Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Lưu Ly làm một giấc mộng, mơ thấy chính mình trước đó đăng ba nghìn bình luận mắng tác giả cẩu so từng câu từng chữ, cuối cùng, tác giả cẩu so đắc ý dạt dào nói: Chết rồi đều chết, ngươi còn làm khó được ta?

Lưu Ly sống sờ sờ bị tức mà tỉnh dậy.

Vừa tỉnh lại đã mở mắt, tiếng chửi tan biến.

Cảm giác trong mộng và khi tỉnh hẳn khác nhau một trời một vực, nàng lại không thể tự gạt mình là còn đang nằm mơ.

Không thể nghi ngờ, nàng đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngựa giống bắt đầu từ lần bị từ hôn kia, trở thành nữ chủ đứng đầu hậu cung của nam chính Long Cảnh Hành – Tuyết Lưu Ly, cũng chính là thân thân sư muội của nam chính.

Lưu Ly – hiện tại phải gọi là Tuyết Lưu Ly.

Nếu tỉnh rồi lại xuất hiện ở nơi này, tỉnh thêm lần nữa cũng không rời đi, Lưu Ly đoán rằng chính mình đại khái sẽ không xuyên về được nữa.

Nhưng nàng đến đây để làm gì?

Lưu Ly ngơ ngác ngồi trên giường, hồi tưởng giấc mộng khi nãy, trên mặt lập tức hiện lên vẻ bừng tỉnh, nhịn không được giơ tay vỗ mạnh lên giường:

Này chẳng phải là kêu chính mình tới đây để thay đổi vận mệnh pháo hôi bạch nguyệt quang Phong Hề Ngô sao!

Phong Hề Ngô là nhân vật nàng yêu thích nhất toàn thư, chỉ vì vị bạch nguyệt quang lên sân không nhiều này, Lưu Ly cũng chịu đựng gần trăm vạn chữ kịch bản thăng cấp đầy chó má.

Như vậy còn không gọi là yêu, thì cái gì mới gọi là yêu!

Lưu Ly xoa tay, hầm hừ, hạ quyết tâm, nhất định phải thay đổi cốt truyện Phong Hề Ngô bị liên lụy mà gặp họa!

Tuy rằng nàng trước đây chỉ xem quyển tiểu thuyết kia để tiêu khiển, nhưng thật muốn đảm đương vai trò người tu chân khí phách hống hống... hình như cũng không tệ?!

Lưu Ly ngồi trên giường, càng nghĩ càng thấy cuộc mua bán này không thiệt chút nào.

Dù sao ở hiện đại nàng không xe không nhà không cha không mẹ, thân hình tiêu thất cũng chỉ khiến bằng hữu thương tâm một thời gian, nếu bản thân thành thần tiên, biết đâu còn có thể trở về nhìn họ một chút.

Huống hồ nữ chủ Tuyết Lưu Ly thuộc loại nhan sắc cao, thân phận cao, thiên phú cao – tam cao nhân sĩ, chỉ cần tránh xa nam chính, tương lai trời cao biển rộng, chẳng phải mặc nàng cùng bạch nguyệt quang tung hoành?

Lưu Ly rất nhanh thuyết phục bản thân tiếp nhận hiện thực, lại nghĩ đến nhân vật nàng yêu thích nhất đang sống sờ sờ ở nơi nào đó quanh đây chờ nàng cứu vớt, trong lòng không khỏi ngứa ngáy khó nhịn.

Trong sách miêu tả Phong Hề Ngô, đại khái dùng hơn mười cái thành ngữ để phác họa khí chất cùng dung nhan, phần lớn Lưu Ly đã quên, chỉ nhớ bốn chữ sáng trong như minh nguyệt.

Không biết khi gặp chân nhân nơi thế giới thật, sẽ là phong hoa tuyệt đại đến mức nào.

Lưu Ly xốc chăn, vừa mới đưa chân xuống đất, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Là thân thân sư huynh Long Cảnh Hành đến.

Long Cảnh Hành bưng một bát thuốc, tha thiết dặn dò Lưu Ly uống sạch, lại không biết tiểu sư muội xưa nay tâm ý tương thông với mình đã đổi lấy linh hồn khác, sớm không còn là hậu cung chính phòng hiền huệ rộng lượng không bao giờ ăn giấm kia.

Lưu Ly thấy Long Cảnh Hành đến gần, nhìn rõ mặt hắn xong lại ngẩn người.

Long Cảnh Hành thấy nàng bộ dáng ngốc ngốc, không nhịn được cong môi, bưng bát nâng thìa định tự tay đút nàng uống thuốc, lại không ngờ động tác ấy khiến Lưu Ly hoảng hốt, vừa lúc thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.

Lưu Ly căn bản không chú ý sự thân mật của Long Cảnh Hành, tự nhiên đưa tay nhận lấy bát và thìa, thuận tay đặt lên chồng đồ bên đầu giường: "Đa tạ đa tạ, ta đầu đã không còn choáng nữa. Long Cảnh... Long sư huynh, ta hỏi ngươi một chút, hiện tại còn bao lâu nữa đến đại bỉ của sư môn?"

"Ba tháng còn dư, sư muội đừng lo. Lấy tu vi của sư muội, nhất định tỏa sáng rực rỡ."

Lưu Ly nghe xong nhịn không được nở nụ cười: "Thì ra còn ba tháng."

Nhưng ngay sau đó, vừa mới cong mày lên lại lập tức buông xuống: "Ai nha, vậy nàng còn bao lâu nữa mới xuất quan..."

Long Cảnh Hành hỏi: "Nàng? Nàng là ai?"

"Ngô Đồng Sơn chân nhân Phong Hề Ngô."

"Sư muội, ngươi hôn mê nhiều ngày không biết, Phong chân nhân hôm qua đã thăng cấp thành công mà xuất quan rồi!"

Lưu Ly: "A???"

Long Cảnh Hành xa xa ngưỡng mộ: "Phong chân nhân thật lợi hại, là Nguyên Anh cao thủ trẻ tuổi nhất của Thiên Võ Tông chúng ta."

Lưu Ly điên cuồng vò đầu: "Này không hợp lý a!"

Long Cảnh Hành khó hiểu: "Như thế nào?"

"Không có gì."

Từ tuổi tác, quan hệ, trạng thái cùng thân phận của Long Cảnh Hành và của chính mình, Lưu Ly phỏng đoán rằng lúc này vị Long Cảnh Hành mềm mại lễ độ này nhất định là Long Cảnh Hành trước khi cốt truyện bắt đầu, mà nàng hỏi đại bỉ sư môn, chính là thời điểm mở ra toàn bộ cốt truyện.

Trong đại bỉ sư môn, Long Cảnh Hành sẽ bị người hạ độc, linh căn bị hao tổn, tu vi tan loạn, lại bị hãm hại phản bội sư môn... Tóm lại thảm đến mức nào cũng có. Sau đó sư tôn của hắn bỏ mặc, vị hôn thê từ hôn, đồng môn khinh thường... Long Cảnh Hành tính tình đại biến, tuyệt cảnh phản kích, biến thành lãnh khốc tàn nhẫn.

Đúng rồi, nữ chủ Tuyết Lưu Ly lại luôn đứng về phía hắn.

Tuy rằng Lưu Ly không nhớ rõ phần lớn cốt truyện, còn nhảy chương rất nhiều, nhưng những đoạn liên quan đến Phong Hề Ngô thì nhớ rõ ràng.

Phong Hề Ngô tuy xuất hiện sớm, nhưng Lưu Ly nhớ, nàng chỉ phá quan mà ra sau khi nam chính Long Cảnh Hành rơi vào tuyệt cảnh. Khi ấy Phong Hề Ngô căn bản không biết những gì đã xảy ra trước đó. Nàng ngẫu nhiên gặp Long Cảnh Hành ở sau núi, không những không khinh thường một đệ tử nghèo túng linh căn tàn phá, mà còn chỉ điểm, khích lệ. Ngay cả phương pháp trọng tố linh căn về sau, cũng là tin tức nàng cấp cho.

Sau đó nam chính trọng tố linh căn, vượt hiểm thăng cấp, phong quang trở về, ở sư môn không ngừng vả mặt thiên hạ, một lần nữa bái Phong Hề Ngô làm sư; nữ chủ Tuyết Lưu Ly ghen đến mức nhất định phải theo sau bái sư. Cứ thế, hai đồ đệ được thu vào cửa: một đồ đệ tự mình YY nàng, một đồ đệ ghen nàng.

Về sau, tình nhân khác của nam chính – yêu nữ Ma môn – công thượng sư môn, bắt cóc Tuyết Lưu Ly cùng Long Cảnh Hành, Phong Hề Ngô vì cứu hai đồ đệ mà trúng ám toán bỏ mạng.

Lưu Ly đấm giường: "Cẩu so!!!"

Long Cảnh Hành: "A???"

"Không phải nói ngươi." Lưu Ly nghĩ mãi không ra, vì sao Phong Hề Ngô lại xuất quan sớm như vậy, chẳng lẽ là nàng nhớ nhầm?

Hoặc cũng có thể, trong thế giới chân thật, mọi thứ vốn biến hóa, không thể hoàn toàn giống như tiểu thuyết.

"Long sư huynh." Ánh mắt Lưu Ly sáng rực.

"Sư muội thỉnh giảng." Long Cảnh Hành bị nàng nhìn chằm chằm đến có chút ngượng ngùng.

"Có thể hay không..."

Long Cảnh Hành: "Có thể có thể có thể."

"Giúp ta gọi Lương Thiên Điềm sư muội đến."

Long Cảnh Hành gật đầu: "Được, kỳ thật sư muội có chuyện gì, nói với ta cũng như nhau."

"Vậy ngươi có biết chải tóc nữ hài tử không?"

Long Cảnh Hành ho nhẹ: "Khi nhỏ ta thường giúp sư muội chải đầu..."

"Làm ơn sư huynh gọi Lương sư muội giúp ta một chút!" Lưu Ly dứt khoát cắt lời hắn.

Long Cảnh Hành lập tức cụp đuôi: "Được."

Chẳng bao lâu Lương Thiên Điềm tới, đuổi Long Cảnh Hành đi xong, Lưu Ly nhẹ nhõm hơn nhiều. Long Cảnh Hành thật ra chỉ mười bảy mười tám tuổi, trong mắt Lưu Ly – người đã sống hơn hai mươi năm – vẫn là tiểu hài tử. Bị một tiểu hài tử chăm lo như tiểu nữ bằng hữu, lại dùng ngữ khí như đưa tình, Lưu Ly thiếu chút nữa toàn thân nổi da gà.

Vẫn là Lương Thiên Điềm dễ đối phó hơn.

Tuy rằng nàng cũng mang bộ dáng chăm sóc người khác.

Lưu Ly bỗng nhớ ra: "Tuyết... vị kia cha ta đâu?"

Cha của Tuyết Lưu Ly là chưởng môn Thiên Võ Tông, nương không còn, Tuyết Lưu Ly chính là truyền thuyết tu nhị đại.

Lương Thiên Điềm chống cằm ngồi cạnh bàn nhìn Lưu Ly, giọng mềm mại: "Chưởng môn đại nhân vẫn như vậy, trước đó sư tỷ ngất đi, người có đến nhìn qua, sau đó có việc nên rời đi."

"Hắn có nói gì không?"

"Không nói gì, chỉ bảo sư tỷ không có trở ngại, nghỉ ngơi là khỏi."

Lưu Ly thở phào.

Nàng xuyên tới coi như mượn xác hoàn hồn, ở Tu Chân giới không biết có tính là đoạt xá không, mà đoạt xá là đại tội. Bất quá, chưởng môn cha có tu vi Nguyên Anh, nếu hắn không nói gì, có lẽ là không nhìn ra nàng linh hồn vừa ráp vào.

"Đúng rồi sư tỷ, ngươi gọi ta đến cuối cùng để làm gì?" Lương Thiên Điềm tò mò.

Long sư huynh nói sư tỷ muốn nàng giúp chải đầu, nhưng vừa tới, Lương Thiên Điềm đã thấy Lưu Ly chải xong.

Trước kia Lưu Ly thích đủ loại kiểu thiếu nữ búi tóc, hôm nay lại chỉ buộc một đuôi ngựa đơn giản, vài sợi tóc rủ trước trán, tôn lên dung nhan kiều mị, lại mang ba phần anh tư khoáng đạt.

Lưu Ly nói: "Ta ngượng ngùng làm phiền ngươi mãi, nên tự làm. Sư muội, ta nghe nói Phong chân nhân hôm qua xuất quan, ta vừa bị thương đầu óc còn chưa tỉnh táo, người ta không quen, đường cũng không nhớ, ngươi có thể..."

Lưu Ly duỗi hai ngón trỏ chạm chạm nhau, hắc hắc cười: "Có thể dẫn ta đi bái kiến Phong chân nhân một chút không?"

Lương Thiên Điềm xoay xoay ngón tay, ngượng ngùng lí nhí: "Nhưng sư tỷ, ta cũng chưa từng gặp chân nhân a."

Lưu Ly thở dài, vỗ ót mình: "Xem ta này đầu óc."

Trong sách viết Phong Hề Ngô sống một mình trên Ngô Đồng Sơn, trên núi chỉ có ba đệ tử quét dọn, ngày thường rất ít lui tới với ai. Ngay cả nam chính phong quang nhất thời cũng là về sau tình cờ gặp nàng, một tiểu đệ tử bình thường đương nhiên chưa từng thấy.

"Vậy Ngô Đồng Sơn ở đâu, ngươi hẳn biết chứ?"

"Cái này ta biết."

Lương Thiên Điềm lôi kéo Liễu Ly ra khỏi tiểu viện, chỉ về phía một đỉnh núi xa xa bên trái: "Nhạ, chính là nơi đó."

Lưu Ly: "............"

Nhìn núi kia, cưỡi ngựa chạy đến cũng đủ mệt chết, thật sự quá xa!

Lưu Ly thành tâm hỏi: "Ngươi nói ta nên làm thế nào để qua đó?"

Lương Thiên Điềm đáp: "Sư tỷ nguyên khí còn chưa khôi phục, bằng không thì bảo Long sư huynh đưa ngươi đi một đoạn là được!"

"Không được!" Lưu Ly dứt khoát cự tuyệt.

Lương Thiên Điềm nghi hoặc: "Vì sao không được?"

"Chính là không được. Ta muốn tự mình đi, không muốn để hắn biết."

Ai cũng có thể gặp Phong Hề Ngô, riêng nam chủ thì không được!

Ân...... Chính Tuyết Lưu Ly mà nàng xuyên qua trước kia cũng không được! Ma giáo yêu nữ kia cũng giống vậy, không được!

"Kia sư tỷ dùng tọa kỵ ở chân núi mà qua đi."

Là thế này: trong môn Thiên Võ Tông nuôi rất nhiều tọa kỵ, cung ứng cho những đệ tử chưa thể ngự kiếm phi hành. Nhưng vì nhiều đỉnh núi có quy củ cấm phi, nên các điểm cho thuê đều đặt ở chân núi.

Thiên Võ Tông lớn đến mức nào? Lưu Ly chỉ theo Lương Thiên Điềm đi đến điểm thuê dưới chân núi thôi, đã tốn gần nửa canh giờ.

Linh thạch thuê bạch hạc cũng là Lương Thiên Điềm đưa. Lúc này Lưu Ly mới biết chiếc nhẫn trên ngón út tay trái mình chính là nhẫn trữ vật.

Chỉ là nàng chưa biết dùng, liền phải thiếu tiền tiểu sư muội.

Lưu Ly cảm động, bẹp một cái lên trán Lương Thiên Điềm: "Đại ân đại đức, ta nhất định sẽ báo đáp."

Lương Thiên Điềm mặt nhỏ đỏ bừng, nhẹ giọng: "Sư tỷ cẩn thận, đừng để ngã là được."

Bạch hạc dài tiếng kêu, vỗ cánh bay lên. Trong chốc lát đã lên đến giữa trời cao, nhìn xuống thì điểm thuê chỉ còn như một chấm Tiểu Hắc. Gió lớn ập thẳng vào mặt, thổi đến mức Lưu Ly bị lắc lư nghiêng ngả, phải ôm chặt cổ bạch hạc, kêu lớn: "Chậm một chút a a a a ——"

Bạch hạc lại kêu một tiếng, nghiêng thân lao đi. Gió mạnh thổi đến nỗi hai tay Lưu Ly đều tê dại.

Cuối cùng, nó vội vàng đáp xuống điểm thuê dưới chân Ngô Đồng Sơn.

Đệ tử ngoại môn phụ trách nơi thuê nhìn thấy Lưu Ly trên lưng hạc, sợ đến thất thanh: "Sư tỷ! Ngài vẫn mạnh khỏe chứ!"

Lưu Ly thở yếu ớt, trợn mắt. Vốn muốn nói gì, nhưng bị gã râu quai nón trước mặt làm giật mình, cố gắng đẩy ra hai chữ: "...... Còn hảo."

Đúng vậy, Tu Chân giới không lấy tuổi luận bối phận, chỉ nhìn tu vi cao thấp. Ai tu vi cao, kẻ đó chính là tỷ ca gia.

Lưu Ly trượt xuống khỏi bạch hạc. Bạch hạc lập tức giãy giụa nhào vào lòng râu quai nón, vươn cổ để người chăn nuôi kiểm tra.

Lưu Ly nhìn theo, chỉ thấy những sợi lông cổ vốn mềm mượt của hạc đều bị nàng nhéo đến rối tung, gió vừa thổi qua, lông tơ liền rơi lả tả.

Lưu Ly xấu hổ, lập tức bắt đầu leo núi, không dám nhìn sắc mặt người chăn nuôi.

Không ngờ người kia lại gọi nàng: "Sư tỷ!"

"A?" Lưu Ly dừng bước, lo đối phương muốn nàng bồi tiền.

"Bổn sơn không cấm phi."

"Đa tạ nhắc nhở."

Chỉ là... không cấm phi thì không cấm phi, nhưng nàng không biết phi a!

Lưu Ly đứng dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi —— cao vút vào tận mây xanh.

Nhìn qua cũng phải mấy cây số.

Lưu Ly: "Ta vẫn là phi đi."

Nỗ lực một chút, ta có thể.

Tu chân rốt cuộc phải làm sao...... Nàng không biết.

Nhưng đọc tiểu thuyết thấy đều viết rằng: kinh mạch sẽ có một dòng khí nóng, chảy khắp toàn thân, sau đó phát ra, over!

Lưu Ly nhìn Ngô Đồng Sơn, vẻ mặt kiên định, bắt đầu nghiêm túc tưởng tượng.

Nghĩ một hồi, hình như trong thân thể thật sự có một luồng khí nóng bắt đầu lưu chuyển......

Đệ tử ngoại môn trông coi nơi thuê Ngô Đồng Sơn là rảnh rỗi nhất, cũng nhàm chán nhất. Bình thường chẳng có ai đến ngọn núi này. Khó lắm mới có người, lại đúng là nữ nhi chưởng môn xinh đẹp kia. Tuy không biết nàng đang làm gì, râu quai nón vẫn không nhịn được quan tâm hỏi: "Sư tỷ, ngươi làm sao vậy?"

Lưu Ly: "Ta đang thử."

Râu quai nón: "Thử cái gì?"

"Ý niệm khống chế —— phi!"

Chữ "phi" vừa rơi xuống, dưới chân Lưu Ly như gắn lò xo, vèo một cái mà xông thẳng lên trời —— như pháo đạn!

Râu quai nón ngẩng đầu nhìn, bội phục nói: "Không hổ là đệ nhất thiên phú, cú nhảy này cũng thật cao a!"

Lúc này Lưu Ly: cố trợn to mắt, liều mạng nghiêng người lao về trước.

Nàng không hiểu mình đã bay lên bằng cách nào, nhưng rõ ràng thân thể đang rẽ gió mà lên, thậm chí còn có thể hơi điều chỉnh phương hướng lệch cong; sức lực thì bị tốc độ tiêu hao nhanh chóng.

Lần đầu tiên phi, còn chưa thuần thục. Nhưng phi được tới mức này, Lưu Ly chấm cho mình 59 phân. Đợi đến lúc vất vả nhìn thấy thác nước và hồ nước giống như miêu tả trong sách rằng ngân hà rơi xuống chín tầng trời, nàng lại cộng thêm 1 phân.

Cuối cùng tìm được ngươi rồi —— nơi Phong Hề Ngô trong truyền thuyết thường đến ngắm trăng —— minh nguyệt đàm!

Khi thấy trên xem nguyệt thạch giữa minh nguyệt đàm, có một Bạch y nhân cô tịch đứng đó, Lưu Ly nhịn không được cho mình thêm đến 99 phân!

Lần đầu tiên tới đã thuận lợi nhìn thấy Phong Hề Ngô, Lưu Ly vốn đang hào hứng liền bị một đòn từ trời giáng —— dựa! Không khí!

Luồng chân khí nàng cuồng loạn thúc giục rốt cuộc cũng đến thời điểm dầu hết đèn tắt, Lưu Ly...... Không phi nổi nữa.

Không chỉ không phi nổi, mà một kích động, nàng ngay cả sức để khống chế rơi xuống cũng không còn.

Lưu Ly: "A a a a ——!!!"

Thân thể dưới trọng lực và quán tính mà nhanh chóng rơi xuống. Sắc mặt Lưu Ly trắng bệch, nhắm chặt hai mắt.

Lương sư muội a Lương sư muội, ngươi thật là cái miệng quạ đen.

Ta không muốn lấy cách này để hồi! Lão! Gia! A!!

Rõ ràng chỉ một thoáng, nhưng vì quá căng thẳng, quá trình rơi bị kéo dài như một trận dày vò vô tận, bất chợt chấm dứt trong một tiếng xôn xao mềm nhẹ.

Có thứ gì đó mát lạnh, mềm nhu đỡ lấy nàng, tựa như một quả đại thạch.

Lưu Ly run rẩy mở mắt, liền đối diện gương mặt Phong Hề Ngô.

Lưu Ly kinh vi thiên nhân, trong khoảnh khắc liền bị gương mặt này —— từng đường nét đều hợp ý nàng một cách kỳ lạ, mà khí chất lại thanh lãnh tuyệt mỹ —— làm cho thất thần.

Một lúc lâu sau, chân vừa điểm xuống, nàng lại bị vẻ đẹp ấy ép đến lùi một bước: "............ Tê!"

Một! Trăm! Phân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro