Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Lâm Mộng Nhàn đưa chiếc hộp ngọc đựng Minh Vương hoa cho Lưu Ly.

Lưu Ly nhướng mày nhìn nàng, nàng cười nói: "Đợi ta gom đủ tiền tài, sẽ hướng sư tỷ chuộc về, trước đó vẫn thỉnh sư tỷ tạm thay ta gìn giữ."

Nói đến mức này rồi! Lưu Ly liền không khách khí nhận lấy, bỏ vào Giới Tử trung.

Trong bí cảnh nguy hiểm trùng trùng, khó lắm mới hưởng được một lát thảnh thơi. Lưu Ly ngồi trên cỏ, đem các loại điểm tâm trong Giới Tử trung bày ra mời Lâm Mộng Nhàn ăn. Mới bày được một nửa, mặt đất bỗng rung chuyển.

Lưu Ly nhạy bén bật dậy nhìn ra xa, chỉ thấy một cự thú hình dáng tựa bò tót đang điên cuồng lao tới.

"Không đến mức xui xẻo như vậy chứ!" Lưu Ly nắm chắc đại mộc chùy, định ra tay chế phục, lại phát hiện phía sau bò tót tựa hồ có kẻ đang bị đuổi theo.

"Nguyên lai là con mồi của người khác."

Lưu Ly nói với Lâm Mộng Nhàn: "Không sao, chờ hắn đánh xong rồi tiếp tục ăn cơm dã ngoại."

Lâm Mộng Nhàn bật cười: "Sư tỷ, mùi máu tươi sẽ dẫn tới dã thú khác, chúng ta vẫn nên đổi nơi thì hơn."

"Cũng được."

Lưu Ly phẩy tay, thu hết đồ đã bày vào lại. Chỉ một chốc, cự thú hình ngưu phát ra tiếng rống thảm —— bị thợ săn phía sau giết chết.

Hương máu đặc quánh xộc vào mũi, Lưu Ly không khỏi lùi một bước: "...... Thảm thật."

Thợ săn kia cũng phát hiện gần đó có hai người, hắn không để ý, gỡ sừng, gân, mấy thứ hữu dụng trên thân ngưu xuống, rồi mới xoay người lại. Một thân bạch y, ngọc thụ lâm phong, vừa lúc là người quen —— Lương Thiên Quang.

Lương Thiên Quang thấy Lưu Ly và Lâm Mộng Nhàn, mặt mừng rỡ: "Tuyết sư muội, lại gặp ở đây, thật đúng là trùng hợp. Lâm sư muội an."

"Sư huynh an."

Lưu Ly liếc nhìn thi thể con ngưu phía sau hắn, mày khẽ nhíu.

Lương Thiên Quang vội giải thích: "Con trâu rừng này trước đánh lén ta, ta thấy trên người nó còn có chút vật hữu dụng nên mới phản sát."

Tuyết sư muội thật là thiện lương.

Lưu Ly ho nhẹ: "Chúng ta muốn đổi nơi để ăn cơm dã ngoại, ngươi có muốn đi cùng?"

Ánh mắt Lương Thiên Quang sáng lên: "Tự nhiên có thể, bí cảnh hung hiểm, kết bạn đồng hành sẽ tốt hơn."

Tuyết sư muội thật là nhiệt tình.

"Kia được." Lưu Ly nuốt nước miếng, "Ngươi đi cắt chút thịt bò mang tới đây, ta để ngươi nhập nhóm."

Lương Thiên Quang: "......"

Lưu Ly bổ sung: "Muốn thịt lưng cùng miếng mềm."

......

Mấy người đổi sang nơi khác, Thạch Ngẫu nằm bất động trên mặt đất, chính Lưu Ly tự mình khiêng nó đi.

Phong Hề Ngô đã quyết không ra tay, cũng không biết bây giờ còn bám vào Thạch Ngẫu hay không.

Lưu Ly không còn cách nào, sợ vạn nhất thần thức Phong Hề Ngô còn nương bên trong, không dám thu vào Giới Tử trung, chỉ đành khiêng theo.

Nhưng người ngoài không biết nguyên do. Lương Thiên Quang nhìn thấy liền nói: "Sư muội sao không cất nó vào Giới Tử trung mang đi?"

Lưu Ly điềm nhiên đáp: "Tiếp xúc nhiều, dưỡng thành cảm tình, đối đãi con rối giống như chăm một hài đồng, mới có thể câu thông thuận hòa, điều khiển thuận tay."

Lương Thiên Quang nghiêm nghị gật đầu: "Thì ra là vậy."

Bữa cơm dã ngoại tiếp tục, có thịt bò Lương Thiên Quang góp, lại thêm mục nướng BBQ mới. Lưu Ly bỗng nhớ trước khi vào bí cảnh, tiểu sư muội Lương Thiên Điềm có đưa cho nàng một phần lễ vật, liền hứng thú lấy ra, khoe nói:

"Đây là tiểu muội Thiên Điềm chuẩn bị cho ta, ai, muội muội chu đáo quá mức, ta cũng chịu không nổi, ha ha ha ha ha."

Lương Thiên Quang: "......"

Lưu Ly: "Thực xin lỗi, ta quên mất."

Lương Thiên Quang: "......"

Lưu Ly cúi đầu mở hộp đồ ăn. Nhìn một cái liền sững người, một lát sau như không có việc gì đậy nắp lại, nói: "Ta nghĩ rồi, tấm lòng của nàng không thể lãng phí, đợi sau khi rời khỏi đây ta sẽ từ tốn hưởng dụng."

Lương Thiên Quang: "......"

Lưu Ly: "Ta thật sự không trào phúng ngươi."

.

Ngoài bí cảnh, trên Ngô Đồng Sơn, Lương Thiên Điềm đang dùng bữa cùng Tiểu Phong sư muội trong viện.

Tiểu Phong sư muội nói: "Ngươi muốn học nấu cơm?"

Lương Thiên Điềm: "Đúng."

Ngô Đồng Sơn không thể so Đào Hoa Sơn, giữa Lưu Ly Cư và viện đệ tử cách khá xa, lại không có phòng chuyên nấu nướng, luôn làm phiền Tiểu Phong sư muội cũng không hay.

Lương Thiên Điềm cười: "Ta hiện tại chỉ biết hấp cơm."

Tặng cho Lưu Ly sư tỷ, chính là thùng cơm hấp đầu tiên nàng mới thành công!

Hy vọng Lưu Ly sư tỷ trong bí cảnh thuận lợi, ăn no nê!

·

Ba người đồng hành, tuy không ít dụng tâm kín đáo bị lộ, nhưng mục tiêu lớn hơn, càng dễ dẫn tới bọn mãnh thú sống lâu trong bí cảnh, hiếm khi thấy người ngoài.

Đa phần thời điểm, ba người liên thủ đủ sức thu phục. Nhưng đôi lúc vẫn sẽ gặp thứ khó đối phó.

Thí như con đại mãng này, đã sinh linh trí, lại cố ý giả ngu, dụ ba người sơ ý. Lâm Mộng Nhàn nhất thời sơ hở, đại mãng lập tức há miệng máu rộng hoác, quay đầu táp tới!

Lưu Ly vừa vặn thấy cảnh đó, không kịp nghĩ nhiều, vung mộc chùy chen vào giữa người và xà, lấy đầu chùy lớn mà chặn ngang miệng xà!

Nào ngờ đại mãng đôi mắt vàng cam bỗng hóa đỏ, động tác ngưng lại, há miệng phun ra độc dịch!

Lưu Ly kinh hãi, vội bảo hộ gương mặt, ngay sau đó bị Lương Thiên Quang xông tới đẩy bật ra.

Nàng cứu Lâm Mộng Nhàn một lần, Lương Thiên Quang lại cứu nàng một lần.

Đại mãng phun độc xong liền sức tàn lực kiệt, cuối cùng bị ba người hợp lực giết chết. Lưu Ly biết ơn, đem phần chiến lợi phẩm của mình nhường cho Lương Thiên Quang, Lâm Mộng Nhàn cũng nhường phần của mình, toàn bộ con xà thuộc về Lương Thiên Quang.

Lương Thiên Quang tất nhiên không chịu độc chiếm, nói với Lưu Ly: "Nếu ta gặp chuyện, sư muội tất nhiên cũng sẽ cứu ta. Tất cả đều đồng môn, hà tất khách khí."

Lưu Ly: "Ngươi đúng là người tốt a."

Thẻ người tốt, ban!

Cuối cùng những vật hữu dụng trên đại mãng vẫn được ba người chia đều. Lưu Ly đối với Lương Thiên Quang hảo cảm tăng vọt, lời nói cử chỉ cũng thân cận hơn nhiều.

Nàng quen lối sống nơi hiện đại, không quá chú ý quy củ, một sơ ý liền làm ra hành động khiến mặt Lương Thiên Quang đỏ bừng —— lúc nói đùa, tay khẽ nện vào đầu vai hắn, như gió lướt qua.

Vừa thấy mặt Lương Thiên Quang bỗng đỏ bừng, Lưu Ly mới nhớ nay đã khác xưa, hiện tại không còn là xã hội hiện đại, nàng như vậy rất dễ khiến người hiểu lầm. Đành vừa âm thầm dặn mình ngày sau không được tái phạm, vừa nói: "Thực xin lỗi, nhất thời hưng phấn quá độ."

Lương Thiên Quang: "......"

Hình như không ổn lắm, nhưng nói "Thực xin lỗi ta xem ngươi như tỷ muội" thì lại càng không ổn a!

Lưu Ly liền im bặt.

Ai ngờ đúng lúc này, thanh âm của Phong Hề Ngô trong đầu Lưu Ly vang lên.

Ngữ điệu nhàn nhạt, nghe không ra vui giận, nhưng Lưu Ly trực giác cảm thấy đối phương tức giận.

Phong Hề Ngô nói: "Không cần quên lời thề."

Lời thề gì? Là lời thề tuân thủ quy củ sao? Quy củ hiện tại chỉ có một: không được yêu đương!

Lưu Ly oan uổng, lại không thể hô lên "sư tôn ta không có", chỉ có thể dùng biểu tình trong sạch, nói với Lương Thiên Quang: "Ta chỉ xem ngươi là bằng hữu, thật sự."

Nụ cười trên mặt Lương Thiên Quang cũng sắp giữ không nổi.

Phong Hề Ngô lại nói: "Lương Thiên Quang đã động tâm với ngươi, ngươi nên rời xa."

Lưu Ly: "A??? Lương Thiên Quang thích ta?!!"

Mặt Lương Thiên Quang lập tức đỏ bừng: "Sư muội, ta, ta......"

Lưu Ly không dám tin nhìn hắn: "Trời ạ, như vậy nói ra lại giống như ta có cảm giác quen thuộc..."

"Cái gì?" Lương Thiên Quang khó hiểu, chỉ cho rằng đối phương sớm phát giác.

Tuy thời điểm không đúng lắm, nhưng đã bại lộ thì cứ nói hết! Lương Thiên Quang thu hết dũng khí: "Sư muội, có vài lời ta vẫn muốn nói với ngươi đã lâu......"

Lưu Ly bỗng vỗ tay: "Ta nhớ ra rồi, quá xui xẻo cho ngươi."

Lương Thiên Quang: "???"

"Đừng thích Tuyết Lưu Ly." Lưu Ly chân thành nói, "Ngươi sẽ rất thảm."

Trong cốt truyện nguyên bản, có một vai nam pháo hôi không tính là quan trọng. Nam pháo hôi là một cao phú soái, si mê nữ chủ đệ nhất Tuyết Lưu Ly. Trong lúc Long Cảnh Hành một mình rời Thiên Võ Tông, nam pháo hôi cùng Tuyết Lưu Ly "dây dưa", liền bị Long Cảnh Hành giết chết.

Về sau gia tộc nam pháo hôi báo thù bị giết, thân thích báo thù lại tiếp tục bị diệt, gần như cả nhà không ai sống nổi.

Sắc mặt Lưu Ly lại dần khó coi: "Chẳng lẽ Thiên Điềm chính là......"

Đúng vậy, nam pháo hôi có một muội muội, là một tiểu nữ xứng, cũng là người duy nhất của gia tộc còn sống sót. Về sau vì kích thích quá lớn mà mất trí, rồi không biết nguyên do gì lại bỏ quên huyết hải thâm thù, trở thành một trong những người của hậu cung Long Cảnh Hành!

Lưu Ly đột nhiên đánh nát một tảng đá lớn bên cạnh, giận dữ: "Loli cũng không buông tha, điên rồi sao!"

May mà nàng nhớ ra, về sau nhất định phải để Thiên Điềm tránh xa Long Cảnh Hành, tốt nhất là một câu cũng đừng nói!

Bên này đang lo cho Thiên Điềm, Lương Thiên Quang trong lòng đã loạn thành một đoàn. Lưu Ly không buồn để ý, vẫy tay nói: "Tu luyện mới là chính sự, nói chuyện nhi nữ tình trường làm gì. Sư huynh ngươi là thường ngày tiếp xúc nữ hài tử quá ít, tiếp xúc một cái liền đỏ mặt, đỏ mặt liền tưởng rằng mình động tâm."

Lưu Ly bày mưu nói: "Nếu không, ra ngoài lịch luyện mấy năm tạo khoảng cách, bình tâm lại. Thôi, đừng nghĩ nhiều, chúng ta là đồng môn, là bằng hữu đã rất tốt rồi, không cần làm việc dư thừa!"

Lương Thiên Quang cúi đầu: "Ta là nghiêm túc."

Lưu Ly kéo Lâm Mộng Nhàn sang: "Ta cũng là nghiêm túc a. Ngươi xem ta đối với ngươi cùng với Tiểu Mộng có gì khác nhau? Ta còn đối Tiểu Mộng ôn hòa hơn vài phần. Hai ta thật sự không có khả năng, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nếu không được, kế tiếp tách ra mà đi, để khỏi khiến người nghĩ nhiều.

Lâm Mộng Nhàn cắn đôi môi tái nhợt, nói: "Sư tỷ......"

Đúng lúc này, Lưu Ly bỗng hét lên: "Ta không có!"

Rồi nàng héo hắt buông Lâm Mộng Nhàn ra, lùi hai bước, thần sắc ảm đạm: "Ta xem ta vẫn nên một mình thì hơn."

"Vì sao?" Lâm Mộng Nhàn vội nói, "Đi một mình nguy hiểm, không bằng ta đi cùng sư tỷ!"

"Ngươi, không được."

Vì sao? Chỉ bởi vì Phong Hề Ngô trong đầu nàng vừa hàm súc nói một câu:

"Đó là nữ tử, cũng không được động tâm."

Lưu Ly: Ta không phải, ta không có, đừng nói bừa!!!

Thân là kẻ ham sắc đẹp, dù động tâm nàng cũng chỉ thích người đẹp hơn a. Nhưng trước có Phong Hề Ngô...... Phi phi! Không thể vô lễ! Lưu Ly nhẹ nhàng gõ miệng mình một cái.

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu Ly: Cảm tạ cố dư dinh dưỡng dịch, ai...... Một mình ta uống dinh dưỡng dịch đến say...... Ai......

emmm...... Chương sau, có rất nhiều sư tôn......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro