
Chương 82: PN 3 - Chu Mạc (2)
Mạc Hâm ngây ngẩn cả người, ngay sau đó sắc mặt có chút không vui: "Đừng lấy chuyện này ra đùa như vậy được không?"
Chu Mân ôm cổ cô, cười nói: "Ai nói giỡn đâu? Hai ngàn, một đồng cũng không được thiếu."
Mạc Hâm biết cô ấy hiểu lầm ý của mình, nâng mặt lên giải thích nói: "Em không phải ngại mắc... Không phải, chị như vậy, giống như em và chị đang..." Giống như đang làm "giao dịch không hợp pháp" vậy.
Chu Mân nói bản thân từng làm cái nghề đó, hiện tại lại cùng cô nói "hai ngàn một lần." Cho nên Chu Mân cho rằng, cô đang chơi gái sao?
Mạc Hâm thừa nhận việc mình trốn chạy là không đúng, nhưng tìm từ ngọn nguồn, chẳng lẽ Chu Mân không có trách nhiệm sao? Nếu Chu Mân lúc ấy không có chủ động như vậy đối với cô, cô sẽ không thể nào đối với Chu Mân sinh ra cảm giác khác được?
Mạc Hâm có chút bực mình. Chu Mân đem cô trở thành hạng người gì?
Cô từ trên người Chu Mân bò lên, xoay người liền đi.
Chu Mân ném cái gạt tàn đặt trên bàn trà, "Bang" một tiếng rơi xuống đất.
Nghe được tiếng vang, Mạc Hâm bước chân dừng một chút, nhưng ngay sau đó vẫn bước nhanh về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Lại là một tiếng gắt gỏng vang lên. Ơ hay, hai ngàn lấy không ra nổi, còn lên cơn cái gì.
Chu Mân lười biếng ngồi dậy, cầm một điếu thuốc, lục lọi nửa ngày không tìm thấy bật lửa. Chu Mân ngậm thuốc lá, quần áo xộc xệch, trong lòng vô thức có chút bực bội. Thật vất vả tìm được bật lửa, châm điếu thuốc, không chút để ý đôi mắt hững hờ và cánh môi hồng hồng đến khác thường đều bị bao phủ trong sương khói.
Chu Mân ấn mở TV, vẫn là kênh hoạt hình, một đám động vật hành động như con người. Thuốc hôm nay, dường như không ngon lắm.
...
"Hai ngày này tâm trạng bà chủ không tốt, cô đừng có đi tìm xui xẻo." Hai cô gái trong phòng hút thuốc, khẽ khàng nói nhỏ.
Tóc hồng xoăn bĩu môi: "Bà chủ thì có ngày nào tâm tình tốt đâu? Quan không lớn, tính khí không nhỏ."
Tóc đen thẳng vỗ bộ ngực đầy đặn của tóc hồng xoăn một cái, cười ha hả nói: "Cô xin tôi đi a, tôi giúp cô. Lão chồng cô nếu dám đến tìm cô, tôi liền..."
Tóc hồng xoăn bĩu môi, liếc xéo tóc đen thẳng ngắt lời: "Cô giúp tôi? Cô nên tự lo thân mình cho tốt đi."
Tóc đen thẳng có chút ấm ức: "Tôi chưa từng giúp cô sao? Trong tiệm chỉ còn hai người chúng ta, bà chủ rõ ràng không muốn kiếm tiền kiểu kia nữa. Ai nha," cô ta ghé sát lại nói, "Nếu không thì cô đừng về quê, hai ta cùng nhau sống chung đi?"
Tóc hồng xoăn cười nhạo một tiếng, điếu thuốc lá giữa ngón tay lóe lóe tắt tắt: "Hai nữ thì sống thế nào?"
Tóc đen thẳng càng ấm ức hơn: "Hai nữ sao? Hai ta chuyện gì nên làm đều đã làm, cô định không nhận à?"
Tóc hồng xoăn híp mắt ném tàn thuốc vào thùng rác, vỗ vỗ tay nói: "Khi nào tôi ly hôn, rồi tới tìm cô."
Tóc đen thẳng cười, vừa định nói chuyện, liền nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào.
"...... Con mẹ nó đàn bà thối! Ông đây tìm vợ ông... Đến phiên con điếm như mày quản sao!"
Tóc hồng xoăn vốn lười biếng tức khắc khẩn trương: "Không phải là lão chồng của tôi đấy chứ?"
Tóc đen thẳng cắn răng: "Ngu chết, sao còn dám vác mặt mũi tới? Không phải lần trước còn đánh cô à! Tôi đi ra ngoài nhìn xem, cô ở đây đừng có ra."
Trong lòng tóc hồng xoăn hoảng lên, kéo lại tóc đen thẳng: "Đừng, tôi ra với cô đi. Lỡ hắn lại uống say tới thì sao."
"Mẹ nó!" tóc đen thẳng mắng một câu, kéo tóc hồng xoăn ra cửa.
"Lại to mồm lớn lối là tôi báo cảnh sát đó!" Thái độ Chu Mân rất quyết liệt.
Tửu tráng túng nhân đảm (rượu vào kẻ hèn cũng to gan), người đàn ông trước mặt không còn vẻ hèn yếu như ngày thường, đầy mặt hung ác.
"Lý Đại Vĩ!" Tóc hồng xoăn oán hận mà gằn giọng gọi.
Chu Mân quay đầu nhìn lại, sau đó lạnh giọng nói: "Đang giờ làm, ai cũng không được vì chuyện riêng mà bỏ đi. Tưởng cái tiệm này tôi mở cho các người à!"
Tóc hồng xoăn (Tống Hiểu Lan) sửng sốt, cô đã chuẩn bị tinh thần phải cùng Lý Đại Vĩ về nhà. Chu Mân làm bà chủ, hoàn toàn có thể trực tiếp đuổi cô và Lý Đại Vĩ về, né tránh mớ phiền phức này.
Lý Đại Vĩ uống say, hoặc là khi thua tiền, đều muốn đánh cô trút giận. Dạo này cô cho Lý Đại Vĩ không ít tiền, hắn bắt đầu hoài nghi cô. Nếu hắn biết cô thật sự làm cái nghề này, chắc sẽ đánh chết cô luôn.
Tóc đen thẳng (Lý Xuân) giữ chặt cánh tay cô: "Bà chủ không cho đi, cô còn định làm cái gì!"
Tống Hiểu Lan có chút sợ hãi: "Vậy cũng không thể để hắn làm loạn ở đây chứ..."
"Giờ tôi đang làm ăn nhé," Chu Mân lạnh lùng ôm cánh tay: "Muốn làm loạn thì đi ra ngoài, bằng không tôi báo cảnh sát bắt anh đấy!"
Có lẽ bị sự cứng rắn của Chu Mân dọa sợ, Lý Đại Vĩ hơi tỉnh táo lại chút. Hắn nhìn chằm chằm cô vợ đứng một bên, trong lòng lại dâng lên một cổ lửa giận ngút trời: Con đàn bà chết tiệt, mặc hở vậy cho ai xem chứ!
Khách hàng và nhân viên cửa hàng đều ngó nghiêng nhìn, Lý Đại Vĩ cũng có chút quẫn bách, chìa ngón tay nhỏ bé chỉ vào Tống Hiểu Lan, thô lỗ nói: "Tối nay ông phải đập mày, đợi đó cho ông."
Gã đàn ông thô kệch xoay người đi ra ngoài. Chu Mân nhẹ thở ra trong lòng. Quay đầu nhìn lại, thấy Tống Hiểu Lan đang đỏ vành mắt, được Lý Xuân ôm trong vòng tay.
"Tống Hiểu Lan," Chu Mân cau mày gọi cô ấy: "Cảo mé a (con mẹ nó), cái gã kia có phải chồng cô không?"
Tống Hiểu Lan xoa xoa khóe mắt, gật đầu.
Chu Mân một chút cũng không khách khí mà nói: "Nhanh chóng ly hôn đi, ảo mé a cảo (mẹ nó khốn kiếp)." Cô vừa nói, vừa đi lại quầy. Vừa cầm lên điện thoại thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ.
Chu Mân trong lòng khẽ động. Số điện thoại của Mạc Hâm cô không lưu, nhưng dãy số đó cô nhớ rõ. Mạc Hâm dù có chuyện gì hay không cũng luôn gọi cho cô. Mở khóa di động thì thấy, cũng không phải Mạc Hâm. Là số của em gái. Chu Mân gọi lại cho em gái. Em cô không có việc gì, chỉ là muốn hỏi thăm chị mình. Chu Mân câu được câu không mà đáp lời.
Cúp điện thoại, Chu Mân đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng. Từ ngày đó cô nói với Mạc Hâm muốn "hai ngàn một lần," Mạc Hâm cũng không quấn lấy cô nữa, nhưng cũng không dọn đi. Mỗi ngày cứ như giận dỗi, không nói chuyện với cô, coi cô không tồn tại. Đương nhiên cũng chẳng gọi cho cô nữa.
Buổi chiều, Chu Mân mở cửa phòng ra. Hai cô gái đang ôm hôn nhau hoảng loạn mà tách ra. Chu Mân tựa như không thấy nói: "Tống Hiểu Lan, hôm nay cô đừng ra ngoài đứng, cẩn thận tên chồng chết tiệt của cô mò đến. Lý Xuân, cô đổi với cô ấy đi, hôm nay cô ra ngoài."
Lý Xuân gật đầu: "Vâng, cảm ơn bà chủ."
Chu Mân liếc trắng mắt nhìn Lý Xuân: "Cô cảm ơn cái gì, liên quan gì tới cô."
Tống Hiểu Lan véo lòng bàn tay Lý Xuân, quay đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chị Chu."
Chán chường một lát, rồi lại tới giờ đóng cửa. Cả ngày hôm nay không có ma nào, Chu Mân để Tống Hiểu Lan cùng Lý Xuân cũng nhanh chân tan tầm.
Lý Xuân cắn lỗ tai Tống Hiểu Lan: "Tới nhà tôi đi."
Tống Hiểu Lan gương mặt ửng đỏ, nhéo cánh tay cô một cái: "Không được, tôi... tôi phải về nhà."
"Cô về nhà tìm chết sao?" Lý Xuân tức giận đến không biết nên nói cái gì: "... Cô có bị ngu không vậy. Hắn không biết nhà tôi ở đâu, tìm không thấy cô cũng không làm gì được mà?"
"Nhưng mà..." Tống Hiểu Lan thực sự do dự: "Tôi không muốn liên lụy cô."
Cuối cùng hai cô gái vẫn cùng nhau đi ra ngoài. Chu Mân nhìn bóng dáng họ, cầm lấy di động lên gọi: "Triệu ca, có bận gì không?"
Gọi điện xong, Chu Mân chậm rãi khóa cửa hàng, tung chiếc chìa khóa trong tay đi về phía đầu phố.
Hơn nửa đêm, ở đầu phố tụ tập một đám người. Chu Mân không biết sao thấy trong lòng lo lắngmột chút: Không phải Tống Hiểu Lan bị chồng cô ấy chém chứ? Dù cho có đọc mấy tin tức kiểu này nhiều, cô cũng không khỏi suy đoán mà mềm cả chân.
Xông vào trong đám người nhìn thử, một người đầy máu hết nửa người, cuộn tròn trên mặt đất.
Đôi mắt Chu Mân nóng lên, bổ nhào đến bên người nó, liều mạng gào lên: "Đừng chết mà! Em đừng chết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro