Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41

Đây là địa lao được khảm trong lòng núi.

Mới ra khỏi hang hổ, lại rơi vào miệng sói, Diệp Trăn Trăn cùng Lâm Mộng Nhàn đã bị giam mấy ngày.

Lâm Mộng Nhàn nằm nghiêng trên giường thấp giọng ho khan, Diệp Trăn Trăn sắc mặt xanh mét ngồi xếp bằng.

Kỳ thật, các nàng cũng không bị ngược đãi. Trái lại, gian phòng này bố trí còn xem như sạch sẽ thoải mái, thủ vệ mỗi ngày đều đưa đồ ăn mới, ngay cả linh khí cũng không bị hạn chế. Trừ việc không thể bước ra ngoài, các mặt khác tựa hồ không tính tồi tệ.

Nếu không phải gian phòng bên cạnh mỗi ngày đều có đỉnh lò ân ân a a vang lên.

"Ân ân... a a..."

Lại nữa rồi, gian bên kia lại bắt đầu kêu. Thính lực tu sĩ nhạy bén, nếu không phải giờ không thể thả lỏng cảnh giác, Diệp Trăn Trăn thật muốn tự phong bế nhĩ lực!

Lâm Mộng Nhàn trở mình trên giường. Vài ngày nay nàng chưa được nghỉ ngơi tử tế, gương mặt nhỏ càng thêm tiều tụy, dưới mắt hiện lên hai vòng thâm quầng.

"Diệp sư tỷ, không bằng chúng ta thay phiên thủ đi."

Cứ thế này nữa, tu sĩ cũng chịu không nổi.

Diệp Trăn Trăn hận không thể lập tức phong bế thính lực, lập tức đáp: "Được, vậy phiền sư muội thủ trước."

"Ân."

Nhưng đúng lúc hai người sắp một người thủ, một người nghỉ, cửa gỗ mỏng bỗng bị bang bang gõ mạnh.

Hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương tràn đầy lo lắng. Từ khi bị giam ở đây, đây là lần đầu tiên gặp tiếng đập cửa thô bạo như thế.

Không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, mới khiến thủ vệ thay đổi thái độ như vậy.

Lâm Mộng Nhàn sợ Diệp Trăn Trăn nóng tính chọc ra phiền toái, liền duỗi tay ngăn nàng, tự mình bước xuống giường, sắp xếp một nụ cười khách khí, đi đến cửa, kéo ra: "Giờ này tựa hồ không phải giờ đưa cơm, không biết tỷ tỷ đến vì chuyện gì?"

Người trông coi như đang xem hàng hóa, đem Lâm Mộng Nhàn từ đầu tới chân đánh giá một lượt, rồi mới lùi sang một bước, nhường ra nữ tử áo lục phía sau: "Bích Hà tỷ tỷ, bên trong còn có cái càng tốt."

Nữ tu áo lục tên Bích Hà, đã đạt tới Kim Đan kỳ, nghiêng đầu nhìn vào phòng, lại nhìn Lâm Mộng Nhàn, mỉm cười: "Cái này cũng không tệ."

"Không biết vị tiền bối này có việc gì?" Trong lòng Lâm Mộng Nhàn dấy lên dự cảm chẳng lành.

Bích Hà chậm rãi đi vào phòng, tư thái thong dong, tựa như chủ nhân nơi này: "Hai vị cô nương còn chưa biết, tiểu tỷ muội của các ngươi, đã thất sủng."

Lâm Mộng Nhàn: "...... Sủng?"

Diệp Trăn Trăn: "Sủng?!"

Bích Hà che miệng cười: "Cho nên hai vị cô nương không thể tiếp tục ở đây làm khách."

Lâm Mộng Nhàn vội che miệng Diệp Trăn Trăn: "Tiền bối sao không nói rõ hơn chút, miễn cho vãn bối lo lắng?"

Bích Hà đưa hai ngón tay: "Hiện giờ có hai lựa chọn cho hai vị. Một là làm đỉnh lò của Hắc Liên Giáo chúng ta. Còn lại... là chết."

Diệp Trăn Trăn cười lạnh: "Ta chết cũng... Ngô!"

Lâm Mộng Nhàn khẽ véo eo nàng, tay che thật chặt, nụ cười không đổi: "Ý tiền bối vãn bối đã hiểu. Chỉ là đang yên đang lành lại thành tù nhân, tiền bối sao không rộng lòng cho chúng ta chút thời gian tiếp thu?"

"Cô nương nói vậy là không đúng. Đỉnh lò cũng xem như đệ tử Hắc Liên Giáo, sao gọi là tù nhân? Trong giáo tự nhiên sẽ dâng linh đan diệu dược giúp tu luyện. Nếu được sư huynh sư tỷ trong giáo vui lòng, tương lai chuyên sủng một người, sung sướng thế nào, hai vị tự sẽ hiểu."

Lâm Mộng Nhàn có chút hứng thú nhìn nàng: "Nếu muốn lấy lòng tiền bối thì sao?"

Bích Hà cười đầy thâm ý: "Ngươi đúng là người thông minh. Ta thích người thông minh."

Nếu Lưu Ly thấy Bích Hà, nhất định sẽ cảm thán: wow, ngươi học theo giáo chủ nhà ngươi còn rất giống, đáng tiếc vẫn thiếu một phần khí phách "lão nương thiên hạ đệ nhất, các ngươi đều là kiến"!

Lâm Mộng Nhàn hơi cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng mảnh, ôn nhu nói: "Hảo ý của tiền bối, vãn bối xin ghi nhớ. Mong tiền bối cho chút thời gian, để muội muội khuyên nhủ vị tỷ tỷ cố chấp của ta."

Bích Hà cười nhạt, xoay người, tua rua sau đầu nhẹ lay theo bước nàng uốn lượn đi ra ngoài.

......

Bị màu hồng nhạt chiếm cứ gian phòng.

Lưu Ly cau mày thật chặt, chẳng có chút vui vẻ. Nàng hoàn toàn là bị ép mà chín lên. Dù đã tăng lên Kim Đan kỳ, ngũ cảm và chân khí đều cường thịnh, Lưu Ly vẫn không cảm thấy chút chân thật nào.

Trái lại, cảm giác nguy cơ trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Giống như heo chờ làm thịt, Lưu Ly đợi bị hút... Lưu Ly vội bò xuống giường, rón rén đi về phía cửa. Qua tấm cửa gỗ, nàng trước hết nhỏ giọng gõ gõ: "Bích Hà... ngươi ở đó không?"

Ngoài cửa không ai đáp, giống như chẳng ai trông coi!

Lưu Ly mừng rỡ, đưa tay đẩy cửa — không động. Lại dùng sức — vẫn không mở!

Cửa sổ cũng bị thuật pháp phong kín, Lưu Ly hoàn toàn bị giam lỏng!

Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ chỉ có thể đợi Đường Thi Khấu tới hút? Không được, phải nghĩ cách chạy.

Lưu Ly cắn môi, bực bội đi qua đi lại trong phòng. Đột nhiên khóe mắt quét qua một tấm gương lớn — ôi trời, trong gương đại mỹ nhân nào vậy?

Là ta sao? Là Lưu Ly vừa đáng yêu vừa mỹ lệ ta sao?

Lưu Ly lạch bạch mấy bước chạy tới, ghé sát vào, khóe môi vô thức cong thành nụ cười si ngốc, tạo đủ các tư thế ngốc nghếch, tự thưởng thức bản thân trước gương.

Đúng vậy, mỹ nhân trong gương chính là ta — Lưu Ly!

Thực ra ngũ quan nàng không thay đổi bao nhiêu, nhưng khí chất quanh thân bỗng cất lên, như mang ánh sáng nhu hòa mờ ảo, phảng phất có chút tiên khí.

Tinh tế nhìn, da nàng càng thêm trong trẻo bóng mịn, môi càng kiều diễm, nơi khóe mắt đuôi mày đều ngập linh khí, cả người tựa như tên nàng — Lưu Ly, rực rỡ lung linh.

Lưu Ly lặng lẽ ngắm một hồi, bỗng đưa tay vỗ đầu.

Dừng lại! Đừng si mê! Phải nghĩ chính sự!

Hiện bên ngoài hình như không người canh, nếu mạnh mẽ phá cửa, tất sẽ kinh động một đám người, mà nàng vẫn chưa tìm được cửa ra hay lối thoát.

Lưu Ly cắn chặt cánh môi, rốt cuộc lúc này mình nên làm gì mới phải?

Nghĩ ngợi một lát, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào tấm gương lớn trước mặt.

Gương... đúng rồi, nàng cũng có mà!

......

Bích Hà với tâm tình rất tốt mà trở về Anh Tuyết Cung. Nhưng vừa bước đến cửa, tâm trạng nàng lập tức tụt xuống.

Tuy không rõ nàng kia đã phạm chuyện gì, khiến giáo chủ phải giam lỏng, nhưng nhìn bộ dạng giáo chủ vẫn để tâm như trước.

Chẳng phải chỉ là một lô đỉnh thôi sao, Bích Hà âm thầm chua xót. Nàng theo hầu Đường Thi Khấu đã lâu, mấy ngày gần đây, sự dung túng và ưu ái của Đường Thi Khấu dành cho nàng kia, chuyện nào cũng làm Bích Hà kinh ngạc lẫn khó chịu.

Hai kẻ đồng lõa của nàng vừa rồi đã giúp nàng trút giận một trận, tâm tình Bích Hà nhờ vậy tốt hơn đôi chút. Nhưng về đến nơi lại phải tiếp tục canh giữ nàng kia, khiến nàng lại bực bội.

Đúng lúc ấy, bên trong cửa vang lên giọng điệu kiêu căng quen thuộc: "Bích Hà, Bích Hà, là ngươi đó sao?"

"Là ta, Thi Thi tiểu thư."

Đường Thi Khấu vốn cao ngạo, xưa nay không thích phí lời với hạ nhân. Vì thế Bích Hà hoàn toàn không biết Lưu Ly và Đường Thi Khấu đã sớm xé rách mặt nạ với nhau.

"Bích Hà, mở cửa."

Bích Hà âm thầm cười lạnh, nhưng giọng trả lời vẫn mềm mại lễ độ: "Thi Thi tiểu thư, chủ nhân có lệnh, Bích Hà không dám làm trái."

"Ân?"

Lúc này, giọng Đường Thi Khấu bất ngờ vang lên từ trong phòng.

Bích Hà cả kinh. Giáo chủ lại vào phòng lúc nàng vắng mặt!

Lưu Ly ở trong cửa oán trách: "Tỷ tỷ, muội muội xoa tay cho ngươi đến đau hết cả rồi... Ngươi cứ nằm nghỉ trước, bảo Bích Hà đem trà nóng vào, ta thở một chút."

Đường Thi Khấu bật cười: "Có gì mà phiền toái, cứ bảo nàng trực tiếp vào pha."

Lưu Ly hừ một tiếng: "Cửa là ta tùy tay đóng lại, không có lệnh của ngươi, nàng cũng không dám bước vào đâu!"

Đường Thi Khấu liền nói: "Bích Hà, vào pha trà."

Giáo chủ đã mở miệng, Bích Hà không dám cãi. Nàng cúi đầu mở cửa, ngoan ngoãn bước vào, đi đến bàn trà bắt đầu pha nước.

Nàng khẽ ngẩng mắt, thấy trên bình phong trước giường treo một chiếc trường bào đen—chính là kiểu dáng giáo chủ thường mặc.

Qua lớp bình phong, một người nằm một người ngồi, thân ảnh hòa hợp thân mật, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng cười khiến Bích Hà ghen đến nghiến răng.

Pha xong trà, Bích Hà cúi đầu nhẹ giọng: "Bẩm chủ nhân, Thi Thi tiểu thư, trà đã pha xong."

Lưu Ly vòng ra từ sau bình phong, hoàn toàn không còn dáng vẻ dè dặt lúc ban đầu, thản nhiên ngồi lên ghế, nhấc một chân, thong thả thưởng trà.

"Ân, cũng tạm, không bằng ta tự pha."

Bích Hà: "...... Ha hả, tự nhiên không bằng Thi Thi tiểu thư."

Đường Thi Khấu bước ra khỏi bình phong, tiện tay khoác trường bào đen.

Bích Hà không dám nhìn thẳng, chỉ khom mình chờ lệnh. Đường Thi Khấu cất giọng: "Được rồi, muội muội nghỉ ngơi đi. Lúc trước là ta hiểu lầm muội muội, cấm túc cũng không cần nữa. Bích Hà, đi theo ta."

"Vâng, chủ nhân."

Đường Thi Khấu đứng yên không nhúc nhích.

Bích Hà cũng không dám cử động.

Lưu Ly đúng lúc chen lời quát nhẹ: "Láo xược, đúng là nha hoàn không có mắt nhìn, còn không mau đi trước mở đường cho giáo chủ!"

Đường Thi Khấu không nói gì.

Bích Hà: "...... Vâng."

Nàng chẳng hiểu giáo chủ muốn gì, chỉ đành lo sợ mà đi trước dẫn đường. Ra khỏi cửa, Đường Thi Khấu thuận miệng bảo không cần đóng lại. Dù không tình nguyện, Bích Hà vẫn phải làm theo, nhìn Lưu Ly nghênh ngang bước ra ngoài.

Đường Thi Khấu cười nhẹ: "Muội muội muốn cùng tỷ tỷ đi dạo?"

Lưu Ly: "Bị nhốt lâu rồi, buồn chán."

"Vậy cùng đi."

"Hảo, nhưng muội muội không muốn bị nhiều người nhìn thấy. Không còn cách nào, ánh mắt hâm mộ ghen tị của bọn họ sẽ khiến muội muội không kìm được mà phấn khởi!"

Bích Hà: "......"

Nàng thật sự không hiểu giáo chủ nhìn trúng điểm gì ở tiểu bà điên này.

Đường Thi Khấu khẽ cười: "Như lời muội muội nói. Bích Hà, tìm đường ít người mà đi."

"Vâng, chủ nhân." Dù khó hiểu, Bích Hà vẫn buộc phải nghe theo.

Dẫn đường đã đành, Lưu Ly còn muốn nàng giới thiệu từng chỗ, lại còn đòi đi xem cửa ra giáo.

Bích Hà trong lòng hết lời oán thầm, lại nghe Lưu Ly mặt dày nói: "Thế gian rộng lớn như vậy, ta muốn xem thử. Tỷ tỷ, bồi ta du ngoạn khắp nơi đi!"

Đường Thi Khấu lại đáp: "Được."

Xong rồi, xong rồi, chẳng lẽ giáo chủ bị nàng kia hạ độc thuật rồi sao!

Bích Hà càng ngày càng thấy không ổn, lòng căng thẳng. Nàng đưa hai người đến lối ra, sau đó đứng xa xa chỉ cho Lưu Ly:

"Thi Thi tiểu thư, nơi này chính là xuất khẩu."

"Phải thế nào mới ra được?"

"Cửa có thủ vệ và trận pháp, chứng nhận là đệ tử Hắc Liên Giáo thì sẽ cho qua."

"Thì ra vậy."

Bích Hà nghĩ Lưu Ly sẽ nhân cơ hội đòi xuất giáo, không ngờ nàng lại nói: "Ở đây lâu như vậy, ta nhớ hai tỷ muội của ta. Giáo chủ, dẫn ta đi thăm họ đi."

Đường Thi Khấu đáp: "Ta còn việc, đi trước. Bích Hà, ngươi dẫn nàng."

"Vâng, chủ nhân."

Không bao lâu sau Đường Thi Khấu rời đi, để lại Bích Hà và Lưu Ly.

Lưu Ly cười tủm tỉm ra lệnh: "Ta sợ lạ, chúng ta đi đường nhỏ."

Bích Hà nghiến răng: "Vâng! Thi Thi tiểu thư."

Đi bảy ngã tám ngoặt, xuống cả một tầng lầu, Lưu Ly rốt cuộc đến chỗ nuôi dưỡng lô đỉnh.

Một nữ tử mặc trường bào tím hoa lệ đứng ở phía trước, dáng vẻ kiều mỵ, chặn đường hai người.

Bích Hà kinh hãi, vội khom mình hành lễ: "Chủ nhân."

Kỳ lạ thật, ban nãy giáo chủ chẳng phải rời đi rồi sao? Nhanh như vậy... chỉ để đổi bộ quần áo?

Đường Thi Khấu không để ý Bích Hà, ánh mắt vừa hài lòng vừa mang ý nắm giữ nhìn Lưu Ly: "Muội muội, thật khiến tỷ tỷ bất ngờ."

Lưu Ly vô tội mở to mắt: "Ta không hiểu tỷ tỷ nói gì."

Vừa bước vào Kim Đan kỳ, đã có thể mượn sức ngoại vật, dùng tiểu ảo cảnh mê hoặc được một vị tu sĩ Kim Đan cao tầng khác. Thiên hương linh thể quả nhiên bất phàm!

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu Ly: Cảm tạ 19 giang 110 lựu đạn, cảm tạ!

Cốt truyện tại Hắc Liên Giáo đoạn này rất quan trọng, ảnh hưởng sâu sắc về sau, ta muốn viết thật hợp lý nên phần miêu tả có hơi nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro