Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 129

Khi được đưa vào phòng cấp cứu, Tư Mộ thậm chí cảm thấy mình không còn cảm nhận được hơi thở của Thịnh Vân Cẩm. Nàng gần như không dám nghĩ sâu hơn điều này rốt cuộc đại biểu cho điều gì.

Vân Cẩm không sao... Em ấy không sao... Ý nghĩ này chống đỡ lấy Tư Mộ.

Em ấy sẽ không có chuyện gì.

Nhưng chỉ có bàn tay nhuốm đầy máu tươi buông thõng bên cạnh nàng khẽ run rẩy. Cụp mắt mím chặt môi, Tư Mộ muốn ép bản thân tạm thời bình tĩnh lại.

Những ngón tay trắng nõn vì cứng đờ mà gần như không cử động được. Tư Mộ mắt đỏ hoe cúi xuống nắm chặt tay, đầu ngón tay dùng sức đến mức để lại những vết hằn sâu đậm trên lòng bàn tay.

"Tư tổng, người đã mang đến."

Phía sau, hai vệ sĩ vững vàng đè ép Trương Lan Hữu. Hắn nhìn không hề hoảng hốt chút nào, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười điên cuồng. Đối với hắn, đó là nụ cười đại diện cho chiến thắng. Hắn đã thắng. Đối mặt với Thịnh Vân Cẩm, cuối cùng hắn đã thắng một lần. Thắng lần quan trọng nhất. Sao hắn có thể không vui?

Chiếc ống tiêm còn sót lại một chút chất lỏng trong suốt được vệ sĩ đưa qua. Tư Mộ nhìn vết máu trên đầu kim, khẽ mở lời:

"Ngươi đã tiêm cho Vân Cẩm cái gì?"

Ánh mắt nàng chậm rãi rời khỏi đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu. Trương Lan Hữu nhếch môi cười:

"Thứ tốt có thể làm chi ta chết..."

"A!"

Giọng nói của hắn còn chưa dứt, vai phải đã bị Tư Mộ dùng một thanh đoản đao đâm thủng. Chiếc áo vest trắng đã bị máu bắn lên. Tư Mộ ngước mắt, đối diện với ánh mắt kinh hãi của Trương Lan Hữu, nàng mặt không đổi sắc dùng sức vào lòng bàn tay, đâm toàn bộ thân dao vào cơ thể hắn.

Máu tươi chảy ròng ròng. Trương Lan Hữu đau đến gần như muốn ngất đi.

"Ngươi dù có giết ta... cũng không thể cứu sống Thịnh Vân Cẩm..."

"Ha ha ha ha ha... Cái mạng này của ta... Đổi mạng Đại tiểu thư Thịnh gia... Đáng giá!"

Hắn nghiến răng kèn kẹt, nhưng trên mặt lại thả lỏng tùy ý, phóng thích sự thỏa mãn tột độ trong lòng. Sau ngày hôm nay, hắn đã không nghĩ đến chuyện tiếp tục sống. Chỉ cần có thể giết chết Thịnh Vân Cẩm, làm Thịnh Minh Triệu tuyệt vọng, thì hắn đã mãn nguyện.

"Ngươi cái đồ súc sinh!"

Thịnh Minh Triệu vừa chạy tới, đúng lúc nghe được lời này của Trương Lan Hữu. Ngực ông phập phồng kịch liệt. Được Quản gia Lê đỡ, Thịnh Minh Triệu đi đến bên cạnh Trương Lan Hữu. Trên khuôn mặt tái nhợt vì bệnh tật là vẻ tàn khốc đầy áp lực.

Thịnh Minh Triệu níu lấy cổ áo Trương Lan Hữu, lạnh giọng cảnh cáo hắn: "Vân Cẩm mà có chuyện, ngươi và mẹ ngươi đều phải chôn cùng con gái ta!"

Nhìn khuôn mặt già nua yếu ớt của Thịnh Minh Triệu, Trương Lan Hữu chợt bật cười: "Ta là súc sinh... Vậy còn ngươi, người đã sinh ra ta, ngươi là cái gì!"

"Chôn cùng ư? Được thôi, dù sao ta và mẹ hiện tại sống thế này cũng chẳng khác gì chết!"

Nghiến răng nghiến lợi đáp trả, Trương Lan Hữu bỗng quay đầu nhìn Tư Mộ. Nàng đã buông tay ra từ khi Thịnh Minh Triệu đến, chỉ thần sắc ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu phía trước.

"Không phải muốn biết trong ống tiêm kia là gì sao?"

Lời của hắn khiến Tư Mộ nhìn sang. Ánh mắt nàng vẫn lạnh nhạt và kiềm chế.

"Vậy thì hãy hỏi Thịnh Chủ tịch của chúng ta đi, hỏi ông ta xem, còn nhớ vợ mình năm đó đã chết như thế nào không?"

Giọng nói đầy châm biếm của hắn vừa dứt, thần sắc Thịnh Minh Triệu chợt ngơ ngẩn, sau đó là sự tức giận và sụp đổ tràn ngập khắp bộ não.

"Ngươi tiêm cho Vân Cẩm Bính Liệt An đúng không?! Ngươi còn là người sao!" Ông ta siết chặt cổ Trương Lan Hữu, vẻ mặt muốn nứt cả khóe mắt khiến các bảo tiêu bên cạnh cũng sợ hãi.

"... Đúng... A... Ha ha ha..."

Mặc dù bị bóp đến mức gân xanh nổi lên trên trán, nhưng nhìn thấy bộ dạng kích động của Thịnh Minh Triệu, Trương Lan Hữu vẫn sung sướng muốn cười.

Nhìn xem, đây chính là Thịnh Chủ tịch thâm tình. Mặc dù đã qua hơn hai mươi năm, mặc dù bên cạnh ông ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ, nhưng một khi nhắc đến, người ông quan tâm nhất vẫn là người vợ đã mất sớm.

Phản ứng của Thịnh Minh Triệu đã liên tục cảnh báo sự bất an trong lòng Tư Mộ. Nàng đi đến bên cạnh Quản gia Lê, miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo còn sót lại, nhưng sự hoảng loạn đã gần như không thể che giấu được nữa.

"Cái đó... Là thuốc gì?"

Tư Mộ chưa bao giờ biết loại thuốc này sẽ có tác dụng gì đối với Thịnh Vân Cẩm.

Quản gia Lê, khi nghe Trương Lan Hữu nói, mặt cũng đã hoàn toàn tái mét. Ông nhìn về phía Tư Mộ đang vội vã, sau đó mang theo sự không đành lòng khẽ mở lời:

"Bính Liệt An là một loại thuốc đặc biệt thường dùng trong phẫu thuật... Năm đó phu nhân chính là... bởi vì dị ứng thuốc... nên mới qua đời trên bàn mổ..."

Năm đó, Xán Như Hoa bị xuất huyết nặng sau khi sinh Thịnh Vân Cẩm. Nhưng lúc đó bác sĩ chính vì sơ suất nhất thời đã dùng nhầm Bính Liệt An—loại thuốc Xán Như Hoa bị dị ứng—trong quá trình phẫu thuật, dẫn đến việc bà mất mạng ngay trên bàn mổ.

Và Thịnh Vân Cẩm cũng di truyền sự dị ứng thuốc tương tự.

Sự việc này, vì sự tức giận và kiêng kỵ của Thịnh Minh Triệu năm đó, chỉ có một bộ phận rất nhỏ người biết. Thêm vào đó, Thịnh Vân Cẩm từ nhỏ thân thể khỏe mạnh, nhiều năm như vậy cũng không sinh bệnh gì, nên những người biết nội tình càng ít ỏi hơn.

Lý trí vẫn luôn chống đỡ bấy lâu sụp đổ hoàn toàn. Khuôn mặt Tư Mộ triệt để mất hết huyết sắc.

Ánh mắt mơ hồ tập trung vào đèn đỏ vẫn đang sáng trước cửa phòng cấp cứu, Tư Mộ chậm rãi vịn vào tường, cố gắng chống đỡ cơ thể đã gần như mất hết sức lực.

Phép thuật của Thịnh Vân Cẩm không thể chữa trị bệnh tật thể xác. Bất luận là kiếp trước hay hiện tại, điều này đều nhất quán.

Vậy thì loại dị ứng di truyền này...

Có phải là...

Hình ảnh Thịnh Vân Cẩm run rẩy phun ra máu lại một lần nữa lướt qua trước mắt, Tư Mộ đã không dám tiếp tục suy nghĩ...

Trương Lan Hữu đã bị Thịnh Minh Triệu bóp đến mức chỉ còn thoi thóp. Hắn chật vật ngã lăn trên đất, nỗi đau xé rách ở phổi và cổ không thể ngăn cản sự thỏa mãn và đắc ý trong con ngươi hắn.

Tốt quá.

Thịnh Vân Cẩm sắp sửa đi gặp mẹ chị ta bằng phương thức giống hệt nhau.

Và bản thân hắn, cũng như vậy.

Cuối cùng, hắn đã dựa vào nỗ lực của mình để nhận được sự đối đãi tương đương với Đại tiểu thư Thịnh gia.

Sự đối đãi đồng dạng, là cái chết.

...

Ba giờ sau.

Đèn phòng cấp cứu tắt.

Ca cấp cứu không được tính là thành công, nhưng cũng không hoàn toàn thất bại. Thịnh Vân Cẩm vẫn chìm trong hôn mê.

Bác sĩ cho biết, hô hấp của cô đã ngừng ngay khi vừa vào phòng phẫu thuật, nhưng nhịp tim thì vẫn luôn sống động, đập một cách cực kỳ chậm rãi và yếu ớt. Chất độc trong cơ thể đã làm mạch máu của cô bị vỡ, nhiều bộ phận lâm vào trạng thái suy kiệt. Điều kỳ lạ là trái tim quan trọng nhất lại vẫn còn đập.

Nhưng ngoài nhịp tim đó ra, cô không còn bất kỳ dấu hiệu sự sống nào khác.

Nói cách khác, Thịnh Vân Cẩm bây giờ không khác gì một người đã chết.

Thịnh Minh Triệu sau khi nghe tin này, cũng không chịu đựng được sự dao động cảm xúc kịch liệt mà ngất đi.

Chỉ có Tư Mộ nhìn Thịnh Vân Cẩm nằm trên giường bệnh, chậm rãi quỳ sụp xuống mà rơi lệ.

Khuôn mặt xinh đẹp từ trước đến nay chưa từng tái nhợt đến mức này. Tư Mộ nhìn cô, đau lòng đến mức gần như không thể chịu đựng nổi.

Nhẹ nhàng áp sát vào trước ngực Thịnh Vân Cẩm, cảm nhận được tiếng tim đập yếu ớt đó, Tư Mộ nhắm mắt lại, bật khóc thành tiếng.

Nhất định có cách, có thể khiến Vân Cẩm tỉnh lại.

Tư Mộ tin chắc điều đó, như thể tự cho mình một lý do đủ mạnh để tiếp tục chống đỡ. Phép thuật trong cơ thể cô nhất định sẽ có tác dụng.

...

Khi Lâm Tiêu Ngộ đến bệnh viện, đã là mấy giờ sau.

Tình huống đột ngột ở phim trường khiến mạng xã hội trở nên hỗn loạn, rất nhiều cư dân mạng đều đã thấy sự việc được lan truyền. Các tin tức "Thịnh Vân Cẩm bị fan cuồng tập kích, thổ huyết hôn mê tại chỗ" tràn ngập khắp nơi. Tòa nhà chính của công ty Quả Trám Giải Trí bị đông đảo người hâm mộ vây quanh. Tất cả mọi người đều muốn biết tình hình hiện tại của Thịnh Vân Cẩm.

Nhưng khi đến bệnh viện, tận mắt nhìn thấy Thịnh Vân Cẩm lặng lẽ nằm trên giường bệnh, cô nàng vẫn sụp đổ, che miệng rơi lệ.

Đó là Thịnh Vân Cẩm mà...

Là người bạn thân nhất của cô nàng từ nhỏ đến lớn... Là người bạn luôn ủng hộ cô nàng từng giây từng phút... Cũng là Thịnh Vân Cẩm sẽ không ngại hy sinh bản thân để giúp đỡ và bảo hộ cô nàng... Rõ ràng sở hữu pháp thuật rất cường đại, rõ ràng chỉ cần động ngón tay là có thể đánh bại cả quỷ hồn...

Vì cái gì...

Lâm Tiêu Ngộ chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như vậy. Trong lòng cô nàng, Thịnh Vân Cẩm gần như là tiểu tiên nữ không gì không thể.

Đẩy cửa phòng bệnh, cô nàng chậm rãi đi đến bên cạnh giường.

Ở phía bên kia giường bệnh, Tư Mộ đang an tĩnh cúi mắt ngồi ở đó. Lòng bàn tay nàng vẫn đang nắm lấy tay Thịnh Vân Cẩm, dường như muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho nàng.

Cố nén nước mắt trong hốc mắt, Lâm Tiểu Ngộ đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt.

"Cái tên Trương Lan Hữu kia đâu? Đã đưa đến cục cảnh sát chưa? Hắn sẽ bị phán tử hình sao?" Nếu không thể, Lâm Tiêu Ngộ em đây cũng quyết tâm phải tìm người giết chết hắn.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn xương ngón tay Thịnh Vân Cẩm, Tư Mộ nhìn khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh của cô, khẽ mở lời:

"Hắn phải sống để chuộc tội."

"Cái gì?" Lâm Tiểu Ngộ nhất thời không phản ứng kịp.

Nhưng Tư Mộ đã rũ mắt xuống, không đáp lại nữa.

Trước khi vào tù hay bị xử tử, hắn cũng nên phải nhận lấy nỗi đau đớn và sự tra tấn tương tự mới đúng.

Ánh mắt Tư Mộ băng lãnh và thê tàn nhẫn. Nàng vẫn còn nhớ rõ lúc Thịnh Vân Cẩm nằm trong lòng nàng đã thống khổ gọi tên nàng như thế nào. Cô đã run rẩy nói với Tư Mộ: Em đau quá. Vân Cẩm của nàng từ trước đến nay chưa từng đau như vậy.

Trước kia chỉ cần chạm nhẹ đã nhíu mày làm nũng, Tư Mộ không dám nghĩ, lúc đó cô rốt cuộc đã phải trải qua nỗi đau lớn đến mức nào.

Hai vai run rẩy, Tư Mộ cúi mắt khóc không thành tiếng.

Sự hối hận và đau lòng tràn ngập gần như muốn ăn mòn trái tim nàng...

...

Trên internet tràn ngập tin tức về Thịnh Vân Cẩm. Tư Anh, người đã trốn trong phòng ngủ cả buổi chiều, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười duy nhất phát ra từ nội tâm trong suốt khoảng thời gian này.

Cô bé không ngừng làm mới tin tức trên mạng, hết lần này đến lần khác quan sát đoạn video Thịnh Vân Cẩm ngất xỉu và thổ huyết.

Về tin tức của Thịnh Vân Cẩm, cư dân mạng có nhiều ý kiến trái chiều. Không một ai dám công khai suy đoán rằng Thịnh Vân Cẩm sẽ chết.

Họ không dám đoán, nhưng Tư Anh lại dám khẳng định.

Đó chính là thuốc đã làm mẹ Thịnh Vân Cẩm mất mạng trong thời gian cực ngắn năm xưa.

Dị ứng có tính di truyền, các triệu chứng tương tự cũng đã xuất hiện. Thịnh Vân Cẩm không có khả năng sống sót.

Hơn nữa... Cọ bé đã gần năm tiếng không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ Trương Lan Hữu. Điều đó chứng tỏ hắn cũng đã bị Thịnh gia khống chế. Bị khống chế, đồng nghĩa với việc hắn đã thành công ra tay. Hắn đã thành công.

Tư Anh cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng cho hắn. Đồng thời, cũng là cho chính mình.

Ánh mắt si mê hết lần này đến lần khác lướt qua khuôn mặt Tư Mộ trong video. Tư Anh nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng và lo lắng của nàng dành cho Thịnh Vân Cẩm, rồi lặng lẽ an ủi mình trong lòng:

Không quan hệ. Thịnh Vân Cẩm đã chết.

Cho dù cô cô Tư Mộ có yêu cô ta đến mấy, nhưng đối mặt với một người đã chết, nàng còn có thể yêu được bao lâu? Mấy tháng? Hay là mấy năm?

Cũng không quan hệ. Tư Anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi.

"Tiểu Anh... Tiểu Anh, mở cửa được không?"

Ngoài cửa, tiếng gõ cửa của Ngô Đường bỗng nhiên truyền đến. Tư Anh hoàn hồn khỏi suy nghĩ của mình, sau đó tạm dừng đoạn video trên màn hình điện thoại.

Cửa phòng ngủ được mở ra. Cánh tay đang giơ lên gõ cửa của Ngô Đường khựng lại, sau đó từ từ hạ xuống. Cô nhìn khuôn mặt yên tĩnh, nhu hòa của Tư Anh.

"Xuống lầu ăn cơm tối đi, dì có làm món cậu thích ăn."

Nhưng Tư Anh không đáp lại ngay. Cô bé lặng lẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngô Đường, sau đó chậm rãi mở lời:

"Tớ muốn chia tay với cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro