
Chương 94
Lưu Ly vẫy vẫy tay, dứt khoát rời khỏi Lưu Ly Cư, thuận lợi trà trộn vào Tê Ngô Cư... minh tưởng thất.
Bước tiếp theo, phải tiến quân phòng ngủ phụ, tranh đoạt phòng ngủ chính, cố gắng nơi chân đạp Bất Dạ Sơn, tay hái tuyết liên hoa, nghênh thú sư tôn, trở thành nhân sinh người thắng!
Lưu Ly gõ gõ cửa chính nhà Phong Hề Ngô: "Sư tôn, ta đã về rồi!"
Theo tiếng lật sách sột soạt vang lên, thanh âm lãnh đạm của Phong Hề Ngô truyền ra: "Vào đi."
Lưu Ly bước vào, liền thấy trong gian phòng, Phong Hề Ngô đang ngồi trên sạp đọc sách.
Nàng cười nói: "Sư tôn cũng đang xem sách à."
"Ân." Phong Hề Ngô khẽ gật đầu, đưa quyển sách cho nàng: "Ngọc Lạc Tuyết Liên Hoa."
Ngọc Lạc Tuyết Liên Hoa là một loại linh dược hiếm thấy, khó hái, mà dược hiệu lại không mấy đặc biệt. Tư liệu liên quan về nó vô cùng ít ỏi, Phong Hề Ngô phải đích thân đến Bách Thảo Đường tìm được một quyển mới có thể mang về xem.
Lưu Ly tiếp lấy, tiện tay ngồi xuống bên cạnh Phong Hề Ngô, vừa xem vừa hỏi: "Vì sao nhất định phải là loại này? Thương thế của lão tổ thật chỉ có Ngọc Lạc Tuyết Liên Hoa mới trị được sao?"
Theo sách ghi chép, nếu không yêu cầu cực cao về phẩm chất đan dược, hoàn toàn có thể dùng linh thảo khác thay thế.
Lưu Ly bĩu môi nói nhỏ: "Có phải là cố ý gây khó dễ chúng ta không?"
Phong Hề Ngô khẽ cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc nàng: "Bất Dạ Sơn cực hàn, nhớ mang thêm y phục."
Lưu Ly nói: "Ngày mai ta đi tìm cha xin ít lộ phí, dù sao hắn cũng phải chi cho ta chút ít đi."
"Hảo." Phong Hề Ngô thu lại góc áo rủ nơi tháp, khẽ hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"
Lưu Ly sững sờ: "Không có chuyện gì thì không thể tìm sao?"
Phong Hề Ngô ngẩn ra một chút: "Có thể."
Nàng chỉ là... chưa quen, không biết bình thường người ta ở cùng người mình yêu là như thế nào.
Lưu Ly không làm khó nàng, cười cười rồi ngã người vào trong lòng nàng, ngẩng đầu hỏi nhỏ: "Sư tôn, người không muốn nhìn thấy ta sao?"
"Không có." Phong Hề Ngô nghiêm túc đáp, "Ta rất muốn nhìn thấy ngươi."
"Anh." Lưu Ly cong khóe môi. Nữ nhân này, ngày thường chậm chạp không hiểu phong tình, lại luôn nói lời thẳng thắn đến đáng yêu.
Nàng chậm rãi nhướng người lên, môi mềm nhẹ tiến gần, mà chưa kịp chạm đến, Phong Hề Ngô đã chế trụ gáy nàng, cúi đầu, hôn xuống nhanh như chớp.
Lưu Ly vừa lòng, như một con mèo được vuốt ve.
Hai người cứ thế tựa vào nhau, chẳng cần nói thêm gì, chỉ nhìn đối phương cũng đã cảm thấy mãn nguyện.
Lưu Ly khẽ nói: "Hôm nay xuống núi, ta gặp lại lão bản hiệu sách và phu nhân, hai người họ định đi du ngoạn xa. Ta cùng Thiên Điềm ở nhà họ ăn một bữa, xem như tiễn biệt. Sau này chờ họ quay lại, ta sẽ mời lại một bữa."
Phong Hề Ngô khẽ "Ân" một tiếng, nhẹ vuốt tóc nàng, lẳng lặng nghe cô nương lải nhải.
"Ai nha, ta đột nhiên phát hiện, ta chỉ biết phu nhân tên Tử Ngưng, còn lão bản gọi A Dương, vậy mà quên hỏi họ tên thật."
Phong Hề Ngô hơi ngẩng đầu, ánh mắt thoáng trầm ngâm.
Lưu Ly chẳng để ý, nắm tay nàng, vừa đếm từng ngón vừa nói: "Họ còn nói, nếu có hài tử, sẽ cho vào Thiên Võ Tông tu luyện. Tử Ngưng phu nhân hình như rất hiểu về tông môn chúng ta."
Ngón tay nàng tinh tế trắng nõn, mảnh như ngọc. Lưu Ly không nhịn được cúi đầu hôn một cái.
Phong Hề Ngô để mặc nàng, chậm rãi nói: "Nếu ta không nhớ lầm, năm trăm năm trước, trong Thiên Võ Tông có một vị trưởng lão tên là Tử Ngưng."
"Cái gì?!"
"Nàng có một đồ đệ, danh Thanh Dương Quân."
Lưu Ly kinh ngạc, hai tay giữ lấy gương mặt mình, tròn mắt: "Không thể nào trùng hợp đến vậy đi?"
Diệp Trăn Trăn từng kể cho nàng nghe, đôi thầy trò ngược luyến ấy là nhân vật chính trong điển cố của tông môn, người đời tiếc thương. Vậy mà giờ đây, hai người họ lại gần ngay trước mắt.
Phong Hề Ngô khẽ cười, bàn tay vuốt nhẹ má nàng, nói: "Thế gian này, trùng hợp vốn nhiều vô kể."
Lưu Ly nhướng mày, cong môi: "Chỉ cần thuận lòng ta, đó mới gọi là trùng hợp. Nếu không, liền gọi là xui xẻo."
Phong Hề Ngô bật cười.
Bất luận A Dương và Tử Ngưng có thật là đôi thầy trò năm trăm năm trước hay không, Lưu Ly vẫn thích nghĩ đến mặt tốt của câu chuyện.
Nàng lại dụi vào lòng Phong Hề Ngô, thấp giọng nói: "Chờ chuyện này xong, sư tôn cùng ta đi du ngoạn đi, ta có rất nhiều nơi muốn cùng người đến xem."
"Hảo."
"Ta muốn cùng sư tôn mãi mãi ở bên nhau."
"Hảo."
"Sư tôn..."
Phong Hề Ngô lại khẽ vuốt tóc nàng: "Ngoan, đi nghỉ đi."
"......" Lưu Ly thất vọng nhìn nàng, trong lòng gào thét: Sao có thể nhẫn tâm đuổi ta lúc này chứ!
Phong Hề Ngô mỉm cười, trong mắt lóe ánh cự tuyệt dịu dàng: Đừng mơ song tu.
Lưu Ly hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, hai chân mềm nhũn, ngã xuống giường giả vờ hôn mê: "A, buồn ngủ quá, ta ngủ đây, hô hô hô..."
Nàng nhắm mắt, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh.
Phong Hề Ngô không đuổi nàng ra ngoài, ngược lại còn nhẹ nhàng ôm lấy, hương khí thanh u lan tỏa bao bọc cả người nàng.
Lưu Ly căng người, lặng lẽ mở hé mắt, nhìn thấy chiếc cằm thanh tú của sư tôn, mặt tựa nơi ngực nàng, mềm mại đến nỗi tim run rẩy...
Đột nhiên, Phong Hề Ngô cúi đầu: "Tỉnh?"
Lưu Ly lập tức nhắm mắt lại: "Hô hô hô..."
Một tiếng cười nhẹ vang bên tai, Lưu Ly đỏ bừng mặt.
Phong Hề Ngô bế nàng lên, bước ra khỏi phòng.
Gió lạnh thổi qua, Lưu Ly ai oán, thì ra sư tôn ôm nàng ra phòng bên cạnh!
Nàng không vui mà lăn qua lăn lại trên giường, biểu thị bất mãn.
Quả nhiên, Phong Hề Ngô vẫn mềm lòng, nhẹ nhàng đặt nàng ngay ngắn giữa giường, đắp chăn cẩn thận, rồi cúi đầu khẽ hôn lên trán.
Lưu Ly lí nhí nói: "Chỉ như vậy thôi sao? Ta còn muốn..."
Nhưng sau một lúc lâu, không còn tiếng đáp.
Lưu Ly mở mắt ra, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng tĩnh lặng.
...Dù sao, tiến vào phòng ngủ phụ cũng đã là thắng lợi bước đầu.
Cùng giường, chung chăn... cũng không còn xa!
Lưu Ly nắm chặt tay, tự khích lệ, rồi hứng khởi đi tìm cha xin tiền lộ phí.
Nàng vì tông môn mà xuất hành, đường đường chưởng môn nhân tất nhiên phải hỗ trợ chứ.
Nhưng khi tới Quang Diệu Lâu, nàng liền thấy Tuyết Mai Nhưỡng ngồi nơi án thư, sắc mặt mỏi mệt, tay cầm bút cứng đờ, thật lâu mới viết được vài chữ.
Lưu Ly thất kinh: "Cha! Người sao vậy!"
Tuyết Mai Nhưỡng chậm rãi ngẩng đầu, lơ đãng đáp: "Ân? Lưu Ly, có việc gì sao?"
"Cha không sao chứ? Vạn Thủy Lão Tổ không làm khó dễ người chứ?"
Hôm đó nàng cùng sư tôn rời đi, mà cha lại bị lưu lại... đến nay vẫn chưa nói rõ ràng.
"Không có gì." Tuyết Mai Nhưỡng buông bút, điều chỉnh sắc mặt, "Ngươi con bé này, ánh mắt gì thế, nhìn ta như thể ta bị đánh bại không bằng."
Lưu Ly vẫn lo lắng: "Không có, chỉ là... quan hệ giữa ngài và lão tổ kia, có phải không ổn không? Nàng... không đánh ngài chứ?"
"...... Nghĩ linh tinh gì vậy." Tuyết Mai Nhưỡng nghẹn họng, suýt nữa phun trà.
Lưu Ly trấn an: "Dù thật có đánh nhau, yên tâm, ta đứng về phía ngài!"
"Cảm ơn ngươi a." Tuyết Mai Nhưỡng cười khổ.
Lưu Ly nghiêng người, tò mò hỏi: "Hôm đó sau khi ta đi, lão tổ giữ ngài lại làm gì thế?"
"Như thế nào, muốn biết?"
"Ta chỉ muốn hỏi có phải lão tổ nói gì về ta và sư tôn hay không."
"Không có." Tuyết Mai Nhưỡng híp mắt trêu, "Hai người các ngươi thành thật làm việc của mình, lão tổ không rảnh mà xen vào đâu."
"Nga——" Lưu Ly thuận mắt nhìn xuống, liền thấy trên án thư mấy chữ viết lớn: 《Bắc Sương Nhân Vật Tình Cảm Phân Tích Báo Cáo》.
"......"
"......"
Hai cha con nhìn nhau, rồi Tuyết Mai Nhưỡng khụ nhẹ, giật lại tờ giấy: "Ta tìm chút tiêu khiển thôi."
Lưu Ly im lặng. Nhà ai tiêu khiển lại viết cái thứ này chứ!
Tuyết Mai Nhưỡng vỗ bàn: "Nói mau, tìm ta có chuyện gì?"
"Xin công tác trợ cấp!"
"Lần trước cho ngươi còn chưa xài hết à?!"
"Một việc khác rồi."
"Cút!"
Lưu Ly "xoẹt" một tiếng, lanh lẹ rút lui.
Nhưng ngày hôm sau, Tuyết Mai Nhưỡng lại chủ động gọi nàng đến, giao cho nhiệm vụ mới.
"Có trợ cấp sao?" nàng hỏi ngay.
"Không có!"
Tuyết Mai Nhưỡng tức giận, xách nàng ra đón khách đường.
Vừa bước vào, Lưu Ly kinh ngạc, bên trong là người quen: tông chủ Miểu Tông, Dịch Thủy, cùng mấy đệ tử.
Hai vị tông chủ chào hỏi nhau xong, Dịch Thủy liền mỉm cười nói với nàng: "Đã lâu không gặp Tuyết cô nương, sao không thấy Phong chân nhân?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro