à không... Tiên tử! Không biết... Tiên tử xưng hô thế nào?"

Liễu Như Ca thấy nàng ngốc nghếch cung kính như vậy, cơn giận cũng tiêu bớt. Nàng nhận ra mình không thể tiết lộ thân phận Thượng giới Miêu Tiên, nếu không Hắc Uyên Ma Đầu sẽ lập tức tìm tới. Nàng cần một cái cớ.

"Hừ!" Nàng hắng giọng, cố tỏ ra lạnh lùng. "Bổn... ta tên Liễu Như Ca."

"Ta là một tán tu." Nàng bắt đầu bịa chuyện. "Không may bị cừu địch truy sát, trọng thương, phải dùng bí pháp hóa thành miêu hình để bảo mệnh, trốn ở hậu sơn. May được ngươi... cứu."

Nói đến chữ "cứu", giọng nàng có chút ngắc ngứ, như thể thừa nhận điều này là một sự sỉ nhục.

Bạch Ngọc Phi lập tức sáng mắt. Nàng hoàn toàn tin tưởng!

"Tán tu! Bị truy sát! Thì ra là vậy!" Nàng lẩm bẩm. Điều này giải thích tại sao Miu Tiên lại biết nhiều pháp thuật cao siêu như vậy.

"Vậy... vậy ngài không phải là... mèo thật sao?" Bạch Ngọc Phi ngây thơ hỏi.

Liễu Như Ca lườm nàng một cái sắc lẹm: "Ngươi thấy có con mèo nào biết chỉ ngươi 'Hỏa Vân Bộ' và nén 'Hỏa Cầu Thuật' không?"

"Dạ không, dạ không!" Bạch Ngọc Phi vội vàng xua tay. "Như Ca tiên tử, là ta ngu dốt!"

"Biết là tốt." Liễu Như Ca gật đầu, ra vẻ bề trên. Nàng nhìn xuống lớp chăn trên người. "Bây giờ, ta cần hai thứ. Thứ nhất, y phục. Thứ hai, một gian phòng riêng."

Bạch Ngọc Phi nghe vậy, mặt lại méo xệch.

"Y phục... ta... ta chỉ có đạo bào ngoại môn của mình, e là không vừa với tiên tử. Còn phòng riêng... khu ngoại môn đã chật chội, phòng của ta đã là hẻo lánh nhất rồi, thực sự không còn phòng trống..."

Cả hai cùng im lặng.

Họ nhận ra một sự thật phũ phàng: Họ phải tiếp tục ở chung trong căn phòng nhỏ xíu này.

Sắc mặt Liễu Như Ca lập tức tối sầm. Nàng đường đường là tiên tử, sao có thể chung phòng với một... một "con sen" ngốc?

Nhưng tình thế bắt buộc...

"Thôi được!" Liễu Như Ca nghiến răng. Nàng chỉ tay vào chiếc giường gỗ duy nhất. "Cái giường này, từ nay là của ta!"

Sau đó, nàng chỉ xuống cái bồ đoàn rách ở góc phòng.

"Ngươi! Ngủ ở đó!"

"...Vâng, Như Ca tiên tử." Bạch Ngọc Phi ngoan ngoãn chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro