Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Lưu Ly cứng đờ bất động, gương mặt trắng bệch, giống như một kẻ giả nhân tạo dáng.

Một bàn tay từ phía sau nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, mềm mại mà lại mang theo sự dị thường khiến lòng Lưu Ly vô cớ lạnh buốt.

Thần bí nữ nhân hỏi: "Hảo muội muội, còn vừa lòng không?"

Lưu Ly: "......"

"Thế nào lại không nói?"

Lưu Ly: "......"

Bàn tay kia vừa mềm vừa lạnh, khiến Lưu Ly nhớ đến loài xà diễm lệ có độc. Nữ nhân đó chậm rãi dọc theo bả vai Lưu Ly, men lên cổ...... rồi vuốt ve đến tận gương mặt nàng, móng tay đỏ thẫm khẽ điểm hai cái lên má.

Lại phá lệ thân mật mà từ bên cạnh tiến đến, nửa ôm nửa kéo Lưu Ly vào trong lòng mình. Màu đen áo choàng phủ xuống, khiến Lưu Ly nhìn không rõ dung mạo, chỉ thấy dưới vành mũ hiện ra chiếc cằm tinh xảo tái nhợt và đôi môi đỏ tươi dị thường. Lưu Ly cảm nhận được hai đạo ánh mắt sắc đến mức gần như xuyên thấu, đang gắt gao nhìn chằm chằm mình.

Môi Lưu Ly run nhẹ, đưa mắt rời khỏi cảnh tượng đầy đất xác người, chuyển sang Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn. Hai người đều nhìn nàng với ánh mắt lo lắng phức tạp.

Lưu Ly run rẩy nâng tay, đè lại bàn tay đang làm loạn trên mặt nàng, lắp bắp đáp: "Ta... ta lần đầu thấy người chết... lại còn nhiều như vậy...... quy mô lớn như thế...... có hơi chấn động."

Thần bí nữ nhân nghiền ngẫm lặp lại: "Chấn động?"

Lưu Ly nói dần trơn tru hơn: "Tiền bối tỷ tỷ thật lợi hại, thật sự vô cùng cảm tạ đã cứu chúng ta. Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được. Ngày sau tỷ tỷ có điều muốn nhờ, cứ việc mở miệng, muội muội nhất định tận lực làm tròn!"

Nữ nhân khẽ cười nhạo, rút nhẹ tay bị Lưu Ly giữ lại, nói: "Chọn ngày không bằng nhằm ngày. Muội muội đáng yêu như vậy, tỷ tỷ rất thích. Không bằng theo tỷ tỷ về nhà làm khách, bồi bồi tỷ tỷ một chút?"

"Này... này e là... không được tốt cho lắm......"

Một kẻ thần bí tàn nhẫn, ra tay diệt cả đoàn không chớp mắt như nàng, Lưu Ly phải là ngốc thì mới tin lời nói kia!

Tuy rất cảm kích được cứu, nhưng nàng cũng sợ sơ suất một chút sẽ chọc giận đối phương, mất mạng lúc nào không hay!

Lưu Ly định tránh khỏi vòng ôm.

Lưu Ly định lùi xa nàng một chút.

Lưu Ly phát hiện mình không nhúc nhích nổi.

Lưu Ly: "......"

Giận thật rồi, tu vi thấp không có nhân quyền!

Thần bí nữ nhân vỗ hai cái lên vai nàng, giọng kéo dài, ẩn chứa nguy hiểm: "...... Không tốt lắm?"

"Ý ta là," Lưu Ly gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói gấp, "...... mạo muội quấy rầy. Tay không đến cửa e là không phải lễ, tỷ tỷ có ân trước, muội muội lẽ ra nên chuẩn bị hậu lễ cùng cờ thưởng để bái tạ mới đúng."

"Lễ vật sao." Nữ nhân nhẹ giọng nhắc lại.

Nàng bỗng duỗi tay, trong lúc Lưu Ly còn chưa kịp phản ứng, dùng hai ngón tay khẽ nắm một góc dây buộc tóc trên đầu nàng, nhẹ nhàng kéo.

Trong khoảnh khắc, mái tóc dài đen mượt của Lưu Ly như nước chảy, xõa xuống vai lưng.

Nữ nhân đưa ngón tay linh hoạt cuốn lấy sợi dây đỏ sậm, thưởng thức vài cái, rồi dây biến mất không thấy nữa.

Lưu Ly mờ mịt ngẩng đầu nhìn nàng. Không có dây buộc cố định, tóc dài nghịch ngợm rủ xuống, khẽ quệt vào gương mặt nàng hai cái, một lọn lại dính lên môi: "......"

Nữ nhân hơi nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi đỏ cong lên thành một độ cung mê hoặc khiến người ta rời mắt không nổi. Nàng đưa tay, thay Lưu Ly gạt đi lọn tóc dính trên môi: "Lễ nhẹ tình sâu. Dây buộc tóc này, xem như muội muội tặng ta lễ vật."

Lưu Ly: "...... Hảo, hảo a."

Ô ô ô tu vi thấp thì không có nhân quyền thật mà!

"Hiện tại, muội muội nên theo ta về làm khách chứ?"

Lưu Ly cúi mặt, gượng nặn ra một nụ cười nịnh nọt: "Tiền bối tỷ tỷ thật là người nhân hậu mỹ thiện, lễ vật rẻ mạt cũng không chê. Muội muội cảm kích vô cùng, ngày khác nhất định phải đến cửa bái phỏng dâng lời cảm tạ!"

"...... Xuy."

Nữ nhân lúc này mới buông Lưu Ly ra. Lưu Ly thở phào, hai vai rũ xuống, đưa tay lau mặt — không biết từ lúc nào, trán nàng đã đẫm mồ hôi lạnh.

Nữ nhân lại gọi: "Đường Thi Thi."

Thoạt đầu Lưu Ly chưa phản ứng, đối phương lặp lại thêm một lần, nàng mới giật mình bật dậy: "Có!"

Báo danh xong mới nhận ra bản thân quá căng thẳng, không ổn chút nào, liền vội nặn lại nụ cười, làm ra vẻ trấn định.

"Đây là tên của ngươi?" Thần bí nữ nhân dường như rất kiên nhẫn, thong thả hỏi.

Lưu Ly nào dám nói trước đó là nói dối, nhỡ chọc giận nàng thì sống sao nổi, chỉ đành liều: "Không sai, ta chính là Đường Thi Thi."

Không biết vì sao, ngữ khí đối phương mang theo một tia ý cười cổ quái: "Hắc Liên Giáo chủ muội muội?"

"Đúng vậy, đúng... đúng...... là ta."

"Hảo."

Lưu Ly đã chuẩn bị tinh thần bị hỏi dồn nữa, nhưng đối phương lại không hỏi gì thêm. Thật không giống người bình thường, dường như không hề hứng thú với chuyện nàng có liên quan Hắc Liên Giáo.

Nữ nhân này rốt cuộc có địa vị gì đây......

Lưu Ly thử hỏi: "Nói vậy, ta còn chưa biết tên huý của tỷ tỷ?"

"Nga."

Nga?? Nga là có ý gì??

Nữ nhân kia mỉm cười nói: "Ngươi theo ta về phủ làm khách, ta liền nói cho ngươi."

Làm cái gì nga, sao lại thần thần bí bí như thế.

Lưu Ly cười ha hả: "Không vấn đề không vấn đề, hẳn là hẳn là." Hẳn là cái rắm!

Đáng tiếc ở dưới cường quyền, nàng chỉ có thể nhịn.

Nữ nhân kia liền không cho cự tuyệt mà giữ chặt cổ tay Lưu Ly, mỉm cười nói: "Việc này không nên chậm trễ, vậy đi thôi?"

Lưu Ly há miệng muốn nói, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, nhân tiện cũng muốn thử xem thái độ của nữ nhân này đối với mình, bèn lộ vẻ khó xử nói: "Tỷ tỷ, ta vừa nhớ ra, ta còn có một việc gấp muốn cầu tỷ tỷ hỗ trợ."

Nữ nhân kia phá lệ kiên nhẫn, đối với muội muội nhặt được này của Lưu Ly lại thập phần dung túng: "Muội muội có việc, tỷ tỷ tự nhiên sẽ giúp, nói ta nghe một chút?"

Lưu Ly lặng lẽ động động cổ tay bị nắm, phát hiện lực đạo của nữ nhân lớn đến bất thường, nàng căn bản không rút ra được, đành bỏ cuộc, nói:

"Ta có mấy tiểu bằng hữu tựa hồ bị nhóm người buôn lậu này khống chế, nhưng ta hiện tại không biết các nàng ở nơi nào, tỷ tỷ có thể giúp ta tìm xem?"

"Hà tất tốn sức."

Nữ nhân kia nhẹ nhàng kéo một cái, Lưu Ly liền loạng choạng bị lôi về phía đài đấu giá. Xuyên qua đầy đất thi thể, Lưu Ly có chút không nỡ nhìn, sắc mặt khó coi, khi đi ngang qua Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn, nàng lặng lẽ dùng tay còn rảnh múa may ra hiệu:

Đi mau đi mau!

Không ngờ nữ nhân thần bí đáng sợ kia phảng phất như có mắt sau lưng, không quay đầu mà vẫn mỉm cười nói: "Hai vị cô nương này nếu là bằng hữu của muội muội, vậy cùng nhau đến phủ của tỷ tỷ làm khách đi."

Lưu Ly còn trông cậy hai người trở về gọi cứu binh, cười gượng ý đồ thương lượng: "Chuyện này... hai người các nàng không giống ta, là người chính đạo, gia môn nghiêm khắc, hay là trước để các nàng về trước......"

Thần bí nữ nhân dừng bước, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn, giọng ngân kéo: "Vậy thì không khéo rồi."

"A?"

"Muội muội là người Hắc Liên Giáo, tỷ tỷ ta cùng muội muội giống nhau đều là người ma đạo. Chính đạo giả nhân giả nghĩa, nếu thả các nàng trở về, chỉ sợ tiết lộ thân phận của hai ta...... Không bằng hôm nay ta giết luôn hai người này, thay muội muội trừ hậu hoạn, thế nào?"

Lưu Ly: "Không cần a!!!"

Lưu Ly giật bắn mình, theo bản năng ôm chặt cánh tay nữ nhân thần bí, điên cuồng lắc đầu: "Tỷ tỷ thủ hạ lưu tình, nghe muội muội nói đã!"

"Ân?"

Lưu Ly đau thấu trời mà nhìn về phía Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn: "Không dám giấu giếm, hai người họ... đã từ bỏ tà ác trở về chính nghĩa!"

Diệp Trăn Trăn / Lâm Mộng Nhàn: "......"

"...... Bỏ minh đầu ám?"

"......"

"Bỏ tà theo chính! Bỏ tà theo chính!" Lưu Ly nghẹn ngào nói, "Các nàng nhìn thấu gương mặt giả dối của chính đạo, ý thức được quy y Ma môn ta mới là con đường duy nhất đúng đắn, vì vậy không tiếc phản bội gia tộc, cũng muốn nhập Hắc Liên Giáo chúng ta!"

Lưu Ly quay đầu lại, liều mạng trợn mắt ra hiệu: "Hiện tại, các nàng đã không còn quan hệ với chính đạo! Tỷ tỷ, hãy tha cho hai nàng!"

Nữ nhân gật đầu: "Nếu vậy, cũng đều là hai cô nương đáng thương, cứ theo muội muội cùng đến phủ ta làm khách, miễn cho bị chính đạo truy sát."

Lưu Ly giãy giụa: "Việc này... tổng phải hỏi ý các nàng một chút chứ?"

Diệp Trăn Trăn / Lâm Mộng Nhàn: "......"

Nữ nhân nói: "Ta xem các nàng không có ý kiến."

Lưu Ly tuyệt vọng, giận đến không tranh: "Vậy... vậy được rồi."

Diệp Trăn Trăn nghiến răng, hai mắt bốc hỏa: Hỏi ý kiến chúng ta thì đừng phong bế giọng nói a!

.

Vượt qua đoạn nhạc đệm nhỏ này, ma đạo thần bí nữ lại kéo Lưu Ly lên đài cao, nàng quả thực không hổ là người ma đạo, vậy mà kéo hồn người chủ trì đấu giá ra ngoài!

Lưu Ly run lẩy bẩy, nhìn khối quang đoàn bên tay nữ nhân – hồn phách nọ muốn chạy loạn cũng chạy không thoát một chưởng.

"Hảo muội muội, ngươi muốn biết gì, liền hỏi hắn."

Lưu Ly lau mồ hôi lạnh trên thái dương: "Đa tạ tỷ tỷ ra tay tương trợ......"

Lưu Ly hỏi về chuyện của tiểu khất cái kia, lúc đầu người này còn giả ngu, lớn tiếng kêu xin tha. Thần bí nữ nhân thi triển chút thủ đoạn nhỏ, hắn liền kêu rên liên tục, đến mức Lưu Ly dựng hết cả lông tóc.

Người chủ trì không chịu nổi loại tra tấn này, rất nhanh liền tan rã, đem toàn bộ những gì mình biết nói hết.

Thì ra tiểu khất cái kia từ nhỏ sống lăn lộn ở Tang Tử Thành, không lâu trước bị người quỷ thị đấu giá để mắt. Bọn họ dùng cổ trùng khống chế Thanh Hạnh, khiến tiểu khất cái kia thay bọn chúng lừa bán nữ tu, đưa vào đấu giá.

Người đấu giá từ trước khi vào thành đã chọn sẵn con mồi, chờ con mồi vào thành liền báo cho lũ khất cái bố trí đội hình, làm suy yếu cảnh giác của nữ tu, rồi thừa cơ ám toán, như vậy săn vật cũng tiết kiệm sức lực.

Nghe xong, Lưu Ly giận bừng, hận không thể khiến bọn chúng chết thêm lần nữa. Ép hỏi ra nơi giấu giải dược cổ trùng, Lưu Ly bắt đầu cố nén ghê tởm mà sờ thi.

Sờ một lúc, Lưu Ly phát hiện, ai...... trong túi trữ vật của bọn họ cũng có không ít bảo bối......

Lưu Ly lặng lẽ duỗi tay, lôi túi trữ vật trên người một thi thể bên cạnh.

Thần bí nữ cúi đầu mỉm cười nhìn nàng.

Lưu Ly cười gượng: "Cái này...... Ai cũng có trách nhiệm bảo hộ hoàn cảnh, phế vật thu hồi tiết kiệm tài nguyên mà."

Thấy nữ nhân thần bí không nói gì, Lưu Ly lập tức tay nhanh mắt lẹ, liên tục sờ thi, không hỏi trong túi có gì, trước hết thu vào Giới Tử đã rồi tính. Ai, thi thể này lại chẳng có thứ gì...... Thôi, mặc kệ, đúng rồi, mấy cái rương chuyên chở hàng ở hậu trường cũng phải thu!

Lưu Ly sờ đến nghiện.

Giết người thì quá đáng thật, nhưng nhặt bảo bối thì thật sung sướng...... Thu thập được một lúc, nàng thoả mãn vô cùng.

Nửa canh giờ sau, nữ nhân thần bí có chút mất kiên nhẫn: "Hảo muội muội, còn chưa đủ sao?"

"Nhanh nhanh, tỷ tỷ chờ một chút!"

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi! Bảo bối ở ngay trước mắt, Lưu Ly cả gan phản kháng nàng!

Ánh mắt lướt qua, nàng thấy nữ nhân dường như vẫn kiên nhẫn, môi đỏ đầy đặn khẽ nhấp xuống dưới, Lưu Ly vội vàng nhào tới, chộp luôn túi trữ vật của tên Kim Đan cuối cùng, trong khoảnh khắc tiếp theo, thân hình nàng đã bị cuốn bay lên.

Thì ra một dải lụa đen đã quấn lấy cả ba người Lưu Ly, Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn.

Lưu Ly đón gió rơi lệ: "Các ngươi vì sao không nói câu nào a?"

Diệp Trăn Trăn / Lâm Mộng Nhàn: "......"

Thần bí nữ nhân tu vi cực cao, chỉ trong chốc lát đã mang theo Lưu Ly ba người trở lại đại viện rách nát kia.

Mấy đứa nhỏ vừa thấy trời giáng tiên nữ, trong đó ba đứa từng bị bọn họ dọa, một đứa đen thui trông đã biết khó chọc, lập tức oa một tiếng tứ tán chạy trốn.

Viện này quá tiêu điều, phòng ốc lại bẩn dơ.

Thần bí nữ nhân đứng giữa sân, dưới chân cách mặt đất một tầng khí mỏng. Nàng buông Lưu Ly ba người xuống, mỉm cười nói: "Hảo muội muội, mau đi đi."

Lưu Ly thấy Trăn Trăn và Tiểu Mộng đều chưa động, chỉ đành tự mình cầm giải dược bước vào phòng trong.

Trong phòng chỉ còn bốn năm đứa nhỏ. Thanh Mai ngồi trên chiếc ghế què một chân, ngơ ngác nhìn Thanh Hạnh đang nằm trên ổ rơm.

Lưu Ly đi tới phía sau nàng, cố ý trêu chọc, dậm mạnh một cái rồi vỗ hai tay bên tai nàng: "Uy!"

Thanh Mai giật nảy, cái ghế què lập tức lật, nàng ngã nhào xuống đất.

Nàng tức giận ngẩng đầu, nhưng khi thấy rõ người đứng trước mặt thì biểu cảm cứng lại, giận dữ hóa thành kinh ngạc: "Ngươi... ngươi trở lại rồi!"

Lưu Ly cười lạnh: "Tỷ tỷ ta thần thông quảng đại, chẳng ai động được ta!"

Thanh Mai: "...... Thực xin lỗi."

Lưu Ly: "......"

Tiểu nha đầu xin lỗi thẳng thắn như vậy, nàng nhất thời không biết nói tiếp thế nào.

"Nói việc chính." Lưu Ly nghiêm giọng, "Những kẻ khống chế các ngươi đều đã chết sạch, nhưng chưa chắc không có kẻ lọt lưới. Ta có thể cho giải dược trị độc muội muội ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng: từ nay rời xa Tang Tử Thành, không được tiếp tay cho giặc nữa."

Thanh Mai lập tức bật dậy: "Ngươi có giải dược?! Thật sao? Ở đâu? Mau đưa ta!"

Lưu Ly giơ cao một bình nhỏ: "Ngươi thề trước đã, uy uy, đừng giành!"

"Ta thề!"

Lưu Ly mở một bình nhỏ, rắc dược bột xua đi độc trùng trong ổ rơm, rồi mở bình khác đưa đến miệng Thanh Hạnh. Chỉ chốc lát, một con trùng tròn mập từ miệng Thanh Hạnh bò ra, tự chui vào trong chai.

Sau đó nàng cho Thanh Hạnh uống một viên dưỡng khí linh đan, sắc mặt tiểu cô nương dần khá hơn.

Lưu Ly xoay người định đi, Thanh Mai níu áo nàng: "Uy!"

"Lại chuyện gì?"

"Muội muội ta chưa từng hại ngươi. Nàng tư chất còn tốt hơn ta. Ngươi trước nói muốn mang ta đi Thiên Võ...... Ngô ngô!"

Lưu Ly vội bịt miệng nàng: "Xi xi...... Ta biết rồi, không cần nói ra."

Thanh Mai từ nhỏ lan lộn, nhìn sắc mặt người đã quen, liền biết chuyện có gì đó không đúng. Khi Lưu Ly buông tay, nàng lập tức hỏi tiếp: "Ngươi có thể đưa muội muội ta cùng đi không?"

Lưu Ly ngẩng đầu hừ một tiếng: "Hừ!"

"Uy! Ta xin lỗi rồi mà!"

"Hừ!!!"

Thanh Mai nắm lấy tay nàng lắc lắc: "Ngươi có giận ta, nhưng muội muội ta vô tội...... cầu ngươi, cầu ngươi!"

"Gọi ta một tiếng tỷ tỷ."

"...... Tỷ tỷ."

Sảng khoái thật!

Lưu Ly nói: "Ha ha ha ha không."

Thanh Mai: "??? Ngươi đùa ta?!"

"Trong lòng ngươi ta là loại thánh mẫu đó sao? Ta sẽ không đưa các ngươi......" Lưu Ly thở dài, "Cũng không đưa được. Ta có việc không thể rời thân. Nhưng ta có thể nói cho các ngươi địa điểm. Các ngươi tự đi. Tới nơi, có thể ở lại hay không, phải xem bản lĩnh chính các ngươi."

Thanh Mai mím môi: "Cảm ơn ngươi."

"Không cần cảm tạ ta." Lưu Ly nói, "Ta chỉ là bảo vệ hài tử chưa trưởng thành. Ai cũng có trách."

Thanh Mai: "......"

Lưu Ly cúi thấp người, hai tay chống gối, siêu cấp nhỏ giọng nói địa điểm cứ điểm cho nàng, rồi lặng lẽ đưa nàng một cái môn huy xé từ chế phục trong môn xuống.

Cuối cùng đứng dậy: "Ta đi đây. Nhớ kỹ, tỷ họ —— Đường Thi Thi!"

Thanh Mai:......

Ngươi không phải Lưu Ly sao, sao lại thành Đường Thi Thi!

Lưu Ly rụt rè cọ tới cọ lui, không tình nguyện tiến về phía thần bí nữ nhân áo choàng đen đang đứng giữa viện: "Ta làm xong rồi."

Thần bí nữ nhân giấu tay trong áo choàng, chỉ lộ đôi môi đỏ khẽ mở: "Đám hài tử nơi này hình như từng hại muội muội. Thực khiến người giận. Không bằng để ta giúp muội muội lấy lại công đạo?"

Lưu Ly:!!!

Nàng lập tức ngẩng đầu bước tới, lệ nóng chực trào, nói: "Đám tiểu sâu này ta đã dạy dỗ rồi, khỏi khiến tỷ tỷ nhọc lòng! Tỷ tỷ đợi lâu ta đã áy náy rồi, chúng ta mau về nhà thôi!"

"...... A."

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu Ly: Cảm tạ vì đã không ngừng nhảy hố, leo núi, vấp địa lôi. Tỷ tỷ này hung tàn quá ô ô ô ô......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro