
Chương 67
"Hãy để tôi trở thành bạn gái của anh."
Thấy Lâm Cách quăng thẻ muốn đi, ánh mắt Trần Tư Ngu (tên người phụ nữ) lóe lên, sau đó tiến lên mấy bước, mập mờ dựa vào người hắn từ phía sau.
Cụp mắt nheo lại, Lâm Cách cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn cô ta.
"Cô có bệnh?"
Vừa nãy còn trắng trợn uy hiếp hắn, ấy vậy mà chỉ chốc lát sau đã đổi giọng đòi làm bạn gái hắn.
À.
Ánh mắt rơi vào tấm thẻ ngân hàng bị người phụ nữ nắm chặt, Lâm Cách khinh thường dời ánh mắt đi.
Cô ta chắc chắn là kẻ ham tiền rồi. Nhìn cái vẻ nghèo nàn rách rưới đó đi, biết thế đã phải bớt cho cô ta một ít mới phải.
Giống như chẳng hề bị lời Lâm Cách chọc giận, Trần Tư Ngu xích lại gần hắn.
"Anh không đồng ý cũng không sao, không bằng tôi hiện tại đi ra ngoài, đứng trước mặt cô gái kia mà nói về quan hệ của tôi và anh."
"Bạn giường? Đối tượng tình một đêm? Hay là... Người bị hại anh đánh thuốc mê rồi cưỡng bức?"
"Mấy từ này, cái nào càng chính xác hơn nhỉ?"
Chỉ là cảnh tượng ôm nhau bị cô gái kia nhìn thấy mà thôi, liền có thể làm Lâm Cách căng thẳng như vậy.
Kẻ ngốc cũng đoán được Lâm Cách tám chín phần mười là thích người ta.
Chỉ có điều từ phản ứng của cô gái kia, Lâm Cách đoán chừng vẫn là yêu thầm.
Hừ. Thật là tồi tệ.
Có người thích cũng không ảnh hưởng việc hắn ngủ với người khác.
Ở góc độ Lâm Cách không nhìn thấy, Trần Tư Ngu trông như xinh đẹp vũ mị dựa trên người hắn ánh mắt băng lãnh, khí đen trong tròng mắt lóe lên rồi biến mất.
Ngày đó cô ta bay tới trong khách sạn, vừa vặn bắt gặp một người đàn ông đang tiêm thuốc cho Trần Tư Ngu đang ngủ mê.
Cô ta ban đầu không biết đây là chuyện gì, chỉ là thấy sau khi người đàn ông kia rời đi, Trần Tư Ngu trên giường sắc mặt thống khổ, giống như không thở được,thì thầm kêu cứu trong miệng.
Cô ta liền bay xuống trước mặt Trần Tư Ngu, trơ mắt nhìn cô ngừng thở.
Thật ra nó không phải không thể cứu cô, nó chỉ cần gây ra chút động tĩnh, thu hút người khác tới, có lẽ rất nhanh sẽ có người phát hiện để cứu giúp.
Nhưng là, không được mà.
Ai bảo nó coi trọng thân thể này chứ.
Từ dưới lòng đất xa xôi phiêu dạt tới, cô ta rất cần một bộ thân xác con người để thích ứng thế giới mới mà.
Nhập vào Trần Tư Ngu cô ta nhìn hồn phách màu xám của nguyên thân đã không còn ý thức dần dần bay xa.
Chỉ có thể nói với cô lời xin lỗi.
Để bày tỏ lòng biết ơn của bản thân đối với cô, cô ta sẽ báo thù cho nguyên thân vào thời cơ thích hợp.
...
Buổi công diễn đúng hẹn mà tới.
Lâm Tiêu Ngộ hẹn mấy đạo diễn cùng Tư Mộ ngồi chung ở vị trí hàng trước, trước khi mở màn thì thì thầm thảo luận về những hạng mục Quả Trám Giải Trí gần đây đang chuẩn bị.
Ánh mắt lướt qua thấy thân ảnh Lâm Cách xuất hiện, cô nàng ghét bỏ vốn định dời ánh mắt đi, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh khác bên cạnh hắn thì dừng lại.
Cô gái này... Sao lại cùng tới với Lâm Cách?
Lâm Tiêu Ngộ nghi ngờ nhíu mày lại.
Trần Tư Ngu thì cô có ấn tượng, cô ấy vốn là một người mẫu trang phục, trước đó đến Quả Trám Giải Trí phỏng vấn, đã qua vòng đầu tiên.
Đợi đến vòng khảo hạch thứ hai, là Lâm Tiêu Ngộ cùng mấy người đại diện phỏng vấn chung. Chỉ có điều lúc đó Lâm Tiêu Ngộ cảm thấy cô mặc dù điều kiện ngoại hình không tệ, nhưng tính cách hơi cứng nhắc, hơn nữa diễn xuất thật sự dở, liền muốn cho trượt.
Sau đó Trần Tư Ngu kiên trì ở lại đến cuối cùng, nói là có thể hay không cho cô ấy thêm một cơ hội, cô ấy lần đầu tiên đối mặt với nhiều người như vậy mà diễn, còn chưa chuẩn bị kịp.
Lúc ấy cô ấy nói một cách cầu khẩn, Lâm Tiêu Ngộ vốn dĩ không phải người cứng rắn, nghĩ đến chỉ là phỏng vấn thử máy một lần nữa mà thôi, liền đồng ý với cô ấy.
Bất quá nhắc đến cũng thật khéo, ngày sau đó mắt Lâm Tiêu Ngộ đột nhiên xảy ra vấn đề, cô nàng vài ngày cũng không đến công ty, việc phỏng vấn Trần Tư Ngu cũng vì thế mà chậm trễ.
Nhưng mà chờ ngày Thịnh Vân Cẩm giúp cô nàng chữa khỏi mắt xong, cô nàng trở lại công ty, cô Trần Tư Ngu kia liền giống như biến thành người khác.
Tính cách thì không còn cứng nhắc thậm chí vô tư . Giữa mùa đông liền mặc chiếc váy hai dây chạy tới, lúc khảo hạch vẫn là thân đầy mùi rượu, giống như mới say rượu chạy ra từ quán bar vậy.
Quan trọng là cô ấy không hề cảm thấy có lỗi, mặt đầy vẻ hiển nhiên. Bảo diễn thì cô ấy nói thẳng là sẽ không.
Lâm Tiêu Ngộ lúc ấy mặt tối sầm, cô nàng cảm thấy bản thân bị cô gái này đùa giỡn. Lần phỏng vấn này nhất định chính là lãng phí thời gian của cô nàng!
Bây giờ mới mấy ngày trôi qua, Trần Tư Ngu thế mà xuất hiện bên cạnh Lâm Cách, hơn nữa trông còn rất thân mật.
Âm thầm cắn răng, Lâm Tiêu Ngộ rất khó không nghi ngờ người này chính là Lâm Cách cố ý phái đến để trêu đùa cô nàng!
...
Nhìn chỗ ngồi, Trần Tư Ngu cong môi dưới, sau đó gạt Lâm Cách đang chuẩn bị ngồi vào, bản thân ngồi xuống vị trí của hắn.
Suýt chút nữa bị người phụ nữ này đẩy ngã, sắc mặt Lâm Cách khó coi, nhưng dưới con mắt mọi người, hắn vẫn nhịn cơn giận, ngồi xuống một chỗ ngồi khác.
Có người ngồi xuống bên cạnh, Tư Mộ không để ý, nàng vẫn đang yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa Lâm Tiểu Ngộ và mấy đạo diễn. Những gì họ thảo luận đều là hạng mục điện ảnh, Tư Mộ không tiếp xúc quá nhiều, công việc liên quan đến phương diện này trong công ty đều do Triệu Nguyên Kỳ xử lý.
Nhưng là bây giờ... Tư Mộ lặng lẽ suy nghĩ, có lẽ về sau nàng có thể thương lượng với Triệu Nguyên Kỳ, giúp cô chia sẻ một ít nội dung công việc.
"Tư tổng, đêm qua quá mức vội vàng, không nhận ra cô, là tôi thất lễ."
Đứng dậy bước hai bước đi đến trước mặt Tư Mộ, Lâm Cách hơi xoay người, lễ phép kín đáo mở lời chào hỏi với Tư Mộ.
Tối hôm qua sau khi hắn rời đi mới hồi tưởng lại người ngồi chung với Thịnh Vân Cẩm là ai, lúc đó lòng hắn đầy bối rối, chỉ nghĩ tranh thủ thời gian giải thích với Thịnh Vân Cẩm, cho nên nhất thời không để ý đến người ngồi bên cạnh cô.
Sau đó mới phát giác người kia thế mà là Tư tổng của J&M, hắn từng gặp Tư Mộ lúc thực tập ở công ty mấy năm trước.
Chỉ có điều lúc đó là Tư Mộ đến Lâm thị đàm phán hợp tác, mặc dù lúc đó J&M mới khởi nghiệp không lâu, nhưng Lâm Hải dường như rất coi trọng phẩm chất này, tự mình ra mặt thương lượng với nàng.
Còn Lâm Cách thì đi theo sau Lâm Giang, làm thư ký ngay cả tư cách mở lời cũng không có.
Hắn còn nhớ rõ ngày đó Lâm Giang lén lút phàn nàn với hắn, nói J&M chẳng qua là một thương hiệu trang sức mới khởi nghiệp chưa được mấy năm, cũng không biết Lâm Hải coi trọng nàng làm gì.
Nhưng là bây giờ mấy năm trôi qua, J&M quả nhiên phát triển không ngừng như Lâm Hải đã coi trọng.
Mặc dù Lâm Giang trong nhà luôn luôn phàn nàn với Lâm Cách hắn không phục, cảm thấy nếu là hắn thành lập công ty năm đó, đoán chừng cũng sẽ thành công giống như tập đoàn Lâm thị bây giờ. Lâm Cách không đâm thủng sự tự lừa dối của cha mình.
Bất luận là tài trí, mưu đồ, thậm chí cả ánh mắt, cha hắn đều không sánh bằng Lâm Hải.
...
Hơi ngước mắt, Tư Mộ nhìn bàn tay hắn đưa ra trước mặt, khuôn mặt thanh lãnh xa cách, không mở lời.
Thần sắc không tỏ vẻ lúng túng, Lâm Cách vội giải thích thân phận của mình với nàng.
"Tư tổng, tôi là Lâm Cách, quản lý bộ phận thị trường của Lâm thị. Mấy năm trước cô có đến Lâm thị đàm phán hợp tác, lúc đó tôi còn thực tập ở Lâm thị, may mắn gặp qua cô một lần."
Lời này của hắn nhìn như là đang giới thiệu bản thân với Tư Mộ, cũng muốn rút ngắn khoảng cách thông qua chuyện mấy năm trước, nhưng trong ngôn ngữ càng tiết lộ thêm vẫn là chính mình. Từ một thực tập sinh nhỏ bé, cho đến bây giờ giữ chức quản lý, đây không phải là sự vượt bậc mà người thường ba năm hay năm năm liền có thể đạt tới.
Nhìn vẻ đắc chí vừa lòng mà hắn áp cũng không đè nén được giữa lông mày, thần sắc Tư Mộ không có thay đổi gì.
Khẽ giơ tay lên, đầu ngón tay cùng bàn tay phải hắn đưa ra chạm nhẹ một cách lễ phép, giọng Tư Mộ đạm mạc.
"Chào anh."
Lâm Cách không để ý sự lãnh đạm của Tư Mộ, hắn thấy, người thân ở vị trí cao thông thường đều kiêu ngạo như thế.
Cười một cái, Lâm Cách há hốc mồm, còn muốn tiếp tục nói gì đó.
Ánh đèn trong phòng khách bỗng nhiên tắt đi, bốn phía tối đen như mực, chỉ còn lại một điểm ánh đèn trên sân khấu.
"Ngồi xuống đi, vở kịch sắp bắt đầu."
Trần Tư Ngu ngồi bên cạnh Tư Mộ kéo vạt áo hắn. Không nhìn ra người ta không muốn tiếp xúc sao, còn xông lên góp vui.
Cắn răng, Lâm Cách ngồi xuống vị trí của mình, sau đó hắn xích lại gần Trần Tư Ngu, thấp giọng cảnh cáo cô ta.
"Cô đừng quên thân phận của mình, an phận một chút!"
Mặc dù bị người phụ nữ này uy hiếp, nhưng Lâm Cách không ngốc, hắn không có nhiều tiền nhàn rỗi như vậy để nuôi một cái bình hoa như thế. Muốn làm bạn gái, được thôi, cứ làm đi. Một thân phận mà thôi, dễ chịu hơn việc Thịnh Vân Cẩm biết cuộc sống cá nhân của hắn hỗn loạn.
Hắn đã để thư ký điều tra xong, người phụ nữ này hiện tại chính là một kẻ thất nghiệp. Chẳng trách bám lấy hắn, đoán chừng cũng là coi trọng tiền của hắn.
Nhưng tiền nào có dễ kiếm như vậy, trừ khoản một trăm vạn kia, cô ta muốn thêm, Lâm Cách cũng sẽ không cho.
...
Vở kịch bắt đầu, Tư Mộ chuyên tâm nhìn sân khấu.
Nàng đã sớm thông qua hai ngày tập luyện để nhớ cốt truyện, cho nên bây giờ chính thức diễn, Tư Mộ hoàn toàn không thể quan sát một cách đắm chìm. Ánh mắt của nàng, chỉ có thể đi theo thân ảnh Thịnh Vân Cẩm.
Thịnh Vân Cẩm trên sân khấu chính thức, lại không giống.
Nhất cử nhất động của cô, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười, thậm chí là mỗi một câu lời thoại, đều không có phong cách cá nhân vốn có của Thịnh Vân Cẩm ở trong đó.
Nhìn cô biểu diễn nhập tâm trên sân khấu, Tư Mộ thậm chí có chút hoảng hốt.
Điều này không giống chút nào với Thịnh Vân Cẩm vừa mới lúc ăn tối còn đang ôm nàng nũng nịu.
...
Ba giờ diễn trôi qua, đến lúc chào cảm ơn, tất cả diễn viên cùng nhau tập trung ở trước sân khấu, cúi đầu cảm ơn khán giả.
Tư Mộ nhìn Thịnh Vân Cẩm ngước mắt lên sau cái cúi đầu, lộ ra khuôn mặt rạng rỡ tươi vui, nàng cũng không nhịn được mím môi cười theo.
Khi ánh đèn bật sáng, Tư Mộ nghe thấy những khán giả xung quanh đang thì thầm bàn tán.
Có người bàn về cốt truyện.
Có người bàn về diễn xuất.
Có người khen đây là vở kịch hay nhất mà Trần Yên đạo diễn trong mấy năm gần đây.
Cũng có người nhắc đến đã lâu không thấy Viên Oanh xuất hiện trên sân khấu kịch.
Nhưng điều Tư Mộ nghe thấy nhiều nhất vẫn là những lời bàn luận về Thịnh Vân Cẩm.
Có người khen nhân vật nữ chính diễn rất tròn vai.
Có người khen nhân vật nữ chính thật xinh đẹp.
Cũng có người nhắc chưa từng thấy gương mặt nữ chính này trong giới giải trí.
Thậm chí có khán giả ngay tại chỗ bắt đầu tìm kiếm thông tin Thịnh Vân Cẩm trên mạng...
Ánh mắt lướt qua thấy mấy vị đạo diễn bên cạnh cũng đang trao đổi thảo luận, Tư Mộ và Lâm Tiêu Ngộ nhìn nhau, sau đó mang nụ cười mỉm, không hẹn mà cùng nhìn về phía Thịnh Vân Cẩm trên sân khấu.
Cầu mong cô sẽ đạt được ước muốn, con đường sự nghiệp tỏa sáng về sau.
...
Tại một vị trí nào đó trên lầu hai của rạp hát, Thịnh Minh Triệu, người đang đội chiếc mũ nỉ có vành ngắn, thu ánh mắt lại, chậm rãi tháo kính mắt đang gác trên sống mũi xuống, Lê quản gia ngồi bên cạnh cung kính nhận lấy.
"Diễn cũng không tệ lắm."
Nửa ngày sau, Thịnh Minh Triệu nhìn xa sân khấu đã hạ màn kết thúc, thấp giọng mở lời.
Lê quản gia bên cạnh nghe vậy cười một cái, "Đại tiểu thư giống như ngài, làm cái gì cũng rất có thiên phú."
Yên lặng liếc mắt nhìn ông, Thịnh Minh Triệu hừ cười một tiếng không tiếp lời.
Lúc cuối cùng sắp rời đi, ông ta lại nhìn xuống dưới sân khấu.
"Người bên cạnh nha đầu Tiểu Ngộ, là Tư Mộ à?"
Lê quản gia nghe vậy thuận ánh mắt nhìn lại, sau đó gật đầu, "Là Tư tiểu thư."
Hai người đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, xem ra đang đi lên phía sân khấu sau cánh gà. Lâm Tiêu Ngộ ôm một bó hoa trong ngực, còn Tư Mộ mặc chiếc áo khoác màu trắng kem, hai tay cắm trong túi, trông chẳng chuẩn bị gì cả.
"Hừ, không biết còn tưởng nha đầu Tiêu Ngộ mới là bạn gái con gái ta chứ!"
Lê quản gia thấy bộ dạng tức giận này của Thịnh Minh Triệu, sắc mặt lúng túng nhưng lại có chút muốn cười.
"Khả năng... Tư tiểu thư chuẩn bị món quà khác..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro