Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 11 Hậu Quả Của Một Chiêu

Khi tảng đá thử sức vỡ tan, cả quảng trường ngoại môn chìm vào một sự im lặng chết chóc.

Họ... họ vừa thấy gì?

Đó có phải là "Đậu Đậu Hỏa" không? Nếu đó là "Đậu Đậu Hỏa", thì Hỏa Cầu Thuật của trưởng lão nội môn chắc phải gọi là "Thiên Hỏa Diệt Thế" rồi?

Triệu Thông đứng trên đài, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn nuốt nước bọt, cảm nhận hơi nóng rát còn vương lại trên vai. Hắn biết, nếu quả cầu lửa đó lệch thêm ba tấc, cánh tay phải của hắn hôm nay coi như bỏ.

Bạch Ngọc Phi... từ bao giờ lại đáng sợ như vậy?

Trưởng lão chấp sự, người đang ngồi ở ghế trọng tài, cũng sững sờ. Ông ta vội vàng bay xuống lôi đài, kiểm tra vết cháy trên vai Triệu Thông, rồi lại nhìn cái lỗ thủng trên Huyền Thổ Thuẫn.

"Ngưng tụ linh lực, áp súc hỏa diễm..." Ông ta lẩm bẩm, "Đây... đây là kỹ xảo mà ngay cả đệ tử nội môn cũng ít người làm được! Luyện Khí tầng ba... không thể nào..."

Ông ta ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Ngọc Phi đã bước xuống đài.

Bạch Ngọc Phi không quan tâm đến ánh mắt của mọi người. Nàng chỉ cảm thấy hơi mệt. Chiêu vừa rồi, tuy được Miu Tiên chỉ điểm, nhưng nó rút gần như toàn bộ linh lực Cửu Dương của nàng.

Nàng chỉ muốn mau chóng kết thúc thi đấu, rồi về bắt cá.

"Trận... trận đấu này, Bạch Ngọc Phi thắng!" Trưởng lão hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, tuyên bố kết quả.

Tiếng xì xào lập tức nổi lên.

"Trời ạ! Nàng ta giấu nghề?"

"Bạch ngốc tử... không, Bạch sư tỷ... lợi hại quá!"

Những kẻ từng trêu chọc nàng giờ đây đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Bạch Ngọc Phi mệt mỏi gật đầu chào, rồi đi thẳng về phía hậu sơn, mặc kệ những lời bàn tán sau lưng. Nàng còn chưa đi được vài bước, một giọng nói non nớt, cao lãnh đã vang lên trong đầu.

"Cũng tạm. Nhưng quả cầu lửa nén quá chậm, ra chiêu quá nhiều động tác thừa. Phế vật."

Bạch Ngọc Phi nghe giọng nói quen thuộc của Miu Tiên, bất đắc dĩ cười khổ. Nàng đã cố gắng lắm rồi.

"Tối nay ta muốn ăn năm con Linh Ngư." Liễu Như Ca bổ sung.

"...Vâng, Miu Tiên." Bạch Ngọc Phi gật đầu.

Nàng đột nhiên cảm thấy, việc bị cả ngoại môn nhìn bằng ánh mắt khác, cũng không quan trọng bằng việc Miu Tiên có hài lòng với bữa tối hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro