
CHƯƠNG 13 Ghen Ghét Và Song Tu Mèo
Tin tức Bạch Ngọc Phi lọt vào top 10 và được Xích Viêm trưởng lão ban cho công pháp nhanh chóng lan ra.
Bạch Ngọc Phi từ "Bạch ngốc tử" biến thành "Bạch sư muội" (dù vẫn có người lén gọi nàng là 'kẻ may mắn'). Nàng cũng được thưởng một ít linh thạch và đan dược cấp thấp.
Nhưng phần thưởng tốt nhất, chính là nàng được phép vào Linh Thú Viên của tông môn... để nhận Linh Ngư tồn kho (loại cá yếu ớt, không đủ chuẩn để bán).
Đối với Bạch Ngọc Phi, đây quả thực là thiên đường. Nàng không cần phải vất vả đi câu cá mỗi ngày nữa!
Nhưng sự nổi bật luôn đi kèm với ghen ghét.
"Hừ! Chỉ là may mắn ngộ ra một chiêu thôi mà. Cửu Dương Tuyệt Mạch, cả đời này cũng đừng mong Trúc Cơ!"
Người nói là Lý Thanh Thanh, một nữ đệ tử Luyện Khí tầng sáu, người luôn theo đuổi Triệu Thông. Thấy Triệu Thông bị Bạch Ngọc Phi đánh bại, nàng ta vô cùng căm tức, luôn tìm cách gây sự với Bạch Ngọc Phi.
Bạch Ngọc Phi không quan tâm, nàng chỉ chuyên tâm tu luyện "Viêm Dương Quyết".
Nhưng vấn đề nhanh chóng xuất hiện.
Công pháp này quả thực mạnh hơn tâm pháp cũ rất nhiều. Nhưng nó cũng làm cho Hỏa khí Cửu Dương trong cơ thể nàng trở nên... cuồng bạo hơn.
Một buổi tối, Bạch Ngọc Phi đang đả tọa, đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt. Linh khí không thể khống chế, chạy loạn trong kinh mạch, da nàng đỏ rực, mồ hôi túa ra như tắm.
"A... Miu Tiên... ta..." Nàng khó nhọc kêu lên.
Liễu Như Ca đang nằm trên giường nghỉ ngơi, lập tức mở bừng mắt. Nàng thấy tình trạng của Bạch Ngọc Phi, liền nhíu mày.
"Ngu ngốc! Đã bảo ngươi tu luyện phải từ từ! Cửu Dương khí của ngươi quá mạnh, Viêm Dương Quyết lại càng thêm dầu vào lửa. Ngươi sắp nổ tung vì nhiệt rồi!" Giọng nói non nớt của nàng vang lên trong đầu Bạch Ngọc Phi.
"Ta... ta phải làm sao?" Bạch Ngọc Phi cắn răng, cảm giác như mình sắp bốc cháy.
"Hừ! Phiền phức!"
Liễu Như Ca nhảy khỏi giường, phi thân đến trước mặt Bạch Ngọc Phi.
"Ngồi yên! Vận chuyển tâm pháp!"
Bạch Ngọc Phi cố gắng làm theo.
Liễu Như Ca hít một hơi, rồi nhảy lên, cuộn tròn người lại, nằm ngay ngắn trên đùi Bạch Ngọc Phi, áp sát vào vùng đan điền của nàng.
"Meow..." Nàng kêu lên một tiếng nhỏ.
Ngay lập tức, Bạch Ngọc Phi cảm thấy một luồng khí mát lạnh như băng tuyết ngàn năm từ con mèo trắng truyền vào cơ thể mình.
Luồng khí Thái Âm thuần khiết của Liễu Như Ca (Thái Âm Tiên Thể) chạm vào luồng khí Cửu Dương nóng bỏng của Bạch Ngọc Phi.
Hai luồng khí một nóng một lạnh không hề xung đột, mà quấn quýt lấy nhau, dung hòa lẫn nhau. Hỏa khí Cửu Dương đang cuồng bạo lập tức trở nên ngoan ngoãn, dịu dàng.
Bạch Ngọc Phi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thoải mái lan tỏa toàn thân.
Cùng lúc đó, Liễu Như Ca cũng rên rỉ một tiếng đầy... thỏa mãn.
Luồng Hỏa khí Cửu Dương thuần khiết sau khi được trung hòa, trở thành liều thuốc bổ thượng hạng, giúp nàng chữa trị tiên thể. Vết thương của nàng hồi phục với tốc độ nhanh gấp mười lần!
"Miu Tiên... đây... đây là..." Bạch Ngọc Phi đỏ mặt, cảm nhận con mèo mềm mại ấm áp (thực ra là mát lạnh) trên đùi.
"Câm miệng! Đây gọi là song tu!" Giọng Liễu Như Ca có chút lười biếng, "Tạm thời. Mau tu luyện đi, 'con sen'! Bổn tọa cũng cần hấp thụ!"
Bạch Ngọc Phi gật đầu, nhắm mắt lại.
Dưới ánh trăng, một người một mèo, một nóng một lạnh, cứ như vậy yên tĩnh "song tu", tạo nên một khung cảnh hài hòa đến lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro