
Chương 77
Trong lúc chờ cà phê và cá hồi, Doãn Nhã không nhìn thẳng vào giao nhân đang ngồi đối diện, mà dồn hết sự chú ý vào bàn của Sầm Tưởng và Vân Lộ Lộ.
Vì trên đường đến đây xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mà cô không muốn nhớ lại, nên cả hai đến quán cà phê khá muộn. Thế nhưng, người đến xem mắt với Vân Lộ Lộ vẫn chưa tới.
Doãn Nhã thậm chí đã nghe thấy Sầm Tưởng lẩm bẩm nhỏ giọng "không đúng giờ", và cũng thấy Vân Lộ Lộ đang lướt điện thoại, dường như đang nhắn tin cho đối phương.
"Không đúng giờ là trạng thái bình thường khi đi xem mắt của nhân tộc à?"
Cô chợt nghe thấy Thương Lan Yên hỏi. Để tránh thu hút ánh mắt tò mò, Thương Lan Yên còn cố ý nhắc đến "nhân tộc", một cụm từ chỉ loài người.
"Em thấy không phải," Doãn Nhã lắc đầu.
Thật ra còn định nói, dù là bạn bè thân thiết hẹn ăn hay đi chơi, việc không đúng giờ cũng là thiếu lịch sự, trừ khi thực sự có việc đột xuất không thể đến đúng hẹn. Thông thường, mọi người sẽ chọn đến sớm, tệ nhất cũng là đến khảo sát tình hình trước.
Ngoài ra, loại người nào mới không đúng giờ?
Hoặc là họ không coi trọng người cùng tham gia hoạt động, hoặc là thiếu ý thức, đến cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không làm được.
Chỉ riêng điểm này thôi, cũng đã đủ để loại bỏ đối tượng hẹn hò này rồi.
Lại thêm năm phút trôi qua, hai ly macchiato đường caramel và một phần cá hồi hun khói mà Doãn Nhã gọi đã được mang lên đầy đủ. Chỗ ngồi đối diện Sầm Tưởng và Vân Lộ Lộ vẫn còn trống không.
"Làm việc vất vả, nên chị uống ngọt nhiều chút nhé," Doãn Nhã dang tay ra, ra hiệu Thương Lan Yên nhìn ly macchiato đường caramel trước mặt. Lời nói nghe có vẻ hoàn hảo, nhưng thật ra cộ chỉ muốn đi ngược lại ý muốn "uống cà phê đắng" của Thương Lan Yên, gọi một ly đủ để ngọt đến chết con cá này.
"Cám ơn," nhưng Thương Lan Yên dường như không nghĩ nhiều, thậm chí còn mỉm cười nhấp một ngụm cà phê.
Ngược lại, Doãn Nhã lại bị nụ cười của Thương Lan Yên làm cho trong lòng hơi run rẩy. Tuy nhiên, khi cố ý gọi những món ăn này, cô đã dự liệu trước sự "trả thù" của Thương Lan Yên nên không hề hoảng hốt. Cô ung dung xiên một miếng cá hồi, đưa vào miệng và nhai ngấu nghiến.
Hai người các cô, người thì thưởng thức cà phê, người thì ăn cá, kiên nhẫn đợi thêm ba phút. Bỗng nghe Vân Lộ Lộ nói: "Người kia nói tối nay đột xuất tăng ca, hẹn hôm khác. Anh ta lúc đầu định đến đây rồi, nhưng vừa ra khỏi công ty thì bị sếp gọi lại."
"Cái gì mà tăng ca khéo vậy!" Sầm Tưởng không nhịn được càu nhàu. "Vậy anh ta cho chị leo cây thì tính sao?"
"Anh ta nói chi phí tối nay của chị sẽ tính vào tài khoản của hắn, bao gồm cả tiền ăn uống và đi đường," Vân Lộ Lộ cười nói. "Nhưng chị đã từ chối, tiện thể cũng từ chối gặp lần sau luôn."
"Chị từ chối là đúng!" Sầm Tưởng gật đầu đồng tình. "Cái loại đàn ông bận rộn đến mức không thể sắp xếp thời gian hẹn hò như vậy, thì đừng hy vọng sau khi cưới anh ta sẽ chăm sóc chị tử tế!"
"Thật ra không phải vì cái đó," Vân Lộ Lộ lại lắc đầu, xem thực đơn. "Trước đây chị cũng có một công việc rất bận rộn, từ chín giờ sáng đến tám giờ tối, chỉ được nghỉ một ngày, thỉnh thoảng lại đột xuất tăng ca, thức đêm. Chị có thể hiểu được loại người của công việc (xã súc) không thể phân thân này."
Doãn Nhã ở một bên nghe vậy, lập tức toát mồ hôi hộ cho cô bạn thân.
Nhị Tưởng à, cậu cũng ngàn vạn lần đừng vội vàng! Cứ từ từ mà mưu toan đi!
Cô đang thầm lẩm bẩm trong lòng, lại nghe Vân Lộ Lộ nói tiếp: "Chị chỉ là không muốn đi xem mắt, nhưng lại không từ chối được."
"Sao lại không từ chối được?" Sầm Tưởng không hiểu. "Chỉ cần thái độ đủ kiên quyết, người nhà cũng không thể trói chị đi xem mắt chứ?"
"Em từng nghe nói đến việc bị người thân dùng đạo đức để bắt cóc chưa?" Vân Lộ Lộ lướt xem trang thực đơn. "Chờ em đến một độ tuổi nhất định, sẽ bị cho là 'phải kết hôn'. Dù lấy lý do chuyên tâm vào sự nghiệp để từ chối, cũng sẽ bị gắn cho những cái mác như 'bất hiếu', 'không hiểu chuyện', 'học hành uổng phí'."
"Mỗi một cái mác đó, đều có thể nâng tầm lên phương diện đạo đức rất cao, dù logic của họ nhiều khi căn bản chẳng có nửa phần sức thuyết phục."
Khi nói những lời này, giọng cô ấy rất bình tĩnh: "Đúng là không ai trói buộc chị, nhưng xiềng xích tinh thần sau nhiều năm đã khiến chị khó mà phản kháng. Một khi muốn từ chối, liền sẽ bị sự áy náy tự phát đè nặng đến mức khó thở."
Sầm Tưởng đã kinh ngạc đến không nói nên lời, Doãn Nhã cũng không kìm được dừng tay, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn sang.
Đây là lần đầu tiên cô thấy đàn chị như thế này.
"Trước đây, chị chưa từng nghĩ người nhà sẽ trở thành một phần của kiểu người này," vì đã bắt đầu nói, Vân Lộ Lộ dứt khoát tiếp tục. "Họ giống như những cỗ máy đã được lập trình, mặc kệ tiếp thu điều gì, phản hồi cuối cùng đều sẽ trở lại chủ đề cũ rích, dù có từ chối thế nào, cũng chỉ có thể rơi vào vòng lặp vô tận."
"Ban đầu là giục chị đi làm 'công việc tử tế', dù chị có tăng ca đến khuya, họ vẫn kiên trì không ngừng giục chị thi công chức, đặc biệt là biên chế giáo viên; sau này chị làm theo rồi, lại bắt đầu giục chị tìm đối tượng, chỉ cần chị lấy công việc làm lý do từ chối, họ liền thường xuyên nhắc đến con cái của đồng nghiệp hiện giờ gia đình mỹ mãn như thế nào."
Vân Lộ Lộ lại lướt xem một trang thực đơn, ánh mắt không biết dừng lại ở món nào trong giây lát, sau đó cầm lấy chiếc bút trên bàn, nhẹ nhàng đánh dấu.
"Mỗi khi chị từ chối, họ liền nói, đây mới là 'cuộc sống bình thường' của một người."
Giọng cô ấy mang theo ý cười, đặt thực đơn và bút trước mặt Sầm Tưởng: "Nhưng chị không hiểu, lẽ nào mỗi người sau khi trưởng thành độc lập, đều phải gò bó theo khuôn phép, sống một cuộc sống 'bình thường' mới đúng sao? Hay nói cách khác, trừ biên chế bát sắt¹, những lựa chọn tuân thủ pháp luật khác, lẽ nào đều thuộc về 'hạ tiện' sao?"
"Biên chế bát sắt" (tiếng Trung: 铁饭碗编制 - tiě fàn wǎn biānzhì) là một cụm từ tiếng lóng trong tiếng Trung Quốc, được dùng để chỉ việc làm ổn định, vĩnh viễn và có phúc lợi tốt trong các cơ quan nhà nước, doanh nghiệp nhà nước hoặc các tổ chức công lập khác.
"Em thì từ trước đến giờ đều không cảm thấy như vậy," Sầm Tưởng lấy lại bình tĩnh, nhận lấy thực đơn. "Có lẽ vì cha mẹ em đều làm kinh doanh, em cảm thấy có thể tìm một công việc đáng để phấn đấu, có thể nuôi sống bản thân, và có chút tiền tiết kiệm để đối phó với những chuyện ngoài ý muốn là đủ rồi. Có ổn định hay không thì tính sau, em chủ yếu quan tâm nó có phù hợp hay không."
Doãn Nhã nghe không nhịn được gật đầu.
Cô biết rõ cô bạn thân này những năm qua thay đổi công việc bán thời gian thường xuyên đến mức nào. Khi làm việc, cô nàng luôn cần cù chăm chỉ và nghiêm túc, không bao giờ lười biếng. Nhưng chỉ cần cảm thấy không thể tiếp tục, có đủ tiền, làm đủ thời gian là cô nàng ung dung bỏ đi, tiền sắp hết lại tìm công việc mới. Nếu nói là đi làm công, thì ngược lại giống như đi trải nghiệm cuộc sống hơn.
"Em thấy là, nếu không muốn làm một công việc, dù có ổn định đến mấy, em cũng sẽ khó thở," Sầm Tưởng nói. "Đã bây giờ đi đâu cũng là cuốn theo dòng chảy sinh tồn, em lại có năng lực, tại sao không lao vào lĩnh vực mình thích chứ?"
Nói xong, cô nàng đánh dấu vào hai món tráng miệng, rồi trước khi Vân Lộ Lộ kịp gọi món, cô nàng đã nhanh chóng quét mã, thanh toán hóa đơn với tốc độ ánh sáng, rồi khép thực đơn lại đặt lên bàn: "Bữa này em mời chị Lộ Lộ."
Vì đối tượng hẹn hò mãi không đến, hai người Lộ Lộ và Sầm Tưởng vẫn sóng vai ngồi cùng một bên. Doãn Nhã đang uống ly cafe caramel, thấy Sầm Tưởng dáng người cao gầy lại bày ra "tư thế ngồi bá đạo tổng tài" thì suýt chút nữa bị sặc.
Tối nay xem ra sẽ không có chuyện gì nữa, Doãn Nhã liền có ý định rời đi, không khỏi tăng tốc ăn cá và uống cà phê.
Thế nhưng, cá hồi còn chưa ăn xong, nàng chỉ nghe thấy Thương Lan Yên gọi phục vụ: "Một phần mì Ý hải sản sốt cà chua, và một phòng riêng nhỏ."
Doãn Nhã: ???
Không phải, bên cạnh còn có Sầm Tưởng và Vân Lộ Lộ mà! Con cá này sao mà dám chứ?!
Cô gọi lớn về phía phục vụ đang ghi chép: "Không cần phòng riêng! Chúng tôi ăn xong rồi đi luôn!"
"Lên lớp vất vả, tại sao không nhân cơ hội thư giãn một chút?" Thương Lan Yên nói xong, thậm chí ngay tại chỗ lấy ra năm tờ tiền, đưa cho phục vụ, giọng nói thản nhiên: "Tối nay chị trả tiền."
Doãn Nhã lập tức nghẹn lời, cảm nhận được những ánh mắt tò mò từ xung quanh. Cô chỉ cảm thấy mình lại sắp chết vì ngại, vội vàng nắm chặt tay Thương Lan Yên đang đưa tiền và đồng ý. Chờ phục vụ rời đi, cô mới nhỏ giọng phàn nàn: "Chị đừng tự ý quyết định vậy chứ!"
"Chị chỉ muốn cho em thêm chút cơ hội thư giãn thôi," Thương Lan Yên nhấp một ngụm cà phê, trong đôi mắt hổ phách lóe lên vẻ tinh quái. "Ngoài ra, chị cũng muốn trải nghiệm các hoạt động về đêm."
Doãn Nhã nghe xong liền biết, lão yêu tinh này lại cố ý nhắc đến hai chữ "nhân tộc". Dù vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của những người khách khác không ngừng hướng về phía mình.
Đồng thời, trong những ánh mắt này còn bao hàm Sầm Tưởng cùng Vân Lộ Lộ.
Suy nghĩ của cô vừa dứt, chỉ nghe thấy Sầm Tưởng nói: "chị phục vụ, chúng tôi cùng các cô ấy là đi chung. Chờ một lát, làm phiên đem đồ ăn chúng tôi đã gọi mang đến phòng riêng của các cô ấy nhé."
-
Khi bước vào căn phòng nhỏ dành cho bốn người, tâm trạng Doãn Nhã vô cùng phức tạp.
Việc đột nhiên "đi team building" là điều cô không thể ngờ tới. May mắn thay, tất cả những người đang có mặt đều là bạn bè cũ, cộng thêm có cô bạn thân Sầm Tưởng phụ trách khuấy động không khí, nên radar "sợ xã giao" của cô cũng không báo động.
"Lát nữa chơi gì đây?" Sầm Tưởng vừa nói, vừa lấy ra mấy hộp từ trong bàn, xếp lên: "Game thẻ bài hay game MOBA trên điện thoại?"
"Sao cũng được," Thương Lan Yên nói trước.
"Chị muốn chọn game điện thoại," Vân Lộ Lộ cũng đưa ra lựa chọn.
Doãn Nhã cũng có tài khoản game điện thoại, nhưng cô biết Thương Lan Yên chưa từng tiếp xúc với bất kỳ game điện thoại nào, sợ cô sẽ ngơ ngác trong game. Cộ đang định đề xuất chơi game thẻ bàii thì nghe Sầm Tưởng nói một tiếng "Tốt!", sau đó thấy cô nàng nhanh chóng thu lại hộp game thẻ bài vừa xếp lên: "Vậy thì game điện thoại."
Doãn Nhã, người còn chưa kịp đưa ra lựa chọn, không khỏi kinh ngạc. Nhưng sau khi bốn mắt nhìn nhau, cô đột nhiên nhận ra Sầm Tưởng tuyệt đối là cố ý! Cố ý bắt nạt con cá ngàn năm duy nhất chưa từng chơi game điện thoại!
Mặc dù không biết Sầm Tưởng vừa rồi đã tự mình suy nghĩ ra những gì, nhưng Doãn Nhã có thể cảm nhận được sự địch ý của cô nàng đối với Thương Lan Yên.
Lúc này, việc phổ biến kiến thức về những điều dễ chọc giận Thương Lan Yên cho Sầm Tưởng thì đã không kịp nữa rồi. Doãn Nhã chỉ có thể tranh thủ lúc Thương Lan Yên đang ăn mì Ý, mở video hướng dẫn nhập môn game MOBA mà các cô thường chơi, hy vọng nàng ấy có thể nắm bắt thời gian bổ sung kiến thức. Đồng thời, cô lấy điện thoại của Thương Lan Yên để tải game.
"Chúng ta sẽ không đấu xếp hạng, mở phòng bản đồ 5V5 2V2 đi," Sầm Tưởng vẫn tiếp tục tìm đường chết. "Vì Thương... Nam Yên là tân thủ, là lính mới hoàn toàn, chúng ta cứ chơi ở đường giữa bình thường, không đi rừng, chọn tướng nào cũng được, dù sao cũng là trận đấu giao hữu mà, chơi cho vui là được."
Doãn Nhã thật không biết làm cách nào để cứu vãn hành vi tìm đường chết của cô bạn thân. Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ có thể hỏi: "Vậy phân tổ thì sao?"
"Rút thăm đi, tính ngẫu nhiên lớn hơn thì vui hơn," Sầm Tưởng không biết lại lấy từ đâu ra bốn lá bài, xáo xong úp xuống bàn. "Hoa văn giống nhau thì cùng một tổ."
Nói xong, cô nàng lấy trước một lá bài.
Doãn Nhã và Vân Lộ Lộ lần lượt cầm bài. Thương Lan Yên đưa một con tôm bóc vỏ vào miệng, vừa từ tốn nhấm nháp vừa cầm lá bài cuối cùng.
Sầm Tưởng hô "Một, hai, ba!", bốn người cùng nhau lật bài. Doãn Nhã trong lòng thót lại một cái.
Sao ngay vòng đầu tiên đã bốc thăm trúng Thương Lan Yên rồi?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro