
Chương 34
Diệp Trăn Trăn quay về khách điếm thì vừa lúc gặp Lưu Ly từ trong phòng bước ra.
Lâm Mộng Nhàn đã đem chuyện các nàng nhặt được tiểu nữ hài kể lại cho nàng.
Diệp Trăn Trăn chỉ thấy kỳ quái: "Mang nàng trở về làm gì? Ngươi nếu giận quá thì cứ giao nàng cho thủ vệ."
Lưu Ly nói: "Ta mang nàng trở về là bởi vì lúc nàng ăn vạ Tiểu Mộng, bốn phía có chút không thích hợp."
"Không thích hợp thế nào?"
"Như thể có người lén nhìn." Lưu Ly sờ cằm, hồi tưởng nói, "Trên đoạn đường mang nàng trở về, phía sau cũng có vài cái đuôi bám theo. Chẳng lẽ thấy chúng ta ba nữ tử yếu đuối dễ khi dễ, muốn thiết bẫy rập để cướp bóc?"
Nói xong, chính nàng bật cười trước, rồi lại nói: "Ta vừa mới hỏi qua, cảnh giới nàng luyện được đều là tự học. Song linh căn, lại thêm ngộ tính như thế, cũng xem như mầm tốt. Ở chỗ này dựa vào việc lừa gạt mà sống, thật có chút đáng tiếc. Ta tính đưa nàng đến cứ điểm gần nhất của Thiên Võ Tông, xem có giúp đỡ được nàng hay không."
"Ngươi đúng là không sợ phiền toái." Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm đây cũng chẳng phải đại sự, ba người liền thống nhất ý kiến.
Đến tận đêm khuya, Lưu Ly ngồi bên cửa sổ ngáp dài: "Đồng lõa của ngươi sao còn chưa tới?"
Tiểu Thanh bị nàng ép rửa sạch sẽ toàn thân, lúc này khó chịu ngồi trên giường.
Lưu Ly rảnh rỗi, bèn đem tính toán của mình nói lại cho nàng nghe.
Tiểu Thanh sững người: "Ngươi có lòng tốt như vậy?"
Lưu Ly ngạc nhiên: "Chẳng lẽ trước nay ngươi chưa từng gặp người tâm địa mỹ thiện như ta, tiểu tỷ tỷ như ta sao?"
"Nôn ——" Tiểu Thanh khoa trương làm động tác ghét bỏ nàng, "Ngươi biết ta là ai mà liền muốn giúp ta?"
Lưu Ly cười: "Vậy ngươi biết ta là ai mà dám tới lừa ta?"
Tiểu Thanh quay người sang chỗ khác, nhéo cái bánh bao trên bàn, một lòng tự lo gặm, chẳng thèm để ý đến nàng.
Rốt cuộc, nhóm "khách nhân" mà Lưu Ly chờ cũng tới.
Nàng duỗi tay đếm một lượt, chừng một, hai, ba... đến mười ba, mười bốn cái đầu nhỏ lớn nhỏ không đều đứng dưới tường ngoài cửa sổ, ngửa đầu đáng thương hề hề nhìn lên Lưu Ly:
"Thần tiên tỷ tỷ, ngươi thả Thanh Mai đi!"
Lưu Ly nhếch môi: "Oa, các bạn nhỏ của ngươi nói ngọt hơn ngươi nhiều."
Tiểu Thanh đột nhiên lao đến bên cửa sổ, nắm khung cửa, đối đám nhỏ phía dưới gào: "Các ngươi đi mau!"
Đứa bé trai hơi cao hơn một chút trong đám, rụt rè đứng lên trước, nói với Tiểu Thanh: "Thanh Mai, ngươi đừng mạnh miệng. Ngươi cùng thần tiên tỷ tỷ nói xin lỗi, cầu nàng thả ngươi đi."
Lưu Ly một tay túm lấy cổ áo sau của Tiểu Thanh, không cho nàng nhảy ra ngoài, vừa cười hướng xuống dưới: "Chỉ xin lỗi thì không được. Dù sao cũng phải lấy chút hành động thực tế chứ?"
Tiểu nam hài nói: "Thần tiên tỷ tỷ, chúng ta ngày thường ăn xin mà sống, trong tay thật sự không có tiền."
Thì ra là một nhóm tiểu khất cái.
Lúc này, hai bên cửa sổ cách vách cũng bị đẩy ra, Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn nhìn đám tiểu hài tử phía dưới, rồi nhìn Lưu Ly, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nửa đêm rồi, nói rõ với bọn chúng, rồi sớm nghỉ ngơi."
Lưu Ly đành ngừng trêu bọn trẻ, hỏi: "Các tỷ tỷ không muốn ăn thịt các ngươi Tiểu Thanh Mai, chỉ muốn đưa nàng đến tông môn học nghệ. Đường không quá xa, các ngươi có muốn đi cùng thử xem?"
Một tiểu béo cả giận nói: "Trong chúng ta chỉ có Thanh Mai tỷ tỷ có thiên phú."
Lời còn chưa dứt đã bị đồng bọn bên cạnh chọc một cái, ý bảo đừng nói nhảm.
Tiểu Thanh lại lúc này đổi sắc mặt: "Ta không đi, ngươi thả ta ra, ta không cần ngươi giả hảo tâm!"
Ồ, tính tình tiểu hài tử này thật táo bạo. Lưu Ly liếc Diệp Trăn Trăn: "Trăn Trăn, lên!"
Diệp Trăn Trăn: "?"
"Hiện tại chỉ có ngươi," Lưu Ly nghiêm túc nói, "tính tình đủ sức ganh đua cao thấp với nàng."
Diệp Trăn Trăn bất ngờ vung tay, một luồng gió cuốn thổi qua, làm tóc Lưu Ly rối loạn tung tóe.
Đám nhóc phía dưới đồng loạt kêu khóc: "Thần tiên tỷ tỷ, chúng ta sai rồi, cầu xin các ngươi thả Thanh Mai đi, Thanh Mai không thể đi cùng các ngươi."
"Tỷ tỷ, Thanh Mai không phải cố ý, nàng là có khó xử!"
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta có thể cầu thần tiên tỷ tỷ hỗ trợ, thần tiên tỷ tỷ tâm địa thiện lương như vậy, nhất định sẽ nguyện ý giúp chúng ta!"
Mấy đứa nhỏ thi nhau nói tốt, ngửa đầu mong mỏi nhìn ba người.
Thanh Mai phát giác điều gì, vừa muốn mở miệng quát lớn, Lưu Ly liền nhanh tay che miệng nàng: "Nói đi, các ngươi từ từ nói."
Vẫn là tiểu nam hài kia, đem nguyên do kể lại từng chút.
Thì ra nhóm tiểu khất cái của bọn họ có mười mấy người, nương nhau mà sống. Thanh Mai là tiểu đầu lĩnh. Nàng còn có muội muội song sinh tên Thanh Hạnh. Mấy ngày trước, Thanh Hạnh bệnh nặng, sốt cao không lui, không có tiền mời đại phu, Thanh Mai bất đắc dĩ mới ra ngoài lừa người.
Đứa nhỏ nhỏ tuổi nhất trong nhóm vừa khóc vừa nói: "Thanh Mai tỷ tỷ lần đầu làm chuyện như vậy. Sợ liên lụy chúng ta, nàng đều tự mình gánh."
"Ngươi thật là biết nghĩ cho người khác." Lưu Ly buông Tiểu Thanh ra.
Sự tình đã nói hết, Tiểu Thanh muốn giấu cũng không kịp nữa. Đám trẻ phía dưới khóc lóc cầu thần tiên tỷ tỷ cứu Thanh Hạnh. Thanh Mai cắn môi, đôi mắt khẩn thiết nhìn Lưu Ly, thần sắc phức tạp.
"Tuổi còn nhỏ như vậy, không cần giữ mặt mũi đến mức ấy." Lưu Ly xoa đầu nàng, "Có chuyện khó, thì cứ cầu cứu."
Diệp Trăn Trăn đã quyết định: "Nếu thế thì giúp bọn chúng một phen, khỏi phải ồn ào không dứt."
Nàng lấy ra một bình sứ nhỏ, bên trong là đan dược bình thường: "Đây, tiểu bệnh uống một viên là khỏi."
Không ngờ bọn trẻ lại không nhận.
"Tỷ tỷ, Thanh Hạnh không phải tiểu bệnh. Có người tốt bụng xem giùm, nói nàng như trúng độc." Tiểu hài tử khóc nấc, "Chúng ta từng cho nàng uống thuốc hạ sốt, bệnh lại nặng thêm."
Bọn trẻ năn nỉ thần tiên tỷ tỷ theo bọn chúng đi xem.
Tình hình xem ra có chút rắc rối, Diệp Trăn Trăn tính tình nóng nảy, lập tức quyết: "Được, các ngươi dẫn đường."
Lưu Ly và Lâm Mộng Nhàn nhìn nhau, đè xuống cảm giác quỷ dị trong lòng, không nói thêm, xách theo Tiểu Thanh xuống lầu.
Dọc đường, Tiểu Thanh chỉ mở miệng một lần. Đến một ngõ nhỏ, nàng đột nhiên nắm lấy tay Lưu Ly, nói: "Chuyện này các ngươi đừng chạm vào!"
Lưu Ly phản thủ nắm lại, nói: "Ta mặc kệ. Vậy ngươi tính sao?"
......
Nơi bọn tiểu khất cái sinh sống vô cùng hẻo lánh, bốn phía hoang vu cũ nát, phòng ốc thấp bé, rác rưởi khắp nơi, tựa khu dân nghèo.
Không ngờ giữa Tang Tử Thành phồn hoa náo nhiệt, lại có nơi thế này.
Ba người Lưu Ly cũng không ăn mặc hoa lệ, chỉ mặc váy áo thường ngày sạch sẽ, gọn gàng. Thế mà khi bước vào nơi này, lại càng bị hoàn cảnh làm nổi bật như "thần tiên tỷ tỷ".
Bởi ba người thật sự quá khác biệt, vừa tới khu vực này đã thu hút vô số ánh mắt trộm nhìn. Nhẫn nhịn cảm giác khó chịu vì bị dõi theo, cả ba đi đến một đại viện rách nát mọc đầy cỏ dại.
Phòng ốc bên trong cửa sổ đều đã vỡ, gió ào ào lùa qua.
Đám tiểu khất cái dẫn ba người vào phòng trong, trong góc có một đống rơm rạ dày, trên mặt đất nằm một tiểu nữ hài gầy gò, rất giống Thanh Mai.
Bên cạnh còn có hai hài tử khác, đang ngồi ngủ gà ngủ gật.
Nghe được thanh âm, liền vội bật dậy, xoa đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ nhìn về phía người tới: "Tới rồi?"
Thanh Mai đứng ở cửa, hơi nghiêng mặt nhìn ra ngoài.
Bên ngoài tối đen một mảnh.
Lưu Ly ba người bị đám nhỏ vây quanh, dẫn vào chỗ Thanh Hạnh đang nằm trên đống rơm.
Tiểu nam hài đôi mắt đỏ hoe, khóc lóc nói: "Thần tiên tỷ tỷ, các ngươi mau xem giúp nàng đi."
Thanh Hạnh quay lưng về phía ba người, hơi thở mong manh, quả thật trông như mắc "trọng bệnh".
Trong ba người thì tu vi của Lưu Ly cao nhất, lại mang thuần thủy linh căn ôn hòa, Lưu Ly vốn nhân hậu, liền nửa quỳ xuống bên cạnh Thanh Hạnh, đưa tay......
......
Lưu Ly, tỉnh lại đi, Lưu Ly, Lưu Ly......
Giữa cơn mơ hồ, có một giọng quen thuộc đang nhẹ nhàng gọi lấy Lưu Ly. Đợi đến khi Lưu Ly giãy giụa thoát khỏi cơn đần độn nặng nề mà tỉnh lại, thanh âm kia lập tức biến mất.
Lưu Ly đau đầu như muốn nứt, giơ tay xoa xoa.
Leng keng leng keng......
Động tác của Lưu Ly bỗng khựng lại.
Xích sắt lạnh băng, cứng ngắc rủ xuống trước mặt, đầu mũi thậm chí còn ngửi được mùi tanh của sắt vụn. Lưu Ly mở mắt, phát hiện trước mắt tối đen, muốn thi triển minh quang thuật, nhưng toàn thân tê dại, căn bản không thể vận dụng thuật pháp.
Linh khí trong hoàn cảnh quanh thân lại vô cùng loãng.
Nàng nheo mắt, đợi một hồi lâu mới nhìn rõ tình cảnh của mình.
Thì ra hai tay Lưu Ly bị xích sắt khóa lại, hiện tại đang bị giam trong một lồng sắt lớn. Lồng sắt bị trùm bởi một tầng màn dày, ánh sáng mù mịt, không phân biệt được ngày đêm.
Lưu Ly nhìn xích sắt khóa trên cổ tay, lại nhìn lồng sắt rộng lớn, vẻ mặt đờ ra:
Ta mẹ nó %¥#*&...... Cuối cùng vẫn rơi vào kịch bản rồi!
Nàng nhớ lại chuyện trước khi hôn mê. Khi Lưu Ly quỳ xuống bên đống rơm định chạm vào Thanh Hạnh, bất ngờ đầu ngón tay bị một con rết từ trong cổ áo Thanh Hạnh bò ra cắn một cái. Lúc ấy Lưu Ly sợ đến dựng cả người, nháy mắt bay dựng dậy, làm Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn hoảng hồn.
Hai nàng không biết Lưu Ly sợ sâu, vội chạy tới xem đã xảy ra chuyện gì. Ngay lúc ấy, từ trong đống rơm dưới thân Thanh Hạnh lại bò ra mấy con rết vô cùng nhanh nhẹn, mỗi con đều cắn lên Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn một ngụm.
Sau khi bị rết cắn, chỉ chốc lát sau, toàn thân liền tê dại. Lưu Ly "bịch" một tiếng ngã xuống đất, đôi mắt còn mở trừng, tuyệt vọng nhìn mấy con rết đang uốn lượn bò về phía mình —— rồi bị dọa đến hôn mê.
Đám tiểu hài tử kia, trừ Thanh Mai và một người khả nghi là Thanh Hạnh, còn lại đều chỉ là phàm nhân nhỏ yếu. Muốn bày mưu tính kế với ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tất nhiên phải có kẻ giấu mặt đứng sau!
Lưu Ly thở dài một hơi, sớm biết vậy nên tin trực giác của chính mình, cảnh giác nhiều hơn.
Giờ thì hay rồi, bản thân bị bắt, cũng không biết Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn hiện ra sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Thượng chương sửa lại đôi chút: Tiểu Thanh có tu vi kém thấp
Lưu Ly: Cảm tạ – ương ngàn triệt cùng mao ngọc đại tiên không gì làm không được dinh dưỡng dịch, hút lưu......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro