
Chương 81: PN 2 - Chu Mạc (1)
Chu Mân đòi hai ngàn, vậy thì hai ngàn.
Mạc Hâm cầm tiền, đặt trước mặt Chu Mân, gãi gãi mái tóc thưa thớt. Hai tháng qua, cô vì túng thiếu mà càng thêm trọc.
Chu Mân liếc xéo cô. Giả nghèo gì chứ, làm như cô không nhìn ra nội y treo trên ban công rồi cả đồ dùng cá nhân trong phòng vệ sinh đắt tiền đến cỡ nào!
Chu Mân dùng ly nước đè tiền lại, khoan thai châm điếu thuốc, ấn mở TV. Dù sao là Mạc Hâm đang vội vàng một hai phải thuê nhà, cô kiếm tiền này một chút áy náy cũng không có.
Tựa như Chu Mân không gây khó dễ với cô, cô cũng không động chạm gì đến Chu Mân. Hai tháng nay Chu Mân coi cô như người trong suốt, không mắng cô cũng không cắn cô. Nhưng như vậy mới là... Hết sức gay go!
Cứ như vậy, cô tới Nam Châu có nghĩa lý gì đâu?
Nhìn quần áo Chu Mân nửa hở, Mạc Hâm dời đi ánh mắt. Cô cũng học bộ dáng của Chu Mân, đem chân gác lên bàn trà, váy ngủ vén cao đến bắp đùi, lộ ra cặp đùi trắng mịn màng, còn lộ cả đường viền quần lót. Cô đã làm như vậy không chỉ một hai lần. Chỉ cần có thể khiến cho Chu Mân chú ý, cô gần như không từ thủ đoạn.
Chu Mân hút thuốc, căn bản không thèm nhìn cô. TV chiếu một bộ phim niên đại cũ, nam nữ chính đang sống chung, nam chính tìm mọi cách để ngủ với nữ chính, nhưng mà nữ chính không chịu.
Mạc Hâm bị khói thuốc sặc đến ho khan một tiếng, sau đó hắng giọng nói: "Nam chính này bệnh tâm thần à. Mọi người đều nói không đòi hỏi trước khi cưới, hắn ta còn chưa..."
Chu Mân liếc nhìn cô một cái: "Trước cưới không đòi, sống chung với người ta làm gì."
Mạc Hâm có chút vui mừng, không nghĩ tới Chu Mân sẽ đáp lời cô. Cô thích giảng đạo lý nên ngượng ngùng cười, sáp lại gần hơn:
"Chị xem, cô gái kia rõ ràng đã nói với bạn trai, ở chung nhưng không muốn xảy ra chuyện đó, bạn trai cũng đã đồng ý rồi. Đến lúc ở cùng nhau, cái tên kia lật lọng thì không hay lắm đâu?"
Chu Mân nhíu mày, cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh, đổi đi đổi lại vài lượt, cuối cùng dừng lại ở kênh hoạt hình. Cô ném điều khiển sang bên cạnh, đụng phải thứ gì mềm mại. Chu Mân giật nảy mình, dường như muốn tiện tay hất luôn cả cảm xúc trên tay. Cô ngó sang bên cạnh, thấy Mạc Hâm cách mình rất gần, thu tay lại, gãi mặt cười mỉm.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Chu Mân ném tàn thuốc, lúc nói chuyện với Mạc Hâm, giữa môi phả ra mùi khói thuốc.
Mạc Hâm thật ra rất ghét mùi thuốc lá. Nhưng bây giờ cô cũng không muốn tránh né Chu Mân, ngược lại còn nhích gần hơn về phía trước, ngượng ngập nói: "Thật ra... em chỉ là muốn biết..."
Mạc Hâm nói hơi dài dòng, sắc mặt Chu Mân trầm xuống.
Chờ Mạc Hâm phản ứng lại, Chu Mân đã đè lên người cô.
Mạc Hâm ngơ ngác nhìn gương mặt người phụ nữ ở gần trong gang tấc. Vẫn là cái sofa này, vẫn là người phụ nữ này. Chu Mân tuy gầy, nhưng trước ngực lại không nhỏ chút nào, ép tới Mạc Hâm có chút tức ngực.
"Em... em lần trước... Ngô..."
Mạc Hâm không kịp nói gì, đã bị Chu Mân hung bạo bịt kín môi. Một làn khói thuốc nhàn nhạt từ môi đối phương tràn đến. Mạc Hâm yếu ớt giãy giụa một chút. Chu Mân chặn cổ tay cô, không chút ôn hòa mà cắn môi cô.
Điều khiển từ xa "Bang" một tiếng rơi xuống đất, TV lập tức tắt. Phim hoạt hình ồn ào trở nên yên tĩnh, âm thanh môi lưỡi cọ xát vào nhau càng thêm rõ ràng.
Chu Mân hơi ngẩng đầu, môi đỏ mang theo một sợi chỉ bạc, nhìn Mạc Hâm đỏ bừng mặt, nhếch lên một bên khóe miệng cười cười: "Cô muốn biết tôi có nhìn trúng cô không à?"
Mạc Hâm há miệng thở dốc, không đợi nói thành lời, Chu Mân nâng lên một bàn tay hất tóc nói: "Cô nghĩ cô là ai vậy, biết vẽ mấy bức tranh mà thôi. Đừng quá đề cao bản thân, nhiều năm như vậy tôi chưa từng nhượng bộ ai, đừng chọc tôi hoài, tôi sẽ không khách khí đâu."
Mạc Hâm không chớp mắt nhìn Chu Mân, khó khăn nói: "Chị... không để ý em?"
Cô cảm thấy chính mình thật kỳ lạ. Tới Nam Châu, chẳng phải là muốn chứng minh Chu Mân hoàn toàn không thèm để ý cô sao? Chẳng phải là muốn chứng minh, Chu Mân vốn không để bụng cô tên Mạc Hâm hay là Lý Hâm, bỏ chạy về Bắc Kinh hay là Nam Kinh sao? Sao chứng thực được rồi giờ lại thấy khó chịu chứ?
Đôi mắt Mạc Hâm có chút đỏ hoe, nhớ tới mấy ngày trước cô ở trong tiệm của Chu Mân lượn qua lượn lại, đã nhìn thấy có nhân viên cửa hàng ngồi trên một cái thùng nhựa làm việc. Cái thùng đó có chút quen mắt, là cái mà cô đã mua gửi Chu Mân.
Chu Mân không ưa cô đến vậy sao? Trái cây thì cho người khác ăn, cái thùng thì cho nhân viên cửa hàng lót mông ngồi, xem ra mình thật sự không được Chu Mân yêu thích mấy.
Mạc Hâm hoàn hồn lại. Chu Mân đang lười biếng định ngồi dậy, vẻ mặt thư thái, dường như đã cởi bỏ được gánh nặng gì đó. Mạc Hâm nắm thật chặt lấy cổ tay Chu Mân.
"Làm gì vậy?" Tóc Chu Mân có chút rối, vài sợi dính trên môi. Cô từ trên cao nhìn xuống Mạc Hâm, cứ như đang nhìn một đứa thiểu năng.
Mạc Hâm vươn tay còn lại, đầu ngón tay chậm rãi gạt đi sợi tóc trên môi Chu Mân, sau đó vòng tay câu lấy cổ Chu Mân. Cô bình tĩnh lại, cũng khôi phục sức lực và năng lực phản ứng vốn có. Trước khi Chu Mân kịp giãy giụa, cô đã thành công trở mình, áp chế được Chu Mân.
Nhìn ánh mắt sửng sốt của Chu Mân, cùng với cánh môi hé mở, cô không chút do dự cúi đầu hôn Chu Mân. Thay vì nói chứng thực Chu Mân, không bằng nói là chứng thực chính mình.
Chu Mân bị cô giữ lấy mặt, bực bội cắn rách môi cô, sau đó mới có thể mở miệng nói: "Hai ngàn một lần."
Mạc Hâm liếm vết thương trên môi mình, kinh ngạc hỏi: "Cái gì hai ngàn một lần?"
Chu Mân trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ, ôm chặt Mạc Hâm, ở bên tai cô thổi khí: "Hai ngàn một lần, có làm hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro